Quan Đạt không khống chế được mình mà lớn giọng: “Chu San San cô điên rồi à? Sao chúng ta có thể làm thế được?”
Chu San San lườm Quan Đạt một cái, ý nhắc nhở anh ta nhỏ tiếng lại, xung quanh còn có rất nhiều người.
.
truyện ngôn tình
Quan Đạt lập tức hiểu ý nên cũng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, ngồi xuống lại ghế.
Hắn ta nhìn Chu San San rồi hạ giọng: “Cô điên rồi! Đứa trẻ đó còn quá nhỏ, nó không có tội.
Chúng ta đối phó Lệ Du Huyên thì cứ nhắm vào cô ta là được rồi, làm như vậy chính là phạm pháp đó.”
Chu San San nghe Quan Đạt nói mà không nhịn được cảm thấy nực cười.
Cô ta ôm bụng cười khanh khách: “Quan Đạt ơi là Quan Đạt! Cái gì mà phạm pháp chứ? Anh nói cứ như những việc trước nay anh làm là không có dính líu pháp luật vậy đó! Con người anh sớm đã không còn trong sạch nữa rồi, còn giả vờ lương thiện cái gì nữa chứ, anh không thấy nực cười à.
Đột nhiên động lòng trắc ẩn sao? Có mài ra tiền mà ăn được hay không?”
Nói ra đúng là nực cười thật.
Từ trước tới nay Quan Đạt và Chu San San làm không ít chuyện xấu, nếu không phải những nạn nhân kia không có chứng cớ và e ngại thế lực Chu Gia thì từ lâu Quan Đạt và Chu San San đã ra hầu toà rồi.
Bước chân vào giới showbiz, muốn trèo lên vị trí cáo, muốn hưởng được nhiều lợi thì làm gì có ai còn trong sạch đâu chứ, đều là bàn tay đã nhuốm bụi hết rồi, có rửa cũng rửa không sạch.
Chu San San cũng xem như là thế gia vọng tộc, cô ta đương nhiên cũng chẳng thoát được những lúc sử dụng mấy cái thủ đoạn dơ bẩn để đạp người khác xuống bùn và giữ được vị thế của mình.
Nói trắng ra, nếu thật sự bị pháp luật vòng lấy thì Chu San San và Quan Đạt chắc là dính líu tới hơn chục cái tội chứ chẳng đùa.
Vốn đã chẳng phải thanh cao gì, còn sợ có vết nhơ nữa đâu!
Quan Đạt cũng chẳng thể phản bác được gì, lời của Chu San San thực sự quá đúng.
Nghĩ lại thì mấy năm nay vì tiền mà hắn ta làm rất nhiều chuyện xấu, cũng chưa từng hối hận hay nghĩ qua bản thân đã gây ra hậu quả gì cho người khác.
“Nhưng Giang Niệm Dương rất tinh, anh ta đã nghi ngờ chúng ta từ vụ lần trước.
Nếu bây giờ lại có chuyện, vậy thì không phải quá rõ ràng thủ phạm là ai hay sao?”
“Quan Đạt, những chuyện đó không cần anh nhắc tôi.
Tôi tự có tính toán riêng.
Anh chỉ cần trả lời tôi, anh làm hay không làm?”
Lời của Chu San San mang theo một sắc thái kiên quyết, lạnh lùng.
Đây không phải trạng thái thường ngày của cô ta.
Là vì có chuyện gì đã xảy ra sao? Có chuyện gì đó nên Chu San San mới đột ngột ra tay không suy xét như vậy sao?
Chuyện lần này hệ trọng, liên quan đến nhiều người chứ không còn đơn giản như những chuyện lần trước, Quan Đạt phải cẩn thận suy xét lại một phen.
Nhưng nghĩ đến kinh tế gia đình, Quan Đạt lại do dự.
Bắt cóc đứa bé kia cũng chỉ là để uy hiếp Lệ Du Huyên rời khỏi Giang Niệm Dương, sau khi mọi chuyện kết thúc thì sẽ trả đứa nhỏ về lại, cũng không gây thương tổn gì.
Nếu cẩn thận thì tất cả mọi thứ sẽ trót lọt thôi.
“Được, tôi làm.
Nhưng cô phải đảm bảo nếu chuyện bại lộ thì không được bỏ rơi tôi.
Tôi không thể chết một mình.”
Chu San San bật cười.
“Được, sau khi làm xong vụ này thì anh có thể cao chạy xa bay theo cách anh muốn, tôi sẽ không liên lạc hay làm phiền anh nữa.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Lời này của cô tôi ghi âm lại rồi, nếu cô dám trở mặt thì tôi sẽ tung hết chứng cứ có liên quan đến, cô cũng không thoát được.”
Chu San San biết cái tên Quan Đạt này từ lâu đã không thành thật, lúc nào cũng chuẩn bị cho mình một con đường phòng khi mọi chuyện đổ vỡ thì sẽ chạy đi.
Dù sao thì ai cũng phải tự lo cho an nguy của mình, Quan Đạt không tin tưởng cô ta cũng là chuyện rất bình thường.
Chu San San cũng mắt nhắm mắt mở để anh ta lấy đi những chứng cứ này.
Thật ra nếu mọi chuyện đổ vỡ, cô ta hoàn toàn có khả năng cướp lại những thứ mà Quan Đạt cho là chứng cớ đó rồi đổ toàn bộ mọi lỗi lầm lên trên đầu hắn.
Tuy Chu Hoàng Quân không xem đứa con gái này ra gì nhưng nếu chuyện lớn thì ông ta cũng sẽ không để mặc không lo.
Dù có thế nào, Chu San San cũng vẫn có thể dựa vào thế lực của Chu Gia mà thoát thân.
Còn cái tên Quan Đạt ngu ngốc này, nếu hắn chạy được khỏi lòng bàn tay của Giang Niệm Dương thì đó là bản lĩnh của hắn, còn nếu hắn bị bắt lại thì chỉ có thể xem như hắn xui xẻo mà thôi, cũng không thể trách Chu San San được.
“Được, thành giao.
Mật khẩu của cái thẻ này giống với mật khẩu thẻ của anh, không yên tâm thì cứ đến cái bốt ATM đăng đó kiểm tra.
Xong xuôi rồi thì chuẩn bị vài người, tôi muốn xong việc sớm nhất có thể.”
Quan Đạt gật đầu, cầm lấy tấm thẻ, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Mọi chuyện đã bàn xong, sân khấu đã dựng, vậy thì chỉ chờ diễn viên vào vai thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...