Sau khi tin tức tràn lan trên mạng, Lệ Du Huyên cũng nhanh chóng biết được.
Không cần nghĩ cô cũng lờ mờ đoán ra được lí do chắc chắn có liên quan đến sự cố xảy ra với cô và Tiểu Lục.
Vưu Tĩnh Khâm trước nay không nói thì thôi, một khi đã nói thì có trời cũng không cản được.
Nhưng mà cái tên này, làm vậy không phải đang tự huỷ hoại tự sự nghiệp mà bản thân cố công gầy dựng hay sao?
Lệ Du Huyên không thể cứ ngồi yên như vậy, sau khi xem xong tin tức thì liền gọi điện đến cho Vưu Tĩnh Khâm để hỏi rõ.
Nếu không phải cô còn đang trông Tiểu Lục thì đã chạy đến gặp mặt để nói chuyện cho dễ rồi.
Đầu dây bên kia vừa bắt may, Lệ Du Huyên đã liến thoắng không ngừng: “Vưu Tĩnh Khâm anh làm cái quái gì vậy? Đột nhiên thông báo vậy là sao? Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?”
Cái tính nóng nảy của cô đúng là không sửa được, vừa mới nhấc máy đã bị cô làm cho ong hết cả tai.
Vưu Tĩnh Khâm để điện thoại xuống bàn, bật loa ngoài rồi xoa xoa tai mình.
“Lệ Du Huyên, thiếu chút nữa là cô đã xuyên thủng màng nhĩ của tôi rồi đấy, muốn ám sát tôi à?”
Lệ Du Huyên bức bội, ngồi phịch xuống ghế, gắt gỏng: “Anh bớt ở đó đánh trống lảng đi! Nói mau, chuyện đó là sao? Rốt cuộc vì sao lại quyết định đột ngột như vậy?”
Vưu Tĩnh Khâm trầm mặc, ngập ngừng mãi không đáp.
Cũng may là hói chuyện qua điện thoại, cách một cái màn hình cô sẽ không thấy được biểu cảm trên gương mặt của anh ta.
Lệ Du Huyên thấy anh không đáp, cũng biết là anh đang rất khó xử.
Thật tình, lúc nghe tin trên báo nói Vưu Tĩnh Khâm đột ngột tuyên bố nghỉ ngơi, cô cũng rất sốc.
Ca hát là ước mơ lớn nhất cả đời này của Vưu Tĩnh Khâm, vì ước mơ này mà anh ta phải vất vả bao nhiêu người hiểu rõ nhất chính là cô.
Trước đây khi còn là một ca sĩ lang thang vô danh, Vưu Tĩnh Khâm tình nguyện ở ngoài phố hát cả buổi tối, cho dù không được mấy người đứng lại nghe nhưng anh ta vẫn dùng tất cả năng lực để hát ra bài hát của mình.
Đoạn thời gian đó, Vưu Tĩnh Khâm vì để nuôi sống bản thân và theo đuổi ước mơ đã làm thêm rất nhiều việc.
Có những ngày anh ta thậm chí chỉ ăn có một bữa, đến tối thì để bụng rỗng đi ngủ.
Những ngày tháng đó, khó khăn vất vả cũng chẳng thể quật ngã anh ta.
Vưu Tĩnh Khâm đã kiên trì với ước mơ của mình thế nào, Lệ Du Huyên hiểu hơn ai hết.
Cô thật sự không nghĩ ra một người yêu ca hát đến thế nếu như phải từ bỏ thì cuộc sống của anh ta sẽ thế nào.
Vưu Tĩnh Khâm có chấp nhận nổi hay không?
“Vưu Tĩnh Khâm, chuyện đó có phải liên quan đến tôi hay không? Là vì người tấn công tôi là fan của anh, nên anh mới cảm thấy lỗi lầm là do mình đúng không?”
Lệ Du Huyên hỏi, đã hỏi đúng cái điểm mấu chốt trong tim của Vưu Tĩnh Khâm.
Không sai! Anh ta lựa chọn nghỉ ngơi chính là vì lí do này.
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó với Giang Niệm Dương đã khiến Vưu Tĩnh Khâm nhận ra bản thân liên luỵ đến quá nhiều người.
Giang Niệm Dương nói đúng, Vưu Tĩnh Khâm không có khả năng quản hết suy nghĩ và việc làm của fan, anh ta không thể bảo vệ được những người bên cạnh của mình.
Nhưng đối với chuyện nhà, Vưu Tĩnh Khâm lại thực sự bất lực không biết nên làm gì mới được.
Theo đuổi ước mơ là chuyện đúng, nhưng từ khi nào mà ước mơ của anh ta đã trở thành nguy hiểm của người khác.
Càng nghĩ đến chuyện này, Vưu Tĩnh Khâm lại càng không biết nên làm thế nào mới đúng.
Trong lòng thật sự quá rối bời, anh ta biết nghỉ ngơi chỉ là cách tạm thời.
Nếu thật sự muốn chỉ có khi rời khỏi giới giải trí thì mới thật sự yên bình, nhưng Vưu Tĩnh Khâm lại không có can đảm để rời bỏ ước mơ của mình.
Đến cuối cùng, anh ta cũng chỉ đành lựa chọn trốn tránh.
“Tiểu Huyên, chuyện lần này cô đừng khuyên tôi nữa, đây là quyết định của tôi.
Tôi thật sự cần một chút thời gian để suy nghĩ cho kĩ.
Cô không cần tự trách, đây là vấn đề của riêng bản thân tôi.”
Lệ Du Huyên thở dài, biết là ai cũng có sự cố chấp của riêng mình, cô chỉ là không muốn vì một sự cố mà khiến Vưu Tĩnh Khâm từ bỏ cố gắng bao nhiêu năm của anh ta.
Như vậy thật sự rất tiếc!
“Tĩnh Khâm… thôi được rồi, tôi tôn trọng quyết định của anh.
Hôm nào có thời gian thì ghé qua nhà tôi, nấu cho anh một bữa ngon.”
“Được, vậy cúp máy trước nhé.”
Còn chưa bấm tắt, Vưu Tĩnh Khâm đã nghe thấy tiếng nói khẽ của Lệ Du Huyên: “Chuyện đó… không phải lỗi của anh.
Tôi không trách anh, anh cũng đừng để trong lòng.”
Vưu Tĩnh Khâm nghe những không đáp, lại vờ như không nghe thấy mà bấm tắt cuộc gọi.
Anh ta… cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
Sau khi ngắt cuộc gọi, Vưu Tĩnh Khâm quay người bước đến ghế sô pha giữa phòng.
“Nói đi, anh đến tìm tôi là có chuyện gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...