Lệ Du Huyên quay về chỗ làm việc của mình, tựa đầu vào ghế.
Ban nãy còn thấy không có gì, hiện tại hình như cảm thấy trong người có chút nóng lạnh rồi.
Mấy hôm này vì dự án này mà tất bật đủ điều, ăn không đủ ngủ cũng không đủ, sức khoẻ hình như cũng không còn tốt như trước.
Hôm nay lại còn mạo hiểm ngâm nước lâu như thế, xem ra thân thể có chút không chịu được.
Xem ra phải tốn chút tiền mua thuốc để bồi dưỡng lại cái thân thể này mấy hôm rồi.
Chuyện hôm đó, Lệ Du Huyên cứ nghĩ chỉ đến đó là xong.
Nhưng cô không ngờ mọi chuyện phía sau còn rắc rối hơn nữa.
Ở hiện trường buổi chụp hình ngày hôm đó, phó biên Hạ đã ghi chép lại toàn bộ quá trình, sau đó đem nộp lên cho bên ban cấp cao xét duyệt.
Tài liệu đến tay ai cũng thuận lợi, đến tay Giang Niệm Dương lại đột nhiên có chuyện.
Giang Niệm Dương xem qua báo cáo tiến độ thì biểu cảm còn bình thường, đến khi xem đến những bức ảnh chụp dưới hồ thì biểu cảm liền thay đổi sang tối sầm.
Anh đem mấy tấm ảnh đập xuống bàn, ánh mắt hung dữ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
“Lục Thành!”
Lục Thành đứng bên cạnh đang yên đang lành lại bị gọi tên liền biết có chuyện không hay rồi.
Phận làm trợ lý đúng là khó muốn chết đi được! Không phải chết vì cường độ công việc thì có khi cũng chết vì yếu tim mất.
“Tiên sinh, anh có gì căn dặn sao?”
Giang Niệm Dương chỉ tay vào tấm hình, hỏi: “Người trong ảnh không phải Lệ Du Huyên sao? Cô ấy là nhân viên chứ có phải người chụp ảnh đâu?”
Giang Niệm Dương không nói thì chính Lục Thành cũng không để ý.
Bức ảnh này tuy đã qua chỉnh sửa, nhưng nếu một người có trình độ chuyên môn cao mà nhìn kĩ thì sẽ nhìn ra được khác biệt từ trong khí chất của người mẫu.
Khí chất của Chu San San là kiểu tiểu thư kiều diễm, khí chất của Lệ Du Huyên lại là năng động đáng yêu, hoạt bát.
Hai loại khí chất khác biệt không thể lẫn lộn.
Người trong ảnh tuy có cố mô phỏng phong cách như Chu San San nhưng vẫn nhìn ra sự khác biệt.
“Tiên sinh… hình như là Lệ tiểu thư thật.”
Giang Niệm Dương nhíu mày.
Anh hiểu rõ Chu San San đối với Lệ Du Huyên có địch ý.
Bản thân anh cũng không ưa thích việc hợp tác với một tiểu thư chua nhoa như Chu San San.
Nếu không phải vì yêu cầu công việc cần người có lưu lượng lớn thì Giang Niệm Dương đã chẳng chọn Chu San San làm người hợp tác.
Biết rõ cô ta lần này đến sẽ gây nên sóng gió, không ngờ mới ngày đầu tiên đã bảo Lệ Du Huyên làm người chụp ảnh thay mình.
Hầu hết các ảnh đều là cô ta tự mình chụp, chỉ duy chủ đề chụp dưới hồ lại bảo Lệ Du Huyên đóng thế, đây là có dụng ý gì khác sao?
“Lục Thành, đi gọi phó biên Hạ đến gặp tôi.
Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Hiện trường chụp ảnh hôm nay, phó biên Hạ là người trực tiếp giám sát, hỏi cô ấy là đúng nhất rồi.
Lục Thành nhanh chóng đi tùm phó biên Hạ, rất nhanh sau đó đã cùng cô ấy có mặt tại phòng làm việc của Giang Niệm Dương.
Phó biên Hạ nghe anh hỏi cũng không giấu diếm nửa lời mà đem hết sự việc xảy ra ngày hôm nay kể lại toàn bộ cho Giang Niệm Dương biết.
“Giang tổng, thực ra hôm nay có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất kì lạ.
Cũng không biết có nên nói với anh hay không?”
Giang Niệm Dương nhíu mày, gõ gõ tay xuống bàn, dáng điệu trầm tư: “Có gì cứ nói.”
Phó biên Hạ ngập ngừng một lúc lâu mới mở lời: “Chuyện là tôi đã bảo với bên kĩ thuật hồ bơi điều chỉnh nhiệt độ nước ấm lên rất nhiều để khi chụp ảnh không khiến Chu tiểu thư bị ảnh hưởng.
Bên kĩ thuật cũng đã bảo đảm và bàn giao hết rồi.
Nhưng hôm nay suốt buổi chụp hình, tôi cứ thấy Tiểu Huyên run rẩy không thôi.
Lúc kết thúc có ở lại kiểm tra qua nước hồ bơi, nhiệt độ bên trong vô cùng thấp.
Tôi đã hỏi lại bên kĩ thuật, bọn họ đều đảm bảo trước khi chúng ta đến quay chụp đã làm tốt công tác rồi, số liệu còn ghi lại nữa chắc chắn không có chuyện bất cẩn.”
Lời của phó biên Hạ lập tức khiến Giang Niệm Dương có suy nghĩ.
Bên kĩ thuật đã đảm bảo tất cả đều ổn, bọn họ đều là người có kinh nghiệm đã cùng hợp tác lâu năm, chút vấn đề này chắc chắn không thể xảy ra.
Nhiệt độ bên trong hồ bơi đột ngột giảm có ý nghĩa thế nào? Thời tiết lạnh như vậy, nhiệt độ nước lại thấp thì đừng nói phụ nữ yếu mềm, ngay cả đàn ông có khi cũng phải chịu khổ vài phần.
Bên ban kĩ thuật khăng khăng mọi việc không có vấn đề, vậy tức là vấn đề không nằm ở máy móc mà là ở nguyên nhân khác.
Nhiệt độ nước giảm, Chu San San lại trùng hợp đúng lúc này mà đổ bệnh rồi tìm Lệ Du Huyên đóng thế.
Trên đời này có chuyện trùng hợp đến mức đó sao?
Trong thâm tâm của Giang Niệm Dương đã có lời suy đoán, chỉ là không bằng không cớ anh cũng không dám chắc.
Sau khi phó biên Hạ rời đi, Giang Niệm Dương mới quay sang bảo Lục Thành: “Cậu đi điều tra camera an ninh và nhân viên kĩ thuật bên hồ bơi một chút.
Tôi muốn biết chuyện nước trong hồ sao lại độ ngột giảm xuống.
Nếu thật là do bên kĩ thuật làm không tốt, suýt chút ảnh hưởng đến minh tinh bên ta mời về tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Còn nếu có người ở phía sau giở trò gian ác, tôi cũng phải moi ra bằng được.”
Cái chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Giang Thị là tập đoàn có tiếng, mời minh tinh về hợp tác mà để xảy ra sơ suất, truyền ra ngoài thì thật xấu mặt, sau này còn ai dám hợp tác cùng.
Giang Niệm Dương là người trọng chữ tín, anh không muốn để ra bất cứ sai lầm nhỏ nào mà này hưởng đến cả đại cục.
Mặt khác, Giang Niệm Dương bám mãi chuyện này cũng bởi vì có liên quan đến Lệ Du Huyên.
Thâm tâm anh không muốn để cô phải chịu uỷ khuất oan uổng như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...