Gần hai tiếng đồng hồ, tất cả nhân lực toả nhau đi tìm.
Cuối cùng bọn họ phát hiện đã bỏ quên khu vực nằm ngoài quản lý.
Mặc dù đã có rào chắn cho khách đến không đi nhầm, xác suất tuy nhỏ nhưng vẫn có thể có.
Bọn họ quyết định mở rộng phạm vi ra tìm kiếm.
Giang Niệm Dương dẫn đầu, cuối cùng cũng tìm thấy cô.
Lúc tìm ra Lệ Du Huyên, thân thể cô đã lạnh ngắt, còn chi chít những vết thương, hơi thở thì yếu ớt đến mức có thể ngừng đi bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Giang Niệm Dương lúc đó, là dáng vẻ mà tất cả những người có mặt ngày hôm đó không sao quên được, rất đáng sợ!
Giang Niệm Dương bế Lệ Du Huyên trong tay, âm trầm tuyên bố: “Cô ấy sẽ không tự nhiên lại lạc đến đây.
Để tôi biết là ai dám ra tay với người phụ nữ của tôi, tôi nhất định khiến người đó sống không bằng chết.”
Tất cả bọn họ đều rợn người cúi đầu, đang thầm nguyền rủa kẻ nào lại vô duyên vô cớ chọc vào đại ma vương này làm gì.
Giang Niệm Dương cấp tốc đưa Lệ Du Huyên đến bệnh viên gần nhất.
Bác sĩ khám qua có nói, nếu giữa thời tiết này mà tìm ra cô muộn một chút nữa có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.
Lại còn những vết thương ngoài da trên người, thêm cả lăn ở độ cao đó chân cũng bị trặc một chút.
Bác sĩ thoa thuốc rồi bảo chỉ cần chờ cô tỉnh lại rồi nghỉ ngơi là ổn.
Tiểu Kiệt cứ khóc lóc ở bên cô, anh phải dỗ mãi mới chịu nín.
Cuối cùng, thằng bé khóc đến mệt cũng ngủ thiếp đi bên cạnh cô.
Giang Niệm Dương ẵm Tiểu Kiệt qua giường bên cạnh, cẩn thận đắp chăn cho thằng bé.
Nhìn thấy cô đã yên ổn nằm ở đây, trong lòng anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy, khi anh phát hiện không thể tim thấy cô, trong lòng cứ như có lửa đốt, khó chịu đến muốn phát điên lên được.
Trải qua chuyện lần này và nhiều lần trước đó, Giang Niệm Dương cuối cùng cũng nhận ra được anh đối với cô đã không chỉ là trách nhiệm trên hợp đồng nữa mà chính là xuất phát từ tận đáy lòng chân thật.
Giang Niệm Dương rời bệnh viện, quay lại khu trượt tuyết.
Lục Thành được anh giao cho nhiệm vụ điều tra chân tướng sự việc, vẫn đang cật lực tìm kiếm.
Nơi mà Lệ Du Huyên được tìm thấy nằm ngoài phạm vi quản lý nên cũng không có lắp camera.
Rõ ràng là hung thủ cố ý dẫn cô vào phạm vi này để không bị phát hiện.
Nếu nói như vậy, người đó chắc chắn đối với khu trượt tuyết này phải am hiểu ít nhiều.
Vì vậy mà phạm vi đã được thu hẹp lại trong các nhân viên của khu trượt.
Giang Niệm Dương không nói nhiều, trực tiếp đến tìm quản lý khu trượt tuyết.
Anh có đóng góp cổ phần cho khu trượt tuyết này, cũng tính là một trong những lãnh đạo cấp cao, quyền hạn chính là những lúc thế này thì đem ra sử dụng.
Quản lý của khu trượt tuyết vì chuyện này cũng rất đau đầu.
Bọn họ dốc sức cả một ngày trời, cuối cùng cũng khoanh vùng được kẻ tình nghi.
Người này là một cô gái trẻ, tên Mỹ Kiều.
Cô ta là nhân viên mới, được giao quản lý khu rào chắn giữa khu trượt tuyết tư nhân có quản lý và khu nằm ngoài phạm vi.
Có một camera ở trạm gần đó ghi hình lại được, cô ta chính là người đến tìm Lệ Du Huyên, sau đó không biết là nói gì lại dụ được Lệ Du Huyên đi theo mình.
Người này hành động cẩn trọng, luôn chọn nơi góc khuất của camera, nếu không phải camera kia vừa được đổi mới nên góc quay cũng khác thì thật sự sẽ không bắt được cô ta.
Giang Niệm Dương sau đó đến tìm gặp cô ta.
Mới đầu cô ta cứ chôi là không phải mình, đến khi bị anh doạ thì mới rập đầu thú nhận.
“Anh Giang, tôi sai rồi! Là tôi nhất thời ham tiền, nghe lời dụ dỗ của người ta nên mới ra tay hãm hại Lệ tiểu thư.
Tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc, anh Giang à xin anh tha cho tôi đi!”
Là có người sai khiến sao? Lệ Du Huyên rốt cuộc đã chuốc thù với ai mà lại khiến kẻ đó ra tay nhẫn tâm như vậy.
Nếu nói là Hợp Liên hay Chu Cẩn thì đều không hợp lý.
Bọn họ không thể biết được lịch trình của cô để mà đến tận đây.
Quan trọng hơn nữa, là bọn họ không có đủ tiền cho việc đó.
Khu trượt tuyết này không phải ai muốn vào cũng được, vừa phải chi tiền mua vé, vừa chi tiền thuê người.
Với kinh tế bình thường của hai người đó, chắc chắn sẽ không thể làm tới mức này.
Trừ hai người đó ra, còn ai có thù hằng với cô tới mức như vậy nhỉ?
“Vậy cô nói tôi biết là ai sai khiến cô, tôi sẽ tha cho cô một mạng.”
Mỹ Kiều kể lại chuyện mà cô ta gặp người thần bí đó.
Lúc cô ta đang trực ở chốt gác của mình, một người phụ nữ đội mũ, quấn khăn kím mặt lại còn đeo kính râm.
Cô ta nói với Mỹ Kiều rằng giúp cô ta dạy dỗ một người tên là Lệ Du Huyên, còn cho Mỹ Kiều xem ảnh.
Sau đó dúi vào tay Mỹ Kiều rất nhiều tiền.
Lời của cô ta kể tuy rằng không rõ ràng nhưng rất đáng tin.
Nhưng chỉ dựa trên những điều này mà muốn phán đoán ra là ai sai khiến ở đằng sau thì thật sự là quá khó.
“Người đó còn đặc điểm gì để nhận diện không?”
Mỹ Kiều run rẩy cố gắng nhớ lại, nhưng người thần bí kia thực sự che giấu quá tốt.
“Không… không có ạ.”
Đến đây là hết, xem ra có cố moi thêm thông tin cũng chẳng được gì.
Mọi thứ cô ta biết đều không có ý nghĩa gì với anh.
Ngần ấy thông tin ít ỏi cũng chẳng thể tìm kiếm ra được cái gì.
Điều duy nhất mà Giang Niệm Dương có thể chắc chắn chính là, đã xuất hiện một người còn căm ghét Lệ Du Huyên hơn cả Hợp Liên và Chu Cẩn.
Giang Niệm Dương thở dài.
“Lục Thành, khởi tố cô ta với tội danh mưu đồ giết người đi.”
Mỹ Kiều run rẩy lao đến ôm lấy chân anh mà lạy lục van xin: “Anh Giang! Không… không phải anh nói chỉ cần tôi nói hết thì anh sẽ tha cho tôi sao? Anh không thể… không… cầu xin anh, tha cho tôi!”
Giang Niệm Dương cười khẩy.
Anh rút chân ra khỏi tay cô ta, cúi người thấp xuống từng câu từng chữ cố tình nói vọng bên tai cô ta: “Dám động đến người phụ nữ của tôi, còn nghĩ đến việc được tha thứ, cô quá ngu ngốc.”
Giang Niệm Dương quay người rời đi.
Lục Thành biết trách nhiệm của mình liền bảo vệ sĩ kéo cô ta đi.
Người phụ nữ này đúng là xấu số, chọc ai không chọc cứ nhất định phải chọc vào con người khó nhằn như Giang Niệm Dương.
Với tội danh đó, có lẽ cô ta sẽ ngồi tù ăn cơm nhà nước mấy năm để sám hối cho việc mình đã làm.
Cũng xem như một bài học để về sau cô ta sẽ không tuỳ tiện nhận tiền của bất cứ ai nữa.
Đến tối sau khi xử lí xong mọi việc, Giang Niệm Dương quay về bệnh viện thì đột nhiên Chu San San từ đâu chui ra ôm lấy tay anh, còn tỏ vẻ uỷ mị khóc lóc.
“Niệm Dương, em nghe nói rồi.
Lệ tiểu thư gặp chuyện không may, cô ấy thật đáng thương.”
Giang Niệm Dương nhíu mi tâm.
Mèo khóc chuột? Mới ban sáng còn sỉ vả cô đủ điều, bây giờ lại giả vờ đến quan tâm thương hại.
Đột nhiên trong đầu anh có một suy nghĩ táo bạo.
Liệu chuyện này có liên quan đến Chu San San hay không? Cô ta là người duy nhất có mặt cùng lúc vào ngày hôm nay, lại còn có trước động cơ là cuộc tranh cãi lúc sáng.
Tính cách Chu San San là người kiêu ngạo không muốn chịu thiệt, phàm là chuyện gì không làm được hay không có được đều sẽ dùng mọi cách phá cho hư.
Phong cách của người thần bí kia lại có vẻ như rất giống với Chu San San.
Những điều này suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán của anh, không bằng không chứng không thể buộc tội lên đầu cô ta.
Nếu đã vậy, chi bằng thăm dò một chút thái độ của cô ta, xem như thế nào.
Giang Niệm Dương hất tay cô ta ra với vẻ chán ghét rồi nói: “Tin tức Lệ Du Huyên gặp chuyện, tôi đã cho người phong toả.
Ngoại trừ tôi và quản lý, nhân viên khu trượt thì không một ai biết.
Bọn họ cũng đã giữ kín chuyện này, cô làm sao mà biết được?”
Chu San San nghe anh nói liền giật thót mình, mặt mày biến sắc.
Cô ta liền nhận ra là bản thân đã tính sai chuyện này.
Bởi vì người đứng sau là cô ta, nên cô ta có thể chắc chắn Lệ Du Huyên gặp chuyện.
Chỉ không ngờ Giang Niệm Dương thế mà lại phong toả kín tin tức này.
Chu San San cố giữ bình tĩnh, cười cười đáp: “Em… em là nghe môti nhân viên vô tình nói nên mới biết.
Cái đó… Lệ tiểu thư làm sao mà bị tai nạn vậy? Cô ấy không sao chứ?”
Thăm dò một chút liền lộ cái đuôi hồ ly, Giang Niệm Dương cuối cùng có thể chắc chắn chuyện này nhất định có liên quan đến Chu San San.
Nhưng hiện tại chứng cớ không có đủ, vẫn chưa thể buộc tội cô ta tuỳ tiện như thế.
Không sao, ngày tháng còn dài, nợ mới nợ cũ cứ để đó sau này tính luôn một thể.
“Cô ấy không sao, sắp khoẻ lại rồi.
Là có người cố tình hại cô ấy, tôi đã bắt được kẻ ra tay, còn kẻ chủ mưu vẫn chưa bắt được.
Nhưng tôi đã đoán ra kẻ này là ai.
Dám động đến người nhà của tôi, tôi sẽ khiến người đó phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Chu San San tự biết tội tự cảm thấy nhột.
Anh là cố tình nhấn mạnh Lệ Du Huyên là “người nhà”.
Chu San San toát cả mồ hôi hột, biết mình nếu còn tiếp tục hỏi thêm chắc chắn sẽ lộ ra nên liền vội vã viện cớ tạm biệt anh.
“Cái đó, Niệm Dương à, em có việc gấp phải đi trước, không thể vào thăm Lệ tiểu thư được.
Anh thay em hỏi thăm cô ấy nhé.
Nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Giang Niệm Dương cũng đã biết được cái muốn biết.
Đợi sau này đủ chứng cớ, nhất định sẽ lôi ra tính luôn một thể..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...