Tiểu Lục tiễn anh đến tận cửa còn cố níu kéo với ánh mắt long lanh: “Chú à, lần sau chú lại đến nhé!”
Giang Niệm Dương cười ôn nhu, gật đầu đồng ý.
Lúc quay trở lại xe, trên khuôn mặt lãnh khốc ngày thường của anh lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Không nói không rằng, cứ chốc chốc lại không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Lục Thành không biết rốt cuộc nhà Lệ Du Huyên có ma lực gì mà Giang Niệm Dương vào rồi ra một cái liền như trở thành con người khác vậy.
“Tiên sinh, anh hình như đang rất vui?”
Tò mò không nhịn được cuối cùng vẫn phải hỏi.
Lục Thành rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã mang đến thay đổi lớn như vậy.
Giang Niệm Dương nghe hỏi liền cười đáp: “Ừ, cậu bé đó rất đáng yêu! Có cảm giác giống như con trai vậy.”
Buổi sáng hôm sau đó, Lệ Du Huyên tỉnh dậy với cơn đau đầu cực độ.
Rượu bia đúng là hại thân, lần sau nhất định không được uống nhiều như vậy nữa.
Cô nhìn xung quanh liền nhận ra đây là nhà của mình.
Nhưng mà là ai đã đưa cô về nhà nhỉ?
Lệ Du Huyên tắm rửa thay đồ xong, từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Tiểu Lục đang tỉ mỉ sắp cơm vào hộp, còn trang trí nhìn rất đẹp mắt nữa.
Ai bảo sinh con trai thì không nhờ được, Tiểu Lục của cô không phải rất giỏi đấy sao! Tuy chỉ nấu được vài món đơn giản nhưng như thế là quá đủ rồi, thật sự là giỏi quá đi mất!
“Chào buổi sáng con trai yêu! Tiểu Lục của chúng ta đang chuẩn bị bữa sáng cho mẹ sao, giỏi quá đi!”
Tiểu Lục cười, chỉ tay vào cốc nước đặt sẵn trên bàn.
“Chào buổi sáng, mẹ uống chút nước đi.
Con sắp chuẩn bị xong cơm hộp rồi này.”
Cơm hộp phong phú nhiều đồ ăn, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Nhưng tại sao lại có tới hai hộp cơm thế nhỉ? Thường ngày Tiểu Lục cũng chỉ chuẩn bị một hộp cơm cho cô ăn sáng thôi, vì bữa trưa cô ăn ở công ty luôn rồi.
Hôm nay sao lại chuẩn bị tới hai hộp?
Tiểu Lục đặt hai hộp cơm vào trong một cái túi rồi đưa cho cô, thằng bé còn dặn dò kĩ như sợ cô quên mất: “Hai hộp cơm này cái màu hồng là của mẹ, cái màu xanh là của chú Giang.
Hôm qua chú đã đưa mẹ về tận nhà, xem như là con cảm ơn chú.
Mẹ nhớ đưa cho chú hộ con nhé!”
Chú Giang? Không phải là đang nói đến Giang Niệm Dương đó chứ? Hoá ra cái tên sát thần họ Giang này coi vậy mà cũng tốt đó chứ.
Tuy nói sự việc phát triển như ngày hôm qua là do anh, nhưng chí ít anh cũng không bỏ mặc cô ở lại đó làm trò điên khùng là tốt rồi.
Nếu nói như thế thì xem như là cả hai hoà nhau, không nợ nần gì nữa.
“Tiểu Lục à, chú Giang của con là cấp trên của mẹ.
Mẹ đi đưa cơm hộp cho chú ấy thì có phải là rất kì lạ không? Người khác sẽ nói mẹ của con đi cửa sau, lấy lòng cấp trên thì oan ức lắm!”
Cho dù rất biết ơn anh đã đưa cô về nhà, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy đến đưa cơm hộp rất kì lạ.
Mới mấy hôm trước cô còn mặt hung mày dữ chống đối anh, rồi còn đắc tội với anh nữa.
Tuy việc hôm qua xem như đã xí xoá hết nợ, nhưng mà dù sao bây giờ lại tỏ ra niềm nở xem như chưa có gì xảy ra thì có phải rất giả tạo không.
Lại nói cô cũng không mặt dày tới mức có thể làm như vậy.
Tiểu Lục mặc kệ Lệ Du Huyên đang nghĩ gì, thằng bé đều đã tính toán kỹ lưỡng hết cả rồi.
Hai con người này nếu không giúp thúc đẩy, thật không biết đến bao giờ mới đến được với nhau.
Tiểu Lục còn đang đợi ngày nhận cha đây này, thằng bé sao có thể bỏ qua cơ hội tốt nào được kia chứ.
Yếu điểm của Lệ Du Huyên là gì? Chính là Tiêu Lục, vậy nên chỉ diễn một tí là được ngay ấy mà!
Tiểu Lục ôm lấy chân Lệ Du Huyên, ánh mắt khẩn cầu.
“Mẹ, Tiểu Lục đã rất rất rất vất vả chuẩn bị cơm để cảm ơn chú.
Mẹ sao có thể phụ lòng con như vậy chứ? Mẹ giúp Tiểu Lục đưa cơm cho chú có được không?”
Nhìn thằng bé thế này thì nghị lực chiến đấu của cô có lớn đến đâu cũng phải quay về lại con số không.
Cuối cùng, vẫn là đã đồng ý với Tiểu Lục sẽ đưa cơm tận tay cho anh rồi.
Tuy thế, lúc bước ra khỏi nhà cô tựa như mang trên mình quả tạ ngàn cân.
Trọng trách đưa cơm này nhìn qua thì đơn giản, nhưng phải là người trong cuộc như cô mới hiểu được là gian nan thế nào.
Lệ Du Huyên cứ có cảm giác rằng bản thân đã bị mắc bẫy.
Nhưng thôi, cũng không cách nào từ chối Tiểu Lục.
Chỉ đành đi hoàn thành sứ mệnh cao cả này vậy.
Nhìn thấy Lệ Du Huyên đã khuất xa, Tiểu Lục liền lấy điện thoại của mình ra bấm số gọi cho Giang Niệm Dương.
Giang Niệm Dương lúc này đang ở trong cuộc họp các ban, tình hình vô cùng căng thẳng.
Phải nói rằng bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào vào những cuộc họp thế này, tất cả mọi người đều bị cái ánh nhìn như hung thần ác sát của anh làm cho đổ mồ hôi hột.
Một chút sai sót liền cảm giác như cuộc đời thế là chấm hết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm bầu không khí của cả phòng họp đều chìm vào im lặng.
Bọn họ đều biết đó là điện thoại của anh vì bất cứ ai ngồi ở đây trước khi vào họp đều đã tắt nguồn điện thoại.
Giang Niệm Dương ghét nhất là ở buổi họp có người gọi đến làm phiền.
Ai cũng biết ý nên không dám để mình phạm sai lầm.
Bọn họ cứ tưởng anh sẽ không bắt máy, nào ngờ Giang Niệm Dương lại bắt máy ngay lập tức.
Nhưng kì diệu chính là, không biết thần thánh phương nào gọi tới mà lại khiến anh đang một mặt hung dữ liền quay một cái thành ôn nhu dịu dàng.
Đây lại là sức mạnh thần thánh gì thế không biết.
“Chú tốt bụng, là con đây! Tiểu Lục đây, chú còn nhớ con không?”
Giang Niệm Dương liếc một ánh mắt ý bảo tất cả mọi người im lặng.
Sau đó anh lại niềm nở dịu dàng đáp: “Chú nhớ.
Sao thế, con có chuyện gì tìm chú à?”
“À, chẳng là hôm nay mẹ có chuẩn bị một phần cơm hộp muốn cảm ơn chú vì ngày hôm qua đã đưa mẹ về.
Nhưng mà tính mẹ rất hay ngại, có khi đem đến rồi lại không dám đưa cho chú cũng nên.
Cháu muốn nhờ chú…”
Giang Niệm Dương gật gù, lại nở nụ cười ôn nhu.
“Được, chú biết rồi! Nếu cô ấy ngại thì chú đến lấy cũng được.”
Cả phòng họp nhìn thấy nụ cười hết sức dịu dàng đó của anh còn tưởng bản thân là hoa mắt rồi chứ.
Giang Niệm Dương lãnh khốc còn biết cười ôn nhu như vậy sao? Rốt cuộc người ở đầu dây bên kia là đẳng cấp thần thánh gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...