Giang Niệm Dương dụi người vào cô, giống như một con cún nhỏ đang làm nũng.
Lệ Du Huyên cười bất lực, đưa tay xoa xoa tóc anh.
“Dù sao em chạy cũng chạy không thoát khỏi anh.
Nhưng mà hình như ba anh không thích em, vậy có phải hôn lễ của chúng ta sẽ không nhận được sự chúc phúc không?”
Giang Niệm Dương tựa đầu vào cô, trầm mặc.
Lệ Du Huyên là người đã chịu nhiều tổn thương và thiếu thôn, vì thế anh muốn bù đắp cho cô bằng một hôn lễ tốt nhất.
Thế nhưng Lệ Du Huyên càng là người rất xem trọng gia đình, cho dù thế nào có lẽ cô cũng không muốn một hôn lễ không có sự chúc phúc của người nhà bên anh.
Như thế đối với cô, cũng là quá bất công.
Anh cũng muốn, cho cô một hôn lễ hoàn hảo.
Đó là những gì cô xứng đáng được nhận.
Giang Niệm Dương phát hiện, anh bây giờ chỉ cần nghe thấy cô mong muốn gì, đều sẽ lập tức tìm đủ mọi cách để thực hiện.
Có lẽ là yêu quá rồi, không dứt ra được nữa.
“Lệ Du Huyên, hình như anh không thể sống thiếu em mất rồi.”
“Anh thôi giùm, em nghe mà nổi cả da gà.”
Giang Niệm Dương bật cười.
Trước đây anh vẫn luôn nghĩ yêu đương gì đó không hợp với anh.
Đã từng tưởng tượng ra sau này dù có kết hôn với bất kì ai thì cũng là cuộc sống tạm bợ.
Cuộc sống quả nhiên là toàn những điều bất ngờ, lại có một ngày anh trở thành kẻ đắm chìm trong tình yêu thế này.
Nghĩ lại bản thân của những năm đó, quả thật khiến Giang Niệm Dương phải bật cười.
Ở trên đời đúng là có quá nhiều chuyện không thể nói trước.
Lệ Du Huyên đột nhiên nắm lấy tay Giang Niệm Dương, đưa mắt nhìn anh rồi hỏi: “Giang Niệm Dương, mẹ anh năm đó hình như rất vất vả.”
Giang Niệm Dương hiểu vì sao Lệ Du Huyên nói câu này.
Tình cảnh cô bây giờ so với mẹ anh năm ấy cũng không có khác biệt gì mấy, đều là người có xuất thân bình thường.
Lệ Du Huyên nghe thấy câu chuyện năm đó, có lẽ trong lòng cũng bất an cho mình.
Cô là sợ bản thân cũng sẽ bị bỏ rơi giống như thế.
Tuy Giang Niệm Dương không hiểu ba anh năm đó tại sao lại đưa ra quyết định như thế.
Anh chỉ biết, con đường anh đi là do anh lựa chọn.
Anh cũng chắc chắn sẽ không bước lên vết xe đổ của ba mình, bởi anh cũng là nạn nhân trong lỗi lầm năm xưa.
Anh hiểu cảm giác đó đau khổ thế nào, vì thế anh mới càng muốn bảo vệ gia đình nhỏ này của mình.
Nỗi bất an trong lòng của Lệ Du Huyên, cũng xuất phát từ những chênh vênh trước nay của cô.
Luôn gặp phải những chuyện đắng cay, có lẽ khiến Lệ Du Huyên trở nên nhạy cảm với ngoại cảnh hơn, khiến cô mỗi khi muốn làm việc gì, muốn đặt niềm tin vào ai đều cẩn thận dè dặt.
Giang Niệm Dương nắm chắt tay cô, muốn để cô cảm nhận được sự chân thành của mình.
“Lệ Du Huyên, tôi không thể hứa sẽ lật đổ cả thế giới vì em.
Nhưng Giang Niệm Dương tôi hứa sẽ dùng sinh mạng tôi để bảo vệ em.
Cho dù thế giới muốn vùi dập em, cũng phải bước qua xác tôi trước.”
Những lời này, có thể chỉ là những câu an ủi nhưng đối với Lệ Du Huyên đã là quá đủ.
Con người đều cần một chỗ dựa vững tin, Lệ Du Huyên muốn thử dựa vào, muốn thử tin tưởng vào người đàn ông trước mắt đây.
Dù có thế nào, cũng không hối hận.
“Được, em tin anh.”
Ánh chiều tà buông xuống phía sau núi.
Có người nói không thích hoàng hôn, bởi vì hoàng hôn nhìn quá buồn.
Nhưng mà Lệ Du Huyên lại rất thích hoàng hôn.
Bởi vì, nó là một kết thúc đẹp đẽ.
Sau tất cả, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Lệ Du Huyên sau đó chào tạm biệt ông Giang rồi cùng Giang Niệm Dương quay về nhà.
Đó là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Lệ Du Huyên cảm nhận được ấm áp đến kì diệu như thế chỉ bằng một cái nắm tay.
Thế giới ngoài kia có rộng, ánh mắt cũng chỉ dừng lại ở một người.
“Lệ Du Huyên, tôi có phải nên nói chuyện này cho Tiểu Lục biết không? Để thằng bé không cần diễn cực khổ như vậy nữa.”
“Đúng rồi nhỉ! Ha ha, lừa anh lâu như vậy, Tiểu Lục cũng không dễ dàng đâu!”
“Ai bảo em lại lừa tôi, trực tiếp nói tôi biết có phải tốt hơn không?”
“Tôi mới không nói anh biết!”
“Được, Lệ Du Huyên, em được lắm!”
Tiếng cười vang xoá đi phần hồi ức đã từng đau khổ.
Tất cả mọi thứ từng xảy ra, giống như chỉ là một giấc mơ.
Lệ Du Huyên cuối cùng cũng hiểu cuộc sống cho cô nhiều vất vả, thách thức như vậy là để cô cuối cùng cũng gặp được đền đáp xứng đáng.
Cả hai về tới nhà, trời cũng đã tối.
Giang Niệm Dương nắm tay Lệ Du Huyên mở cửa vào nhà.
Tiểu Lục vẫn còn chưa hay biết gì, nhìn thấy anh liền cuống quýt lên tìm khẩu trang để đeo.
Lệ Du Huyên ở một bên nhịn cười cũng thấy mệt.
Tiểu Kiệt cũng cuống cuồng lên muốn che chắn cho Tiểu Lục.
Giang Niệm Dương cười, bước đến.
Anh ngồi xuống trước mặt Tiểu Lục, xoa xoa đầu thằng bé.
“Được rồi, không cần vất vả giấu nữa.
Ba biết cả rồi.”
Cách xưng hô thay đổi cùng với ngữ khí này, có khi là anh thật sự đã biết ra rồi.
Tiểu Lục đưa mắt lên nhìn Lệ Du Huyên, ý muốn hỏi cô.
Lệ Du Huyên không trả lời chỉ gật đầu.
Hoá ra thật sự Giang Niệm Dương đã biết ra được bí mật đó.
Vốn còn nghĩ làm sao để cho anh biết được, vậy mà không tốn chút sức nào anh liền biết rồi.
Tiểu Lục ngước nhìn Giang Niệm Dương, khẽ hỏi: “Vậy có phải từ giờ con có thể gọi ba là ba không?”
Giang Niệm Dương ôm lấy thằng bé, đó là câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi của thằng bé.
Trong lòng tự nhiên có chút ấm ức, Tiểu Lục bấu lấy anh, oà khóc nức nở.
Như vậy, tất cả đều quay về đúng quỹ đạo nên có của nó.
Vất vả bao nhiêu năm này đều được đền đáp cả rồi, một nhà bốn người cuối cùng cũng đoàn tụ được bên nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...