Đúng vậy, cô đang lo sợ vớ vẩn cái gì chứ? Chẳng phải cô mới là vợ chính thức, là người mà Thạch Tâm Hân yêu hay sao? Thạch Tiểu Phong kia dù có nói gì cũng mang thân phận em gái, sao cô có thể để cô ta mới vừa trở về đã được đắc ý như vậy? Càng huống hồ, loại tình cảm đó nếu có thực thì đúng là loại tình cảm trăm sai ngàn sail "Thanh Sương à, hình như! Cô nói rất đúng.
"
Lục Thiên Tình ngôi mặc định một lúc mới nói được một câu.
"Thì thực sự là như vậy mài! Không phải tôi xúi giục cô nhé, nhưng cô nghĩ mà xem, vợ chồng cô gắn bó với nhau lâu như vậy rồi, tình cảm anh ta ra sao nhẽ cô còn chẳng rõ? Cô mà cứ yếu đuối trốn tránh hiện thực, thì sẽ mất chồng vào tay con hồ ly tinh kia đấy.
"
"Nhưng, tôi vẫn không nuốt xuống được cơn tức giận đó.
Thạch Tiểu Phong vừa trở về, anh ấy đã mở miệng mà nói chuyện, còn ôm, còn gọi cô ta như vậy nữa"
"Vì họ xa cách nhau tận chín năm rồi kia mà.
Một cái ôm sâu cũng không hề sai trái, càng huống hồ, đó lại là em gái của anh ta.
Di Di à, cô phải cặn kẽ suy nghĩ, tôi luôn thấy trái tim anh ta vẫn luôn hướng về cô đó.
"
Lam Thanh Sương vẫn điềm đạm nhắc nhở, lời nói nhẹ như gió bay, rót vào tai cũng muôn phần dịu mát.
"Vợ"
Từ phía dưới có tiếng nói truyền lại khiến cuộc nói chuyện của hai cô gái cũng bị cắt ngang.
Lam Thanh Sương khẽ mỉm cười, chạm vào tay cô.
"Anh ta đến rồi kìa! Nếu cô không quan trọng, thì anh ta sẽ không cất công như vậy đâu.
"
"Vợ cái gì? Anh còn chưa từng ôm tôi nhiệt tình như vậy.
Lục Thiên Tình nghe thấy tiếng Thạch Tâm Hân gọi mình, trong lòng lại nở hoa, tuy nhiên vẫn giấu biểu cảm ấy vào trong, ngoài mặt nhạt nhẽo như nước ốc.
"Vợ, Em chạy đến đây sao? Trời sắp mưa rồi, đừng ở lại đây nữa.
Về với anh, anh sẽ giải thích mọi chuyện, được không?"
Thạch Tâm Hân vừa đi đến phía trước mặt Lục Thiên Tình, vừa thở hồng hộc nói, đến cả tóc cũng rối cả lên.
"Xe anh đâu? Anh đừng nói anh đi bộ đấy!"
Lục Thiên Tình nhìn xuống dưới đường lớn, thấy không có xe thì càng thêm bất ngờ.
Từ nhà cô đi xe đến Tân Thành còn phải mất hơn mười phút, đi bộ sẽ mất bao lâu? "Anh!
Anh sợ em rời khỏi anh, nên quên mất xe.
"
Thạch Tâm Hân vừa giải thích, vừa cầm lấy tay cô, nài nỉ trở về cùng mình.
Lục Thiên Tình nhìn thấy dáng vẻ đó, cô cũng có chút không đành lòng, người đàn ông này, sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ? "Được rồi, Di Di, cô về với anh ta đi!"
Lam Thanh Sương nói hộ Thạch Tâm Hân, dáng vẻ kia nếu không phải vì tình yêu thì sao có thể thành ra như vậy chứ? Bị thuyết phục mãi, cuối cùng Lục Thiên Tình cũng chấp nhận cùng anh trở về.
Cô vẫy tay tạm biệt Lam Thanh Sương, còn hẹn khi khác sẽ hẹn cafe cho ra bữa.
"Lục Bối Di, cô phải sống hạnh phúc đó nhé.
"
Lam Thanh Sương gọi với theo Lục Thiên Tình, chỉ thấy cô quay đầu, sau đó cười tươi, gật đầu thật cứng rắn.
Nhìn bóng dáng vợ chồng Lục Thiên Tình khuất xa, Lam Thanh Sương ngồi trên cao nhìn xuống, lại khe khẽ thở ra một nhịp thở dài.
"Có bản lĩnh giải quyết chuyện nhà người ta tốt như vậy, sao đến chuyện của mình, lại bất lực như vậy chứ?"
Cô uống một ngụm nước ép, nhưng lại thấy đắng chát khó tả.
"Reng! ` Điện thoại cô rung lên một hồi chuông quen thuộc dài, Lam Thanh Sương nhìn vào màn hình, nhận ra là số của anh trai Lam Thanh Hy mới nhận máy.
"Sao rồi anh?"
Cô nhạt nhẽo hỏi, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm phía trước bầu trời, lan man vô định.
Đối với cuộc gọi này, cô nửa muốn nhận, nửa lại muốn không.
[Anh đã xác nhận thông tin cho em rồi.
Trong vòng ba ngày tới, chỉ có duy nhất một chuyến bay bay thẳng đến Phần Lan, giờ bay là chín giờ tối hôm nay.
Nhưng em à, em thực sự muốn đi sang đó du lịch sao, còn đi những hai tháng.
Phần Lan bây giờ đang mùa gió bấc to, anh cũng không muốn! ] "Anh à, em quyết định rồi.
Mọi người đừng khuyên em nữa.
Phần Lan là đất nước duy nhất mà em thạo rõ ngôn ngữ, sang đó em cũng có vài người bạn, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Anh cũng đừng ủ rũ thế chứ, em chỉ là đi du lịch cho khuây khỏa rồi sẽ về thôi mà"
Lam Thanh Sương cố gắng nặn ra một nụ cười, trấn an anh trai.
Sau khi nói chuyện xong, cô cũng thanh toán tiền, sau đó sâu não rời khỏi.
Cô muốn mượn chuyến đi này, để quên đi những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, cùng với những sự thật nghiệt ngã đó.
Tín ngưỡng của cô lại là Đường Bắc Ái, thôi thì cứ theo thời gian mà cho nó mai một đi vậy.
Dù sao cũng chỉ qua chín giờ tối nay, có lẽ giữa hai vùng địa lý khác xa nhau, cô và anh ta, sẽ vĩnh viễn quên mất nhau trong cuộc đời này.
Đã là bảy giờ tối, phía bên ngoài trời, trăng đã nhô lên rất cao, hiu hắt thứ ánh sáng mông lung xuống nhân gian bên dưới.
Bữa cơm tối của Thạch gia hôm nay diễn ra sớm hơn thường lệ, bởi vì có sự xuất hiện của Thạch Tiểu Phong, mà cả Thạch Tâm Thất lẫn Thạch Vũ đều bỏ luôn công việc mà trở về nhà.
Một nhà năm người ngồi quây quần bên bàn cơm rộng lớn, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy viễn cảnh ấm cúng như vậy.
"Tiểu Phong à, bây giờ mắt con như thế nào rồi? Đã nhìn rõ cả chưa?"
Thạch Vũ gắp một miếng thịt bò thượng hạng bỏ vào bát con gái, lại ân cần hỏi.
Ông dĩ nhiên là rất nhung nhớ đứa con gái ương ngạnh này, khỏi phải nói khi gặp lại Thạch Tiểu Phong, một ông già như ông, vì sự xa cách chín năm mà cũng xúc động đến mức suýt khóc.
"Ba đừng lo.
Thị lực của con đã hoàn toàn ổn định rồi, không còn mối lo ngại gì nữa.
Ngược lại là ba đó, tóc bạc cả rồi kìa, cũng không bảo anh cả nhổ tóc sâu cho ba"
Thạch Tiểu Phong dịu giọng nói, mỗi câu mỗi chữ trên chiếc khuôn miệng xinh xắn kia đều như có mật ong mà đổ tràn vào lòng người.
Thạch Vũ nghe xong lại bật cười, khen con gái là càng lúc càng hiểu chuyện.
"Anh nói này, đi lâu như vậy, đến cách phát âm cũng có chút gãy rồi, anh nghĩ em nên sửa lại đi đấy.
Ngôn ngữ của quê hương chúng ta, vào miệng em lại như tiếng vịt con vậy.
"
Thạch Tâm Thất nửa thực nửa đùa, nhưng lại ân cần gắp một miếng bào ngư đỏ, bỏ vào bát Thạch Tiểu Phong.
"Anh lúc nào cũng khô khan nhạt nhão như thế, bảo sao già đầu rồi mà còn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
"
Thạch Tiểu Phong bïu môi trêu ghẹo anh trai, sau đó lại cười lớn, dáng vẻ rất vui vẻ.
"Anh là đàn ông, chậm trễ chút chẳng sao cả.
Ngược lại là em đấy, em đã hai mươi chín rồi, cũng nên tìm nơi gửi gắm đi.
"
Thạch Tâm Thất vừa nói, vừa lột vỏ một con tôm, bỏ vào bát cho Thạch Vũ.
"Sao phải tìm chứ? Chẳng phải có rồi sao?"
Thạch Tiểu Phong nói một câu bâng quơ, nhưng nhất thời đều khiến gương mặt hai vợ chồng Lục Thiên Tình cứng lại.
"Ai vậy?"
Thạch Tâm Thất lập tức quan tâm.
"Chẳng ai cả.
"
Thạch Tiểu Phong cong cong cánh môi đỏ thẫm, lại ngẫu hứng nói.
Cả bầu không khí đều trở nên yên lặng, vì ai cũng rõ, người mà Thạch Tiểu Phong ám chỉ đến là ai.
Lục Thiên Tình uống một ngụm nước cho tai đỡ ù đi vì những lời lẽ ngược ngạo kia.
Sau đó lại thành ý mà gắp một miếng ức gà, bỏ vào bát Thạch Tiểu Phong.
"Làm gì vậy? Cô không biết đũa của cô bẩn lắm à? Ai mượn?"
Chỉ nghe Thạch Tiểu Phong nói một câu thẳng thừng, sau đó mang cả cái bát cháo cùng miếng ức gà kia, đổ luôn vào thùng rác.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...