Về đến nhà, cũng là lúc cả trấn vừa có điện.
Lục Thiên Tình nhìn ra ngoài, thấy từng ngôi nhà san sát nhau lần lượt lên đèn, trong lòng cũng ấm hơn một chút.
Cô không quen với cảnh tượng tăm tối u ám này một chút nào cả.
Có điện rồi, cô liền vào phòng trong xem mẹ, thấy bà đã ngủ say thì liền hôn nhẹ lên trán bà, sau đó kéo chăn kỹ lưỡng cho bà rồi mới rời khỏi.
"Tiểu Chúc! Tiểu Chúc ơi, em đâu rồi? Ra giúp chị rửa măng nào!"
Uyển Nhi từ ngoài sảnh gọi khá to, cô đổ măng ra chậu, xả nước, nhưng gọi mãi, vẫn không thấy người trả lời.
Lục Thiên Tình cũng nhìn ngó xung quanh, vẫn không hề thấy bóng dáng của Tiểu Chúc, liên đi tìm một lượt, vừa đi vừa gọi tên cô.
"Tiểu Chúc! Tiểu Chúc ơi, em đang làm gì vậy? Chị về rồi này? Em ngủ rồi sao?"
Lục Thiên Tình gọi mãi vẫn không thấy người lẫn tiếng ở đâu, thì có chút bất an, tìm luôn trong phòng ngủ mà vẫn không thấy.
"Lạ thật, con bé này giờ này đi đâu được nhỉ?"
Lục Thiên Tình khó hiểu nói một câu, lại cùng Uyển Nhi đi đông đi tây mà tìm người, nhưng mất cả hơn ba mươi phút rồi vẫn không tìm thấy người ở đâu.
"Chị, có khi nào nhà chồng của chị có chuyện cần con bé, nên cho gọi em ấy về trước không?"
Uyển Nhi vừa đi pha chút trà, vừa nói.
Lục Thiên Tình khẽ gặm nhẹ đầu ngón tay như thói quen mỗi khi cô cảm thấy bối rối, sau đó lại nghĩ đến phương án mà Uyển Nhi vừa nói, nghĩ xong lại lắc đầu.
"Chắc không có đâu.
Thạch gia có rất nhiều người làm nên sẽ không có chuyện thiếu người, hơn nữa Tiểu Chúc chỉ làm công việc vặt nhẹ nhàng, không quan trọng đến mức ấy.
Mà cho dù có đi chăng nữa, con bé cũng sẽ không trở về vào lúc này, đi mà không nói trước cho chúng ta một tiếng.
"
Nói rồi, chủ tớ lại nhìn nhau đầy lo lắng.
Lúc này Uyển Nhi như nhớ ra gì đó, liền nói.
"A, em nhớ rồi.
Hôm qua em ấy có làm quen với cô con gái lớn nhà thím Vương, có lẽ là sang ấy chơi rồi cũng nên.
Nếu vậy thật thì chị không cần lo, vì nhà thím Vương tốt lắm, chỉ có hai mẹ con họ sống với nhau, sẽ không có việc gì đáng lo ngại cả.
"
Lục Thiên Tình nghe qua, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đó là lý do đáng thuyết phục nhất ngay lúc này.
Nhưng cô vẫn có chút gì đó không an tâm, định sang nhà thím Vương tìm Tiểu Chúc, nhưng trời đã tối lắm rồi, nhà thím Vương lại khá xa nhà của cô, nên cô quyết định sáng mai mới qua đó.
Tuy bồn chồn không yên, nhưng Lục Thiên Tình chẳng thể làm được gì khác, đành mang theo tâm trạng đầy lo toan mà đi ngủ.
Cô trằn trọc không yên, bởi cô rõ từ trước đến nay Tiểu Chúc không có ham chơi như vậy, còn là đi không nói một lời.
Cô vào phòng của mẹ, ngủ cạnh bà, lại ngửi thấy một mùi nước tẩy nồng đến độ nhức cả đầu, đánh sập cả khứu giác.
Thế nhưng đối với chuyện lạ như vậy, cô lại cho rằng là người làm vệ sinh quá sạch sẽ mà thôi.
Đêm đó Lục Thiên Tình trằn trọc mãi mới ngủ được, trong cơn mơ, cô lại thấy cảnh tượng luồng khói kì lạ đó.
Khách sạn B, thành phố Hạ.
Trong một căn phòng vip lớn nằm ở tầng thượng phía trên cao, trên chiếc giường lớn màu xám tro, một cô gái đang cầm lấy chiếc vali lớn màu đỏ của mình ra, mở khóa, ném lên giường.
Vóc dáng mảnh mai đầy quyến rũ của cô gái lại tiến tới cánh tủ lớn gấp ba lần thân người mình, gom lấy đủ loại quần áo đầy màu sắc nhã nhặn trong đó, ném nốt lên giường, hành động dứt khoát nhưng lại nhìn ra không hề có sự vội vã nào cả.
Sau đó, cô gái lại vén chiếc rèm lớn trong phòng ra, ưỡn người đây kiêu hãnh mà bước ra ban công lộng gió, dõi đôi mắt có con ngươi màu xanh như mặt đại dương xanh thẫm, dùng khí chất thần tiên thoát tục của mình mà nhìn xuống dưới mặt đường lớn bên dưới.
Gió thổi lồng lộn, mái tóc ngang vai màu nâu sẫm của cô gái bay bay, cánh môi đỏ thẫm khẽ mỉm cười, xinh đẹp như một nữ thần hạ thế.
"Tiểu Phong, cậu lại bừa bộn rồi!"
Từ bên trong phòng vọng lại một tiếng mở cửa, sau đó lại là một tiếng nói như dòng suối mát mùa thu.
Cô gái quay người lại, lộ ra một dung nhan kiều diễm đến mê người, đặc biệt là đôi mắt màu xanh sẵn sàng hớp hồn bất cứ gã đàn ông nào mà cô ấy nhìn phải.
Những ngón tay nhỏ thon dài câm lấy chai rượu được đặt sẵn trên bàn, chầm chậm đổ ra, gương mặt tràn ngập sự hân hoan khó mà diễn tả.
Cô gái ấy chính là Thạch Tiểu Phong, tính khoảng thời gian mà Thạch Tiểu Phong rời khỏi gia đình, phiêu du khắp mọi nơi trên xứ người cũng đã đi qua chín năm dài ròng rã.
"Này, tớ nói sao cậu uống rượu mãi vậy? Bác sĩ nói mắt cậu vẫn còn trong giai đoạn đang phục hồi toàn diện, không nên dùng đến chất có cồn.
"
Tiếng người con gái bên trong lại nói vọng ra.
Thạch Tiểu Phong mặc kệ, vẫn nhấm nháp ly rượu, chỉ có thứ nước đẳng đẳng nhưng khoan khoái kia mới khiến cô cảm thấy phù hợp với tâm trạng bản thân ngay lúc này.
Cô gái từ trong phòng đi ra, giành lấy chai rượu đi, đặt trước mặt Thạch Tiểu Phong một lon nước trái cây ướp lạnh đầy tươi mát.
"Cậu đấy, cứ như một bà mẹ trẻ vậy.
' Thạch Tiểu Phong lúc này mới lên tiếng, cười xòa.
Người con gái đó là Tâm Vĩ, bạn thân lâu năm của cô.
"Còn không phải vì lo lẳng thay cậu sao? Tiểu Phong à, cậu định trở về Giang thật ư? Nếu cậu đi rồi thì.
Jimmy phải làm sao? Anh ta yêu cậu lắm đấy, cậu cũng biết anh ta vì cậu mà đã lớn tiếng với gia đình thế nào rồi mà.
"
Tâm Vĩ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lo lắng nói.
Thạch Tiểu Phong chẳng có chút dao động gì, chỉ khẽ nghịch những sợi tóc óng ả màu nâu sẫm của mình, lại khui lon nước ép ra, điềm nhiên nói.
"Đâu phải cậu không biết mình không yêu.
Jimmy? Là anh ta tự nguyện đơn phương mình, sao có thể trách mình được chứ? Giang, mình nhất định phải về, vì đó mới là nhà của mình.
Mình xa gia đình chín năm rồi, cũng xa anh ấy đã chín năm! Bây giờ thị lực của mình ổn rồi, không còn chướng ngại nào ngăn cản mình nữa cả.
"
Thạch Tiểu Phong vừa nói vừa liên tục vẽ ra trong đầu những cảnh tượng hết sức mộng mơ.
"Nhưng thứ tình cảm của cậu là sai lệch.
Anh ta dẫu có là con nuôi thì vẫn là anh của cậu kia mà.
Còn nữa, cậu rõ anh ta đã có vợ rồi, cậu như vậy!
Là không đúng đâu đấy Tiểu Phong!"
Tâm Vĩ vẫn không thể an tâm về người bạn cố chấp này, khoảng thời gian làm bạn với Thạch Tiểu Phong, cô ta biết được không ít chuyện.
Càng không cam tâm thay cho Thạch Tiểu Phong, ở đây cô ưu tú như vậy, sao phải mang lòng yêu thương một người đã có gia đình? "Cậu chẳng hiểu được đâu! Cậu không hiểu được mình yêu anh ấy nhiều thế nào.
Nếu không phải là yêu, sao mình có thể hiến giác mạc của mình kia chứ? Mình tin, anh ấy cũng yêu mình! Còn chị ta, chị ta quan trọng bảng mình sao? Chị ta hy sinh lớn bằng mình sao?".
Truyện Quan Trường
Thạch Tiểu Phong vẫn chẳng để lọt tai một chữ nào của Tâm Vĩ, chín năm dài đằng đẵng càng khiến Thạch Tiểu Phong nhận ra, tầm quan trọng của người đàn ông kia càng lúc càng lớn đần.
Tâm Vĩ biết mình không can ngăn nổi tính khí ương bướng của Thạch Tiểu Phong, cũng thôi không nói nữa, chỉ nhìn cô đầy muộn phiền.
"Vậy bao giờ cậu về?"
"Một tuần nữa! Mình sẽ tranh thủ hoàn tất mọi thứ còn dang dở ở đây, sau đó mình sẽ về bất ngờ! Mình trở về rồi, thì chị ta cũng chẳng cần ở lại Thạch gia nữa"
Thạch Tiểu Phong giương đôi mắt màu xanh xinh đẹp đầy kiêu ngạo, điềm nhiên nói tới mức lạ lùng.
Một nụ cười vụt qua cánh môi, có chút ngây thơ, nhưng lại chẳng hề thiện lương như cái vẻ ngoài của nó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...