Mặc kệ tiếng la ó đến chói chang liên tục vọng ra từ nhà vệ sinh, Lục Thiên Tình vẫn mặc kệ, cô đắc thẳng rời khỏi, trong bụng thâm vui mừng vì đã dạy dỗ được lũ thiên kim không có giáo dục kia.
Chân có chút đau vì đi gót nhọn chưa quen, cô nhìn ngó một lượt thấy không có ai, sau đó lại cúi người xuống gỡ đôi gót màu vàng trên chân ra, duỗi duỗi nhẹ bàn chân thon dài vì bí bách.
Cứ đi chân trần chút cho thoải mái, bao giờ đến sảnh lớn cô sẽ lại mang vào.
Đi qua khu hành lang, ánh sáng khá tối tăm khiến Lục Thiên Tình phải đi thật chậm.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ về những lời mà Ôn Tuyết vừa nói, trong tâm sầu khổ vô cùng, sự thật này đến quá đột ngột thật khiến Lục Thiên Tình có chút khó tin.
Nhưng dẫu có là con nuôi thì sao, tình cảm mà cô dành cho anh vẫn mãi mãi không thay đổi.
Thứ cô yêu là con người anh, chứ chẳng phải là những cái danh phận quyền quý cao sang đói Tình cảm gia đình mới là quan trọng, chẳng phải lúc trước Lục Động ba cô cũng nói như vậy sao? Lúc sắp rời đến khu vực dự tiệc, cô đi ngang qua một dãy hành lang có góc rẽ, đúng lúc lại nghe thấy phía trước góc rẽ có tiếng người, còn là tiếng hai người đàn ông đang căng thẳng với nhau.
"Tô tổng, ngài vẫn bất lịch sự như cũ nhỉ? Gặp người quen không chào hỏi, lại hành động thô bỉ như vậy à? Ngài không sợ ở đây có camera ghi hình lại sẽ phá hỏng tiền đồ tốt đẹp của mình sao?"
Lục Thiên Tình nhận ra đó là giọng của Phó Dung, lại thái độ có vẻ căng thẳng như vậy càng làm nổi dậy bản tính tò mò.
Cô nấp vào góc khuất sau vách tường, lắng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Dù sao cô cũng quen biết Phó Dung, hành tung thần thần bí bí dạo này của anh, cộng thêm việc liên can đến người của Tô gia, một đại gia tộc đã lụn bại thật khiến cô phải đặt dấu chấm hỏi lớn.
"Mày đừng có ra vẻ quân tử ngẩng cao đầu ở đây.
Mày đừng tưởng tao không biết, đại họa ập đến gia đình em trai tao có liên quan cực lớn đến mày! Mày là đồ sâu bọ, tại sao Mẫn Ái lại không có mắt mà nhìn trúng mày chứ?"
Là giọng một người đàn ông khàn khàn vang lên, còn cực kỳ gay gắt, chỉ thiếu chút nữa là đã quát lớn âm Luôn rồi.
Lục Thiên Tình cẩn thận ló đôi mắt ra, nhìn ra ngoài, cô phát hiện Phó Dung đang bị áp vào tường, mà gã đàn ông xa lạ nọ lại đang tức giận mà nằm lấy cổ áo của anh, siết mạnh.
Cách một khoảng cách khá xa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cơn thịnh nộ trong đôi mắt chứa đầy tơ máu đỏ đó đang lớn đến mức nào.
Phó Dung vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì, lại hung hăng đẩy gã đàn ông ra, cười khinh bỉ, đưa tay chỉnh sửa lại phần cổ áo của mình, sau đó đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người, dáng vẻ kia rất rõ ràng đang xem người đàn ông trước mặt là một kẻ hoàn toàn yếu thế không đáng để lo ngại.
"Tô tổng, trước khi nói chuyện phải uốn lưỡi bảy lần.
Không bằng không chứng, ngài như vậy là đang vu khống bôi nhọ tôi đấy, Phó Dung tôi thì liên can gì đến chuyện gia đình em trai ông? Còn cả Tô Mẫn Ái, muốn trách chỉ trách cô ta mắt mù, sao trách tôi được?"
"Mày đừng biện hộ với tao.
Chính trong cái hôm Úc Khanh nó đến Võng Lan, đã có người quen của tao chính mắt nhìn thấy mày xuất hiện trong khu vực đó.
Còn cả Mãn Ái, nó trước giờ vốn an phận ngoan ngoãn, sẽ không có lý do gì mà sát hại chị gái của nó dã man như thế!
Là mày, chính mày có lẽ đã kích động nó, chính mày đã nói cho nó biết câu chuyện của Quan Hiểu Lan!"
Gã đàn ông lại tức tối chỉ vào mặt Phó Dung, mất hết bình tĩnh mà nói lớn.
Ông ta là Tô Thân, anh trai của Tô Tuấn, thời gian trước đột ngột hay tin đại họa ập đến cả gia đình em trai mình, Tô Tuấn tự sát, vợ ông ta chọn cách xuống tóc xuất gia, mà cả ba người con đều có kết quả thảm hại, tấn bi kịch đó đã hại Tô Thân bị kích động đến mức phải nhập viện cả tháng trời.
Phó Dung nghe thấy, lại thầm khen ngợi rằng lão già này tuy hói đầu nhưng cũng bù lại cũng thông minh không kém.
"Mày nói gì đi, sao mày lại im lặng?"
Tô Thân lại thấy Phó Dung vẫn điềm nhiên, lại nắm lấy cổ áo anh mà gắn giọng.
"Tôi làm thì sao? Mà không phải tôi làm thì sao? Tô Thân, trong mắt tôi ông chỉ là một thành phần tép riu, ông muốn lấy trứng chọi đá à? Tôi nói rồi, tôi không biết gì hết, nếu ông muốn tìm kẻ trút giận thì phiền điều tra cho kỹ vào, em trai ông lúc còn sống đắc tội cũng không Ít người đâu.
Nếu còn vô cớ gây chuyện, đừng trách tại sao sáng ngày mai, cả công ty ông sẽ!
Bùm, bốc cháy rừng rực đấy.
"
Phó Dung vừa nói vừa diễn tả, rõ ràng là đang uy hiếp cười nhạo Tô Thân.
"Tô tổng, Tô tổng, ngài đâu rồi? Lam lão gia muốn kính rượu ngài, Tô tổng!
Từ xa xa có một tiếng nói truyền lại mang phần gấp gáp, Tô Thân nghe thấy, liên hậm hực mà nuốt luôn cục tức xuống bụng mình.
"Còn không mau đi đi? Định để trợ lý của ngài chứng kiến ngài phát tiết bừa bãi sao?"
Phó Dung lại giễu cợt.
Tô Thân tức tối, liền rời đi, trước khi đi còn không quên nói lại một câu đầy đe dọa.
"Phó Dung, sớm muộn cũng có một ngày, tao cũng tìm ra mọi tội trạng của mày! Đến lúc đó tao thê cho dù tao có chết, tao cũng phải bắn vỡ sọ mày ra"
Phó Dung nghe thấy, chỉ nhún vai ra vẻ thách thức, căn bản chẳng để tâm một chữ nào.
Lục Thiên Tình nấp trong góc khuất, ôm lấy miệng đầy kinh hãi.
Cô đã nghe thấy toàn bộ, hơn nữa trông thấy dáng vẻ không có chút gì là tức giận hay sợ hãi đó của Phó Dung, cô càng hiểu rằng, những gì Tô Thân kia nói hoàn toàn là sự thật.
Không phải cô tin ông ta, mà cô tin vào trực giác nhạy bén của chính mình.
Hơn nữa về vấn đề này, cũng không phải chỉ có một mình lão ta đặt nghi hoặc.
Đúng lúc Phó Dung định rời đi, Lục Thiên Tình đã bước ra khỏi góc khuất, gọi một tiếng: "A Dũng!"
Phó Dung khựng người, anh mất vài giây cuộc đời để hình dung ra được những gì đã nói trước đó, có lẽ đã lọt hết vào tai cô.
Không dài dòng, anh lẳng lặng quay người lại, hỏi một câu.
"Em nghe cả rồi?"
Lục Thiên Tình tiến lại gần anh, tâm trí thôi thúc cô chỉ nên hỏi một điều duy nhất.
"Tất cả là sự thật sao?"
Phó Dung hiểu cô muốn nói gì, nhìn cô gái trước mặt, anh lại không có can đảm để tiếp tục nói dối.
"Phải, đều là thật!"
"Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao anh lại trở thành kẻ thủ đoạn độc ác như vậy? Mục đích của anh là gì, tại sao lại giết những người vô tội đó, còn dùng phương thức dã man như vậy?"
Lục Thiên Tình nghe đâu đó có tiếng nổ lộp bộp trong đầu mình, ánh mắt cũng trở nên khó tin đến ngơ ngác.
"Vô tội? Hahaha! ' Phó Dung đột nhiên cười lớn, nhưng nụ cười này lại hết sức bi ai.
Định thần lại, anh mới tiếp tục nói.
"Tiểu Lục, trước đây em còn nói gì em nhớ không? Em nói em tin tôi sẽ không tùy tiện hại người mà không có lý do.
Bây giờ em lại chất vấn như vậy, em trách tôi độc ác.
Vậy tôi hỏi em, em có từng biết nguyên nhân chưa?"
Lục Thiên Tình nghe qua, lại câm lặng.
Phó Dung nhìn thấy, lại gật gù, sau đó ngồi lên một bậc thang, ra hiệu cho cô cùng ngôi xuống.
Lục Thiên Tình ngoan ngoãn ngồi xuống, cô có cảm giác Phó Dung sẽ sắp có lời giải thích cho mọi tội ác của mình.
"Vì em chưa biết, tôi sẽ kể em nghe.
Hơn một năm trước, có một cô gái rất đáng yêu tên là Tiểu Nhiễm"
Nói đến đó, Phó Dung dừng lại, Lục Thiên Tình nhận ra được, vừa rồi có một lớp sương mù đang bao lấy đôi mắt đầy mê hoặc đó của anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...