"Anh đừng có nói bậy! Bà ấy sao có thể không phải mẹ của tôi.
"
Vi Vân Hạc gào lên, nhất thời bị làm cho kích động mà đứng bật dậy.
"Lời tôi đã nói, tin hay không là chuyện của cô.
Tôi không có trách nhiệm phải nói tường tận cho cô biết.
Tôi cho cô hai giờ để thu xếp xong mọi thứ, sau đó thì rời khỏi đây.
"
Thạch Tâm Hân nghiêm túc nói, sau đó liên đứng dậy, rời khỏi.
Vi Vân Hạc nếu đã không biết gì về người con gái kia cả, thì anh còn giữ cô ta lại làm gì, chỉ càng khiến vợ nhìn ngày càng không thuận mắt.
"Tôi không muốn đi! Tôi! Tôi đã không còn chỗ có thể dung thân nữa rồi.
Anh không thể đuổi tôi đi như thế"
Vi Vân Hạc lại gào lên, cô ta chợt nghĩ đến việc bản thân đã trở thành kẻ không có gia đình, lang thang khắp nơi trong thành phố, sống chui rúc tạm bợ như những con chuột không được nghe khác yêu thích là đã không thể chịu đựng nổi.
"Đó là chuyện của cô! Việc này cũng không phải do cô nói là quyết định được!"
Thạch Tâm Hân nói xong cũng rời đi ngay sau đó, trước mắt xem như đã giải quyết được một cái gai nhọn chướng mắt, mà không có sự có mặt của cô ta, vợ anh tất cũng sẽ hài lòng.
Vi Vân Hạc ngồi sụp xuống mặt sàn, câu nói vừa rồi về Tô Ngọc Vân vẫn còn vang vọng bên tai cô ta khiến cô ta cười ngốc.
Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, thứ cô ta chưa biết vẫn còn bao nhiêu nữa? Phía ngoài khoảnh sân vườn lớn, trong một cái hồ bơi nhỏ nhân tạo được xây dựng dành riêng cho thú cưng, Lục Thiên Tình vừa vặn chiếc vòi nước ra, vừa sờ vào bộ lông dày mềm mại của A Bảo.
Gã chó này cũng rất hiểu ý chủ, thấy cô vặn nước liền tự động nhảy xổm vào, ve vẫy chiếc đuôi mềm như một cục bông lớn, liên tục dùng chiếc mũi lai tây bắt mắt màu xám cọ cọ liếm liếm vào tay cô.
Lục Thiên Tình khẽ cười vì nhột, cô xoa đầu nó, lại xả nước ra, vén tay áo lên, chuẩn bị tắm cho nó.
"A Bảo, ngoan nào.
Tao tắm cho mày nhé, lông mày khô cả đi rồi kìa.
Tắm xong rồi chúng ta sẽ đi ăn vịt tiềm nhé.
"
Lục Thiên Tình thì thầm, bắt chuyện với chó xem ra cũng không quá nhạt nhẽo.
A Bảo sủa một tiếng, xem như là hiểu ý của cô, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đôi mắt hiếu động khiến cô cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Cùng lúc ấy, Thạch Tâm Hân từ phía sau xuất hiện, sau đó ngồi đối diện với cô, xắn tay áo lên cùng cô tắm cho A Bảo.
Lục Thiên Tình nhìn anh, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Cô rõ ràng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
[Anh đã để cô ta đi rồi.
Một chút nữa cô ta sẽ rời khỏi nhà chúng ta.
Anh không muốn em không vui, một mối quan hệ tùy tiện vất đi cũng không sao, nhưng anh không thể vất đi tình cảm vợ chồng son của chúng ta được.
]
Thạch Tâm Hân giải thích cho cô rõ.
Anh nhìn cô, lại cảm thấy thật muốn cười mà.
Biểu hiện đó chính là đang không vui, tại sao không hỏi anh mà cứ dẫn mãi trong lòng như vậy chứ? Lục Thiên Tình thấy, trái tim lại như nở hoa.
Gương mặt xinh đẹp của cô bừng sáng một loại cảm giác vui vẻ vô cùng.
"Sao vậy? Anh không thấy như vậy là tuyệt tình quá sao? Dù sao cô ta cũng không còn ai có thể nương tựa ở đây cả.
Đuổi cô ta đi, cô ta chưa hòa nhập được sẽ phải sống thế nào?"
Lục Thiên Tình vờ hỏi một câu, cô biết đó cũng là điều mà Vi Vân Hạc kia trăn trở.
Thạch Tâm Hân vừa xoa xoa lớp sữa tắm đang tạo bọt trên lưng A Bảo, vừa thâm cảm thán, cô vợ này cũng thật khéo lo xa! [Đó là việc của cô ta.
Nếu cô ta thông minh thì sẽ hòa nhập với cuộc sống mới nhanh chóng, anh thấy một mình vẫn tốt mà, chỉ cần có nghị lực thì sẽ không để bản thân phải chết đói! Hơn nữa con người chẳng ai mà ở trong một vòng tròn an toàn mãi, thành phố này rất rộng, chẳng lẽ còn không có chỗ dung nạp cô ta sao?] Lục Thiên Tình nghe xong, cũng thôi không nghĩ nữa.
Cô nhìn anh, dưới ánh nắng trong vắt lại nở nhẹ một nụ cười.
Một nụ cười thể hiện rằng cô rất hài lòng về anh.
Thạch Tâm Hân đưa bàn tay đầy bọt trắng sờ vào má cô, lớp bọt nhẹ như gió, theo lực hút mà bay bay càng khiến dung nhan kia trở nên kiều diễm.
Cô bật cười, lại mắng anh là đồ ngốc nghếch.
Chó sủa một cái, nó vui vẻ vẫy người, lớp bọt trắng kia bay tung lên, cùng với tiếng cười giòn tan của cô và ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm của anh, tạo ra một loại cảnh tượng cực kỳ hạnh phúc.
Vi Vân Hạc sau khi bị đuổi khỏi Thạch gia, thì cứ như con vịt nhỏ lạc bầy, đã chẳng còn biết nên đi đâu nữa.
Cô ta đứng dưới tán cây rộng lớn, dõi đôi mắt đầy phức tạp nhìn về phía thành phố tràn ngập sắc màu, trên những con đường, xe cộ tấp nập, người người chen chúc, tiếng còi xe inh ỏi thay phiên nhau réo lớn từng hồi, đèn xanh đèn đỏ nối tiếp nhau, dường như là mỗi một cọng cỏ cũng có công việc bận bịu của riêng nó vậy.
Không gia đình, không nhà cửa, không giỏi giao tiếp, Vi Vân Hạc lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác bơ vơ lạc lõng thật sự khiến con người ta phải nhỏ bé đến mức đáng thương.
Đứng ngơ ngác một lúc lâu, một trái sấu từ trên cây rơi xuống, trúng đầu Vi Vân Hạc.
Cô ta đói quá, lại không có tiền, đành nhặt nó, phủi phủi thật sạch rôi cho vào miệng ăn.
Ăn xong, Vi Vân Hạc đột nhiên chuyển sang trạng thái ngẩn ngơ, vì vừa nhớ ra điều gì đó.
Lục lại ký ức, vào ba ngày trước, đột nhiên Tô Ngọc Vân trong một đêm đã nói với cô ta một câu: "Nếu ngày nào đó mẹ có việc gì, con hãy đến trấn Tô Thanh, tìm một cô gái mang họ Lục.
Mẹ đã cố gắng nhưng chỉ biết từng ấy, và cả cái trấn ấy chỉ có một mình cô ấy là mang họ Lục mà thôi.
Tìm được rồi, hãy cố gắng kết giao, con sẽ được sống an nhàn"
Nhớ lại lời căn dặn đó, Vi Vân Hạc không khỏi rùng mình.
Nhắc nhở trước như vậy chẳng lẽ là Tô Ngọc Vân đã dự tính trước bản thân sẽ gặp điềm dữ rồi sao? Nhưng không nghĩ thêm nữa, bây giờ điều thiết thực nhất chính là phải có nơi nương tựa để sống tiếp, còn về câu chuyện mà Tô Ngọc Vân đã nói, tuy cô ta không hiểu gì nhưng nó cũng không còn quan trọng.
Nghĩ là làm, Vi Vân Hạc sờ lấy chiếc bông tai vàng, kỷ vật của cha mình đã tặng, đó là vật có giá trị cuối cùng trên người cô ta.
Lặng lẽ hít một hơi sâu, Vì Vân Hạc loạng choạng đi tìm chỗ cầm đồ.
Bây giờ không bán thì làm sao có tiền để đi tiếp đến trấn Tô Thanh đây? Thậm chí đó là nơi như thế nào cô ta còn chẳng biết.
Bán xong vàng, Vi Vân Hạc liều lĩnh bắt một chiếc taxi, sau đó nói địa điểm đến là trấn Tô Thanh.
Tài xế nghe xong thì hơi hoang mang, vì nơi đó cách đây phải mất hơn sáu giờ đồng hồ, còn đòi một số tiền khá lớn.
Vi Vân Hạc vì để tìm người, đều chấp nhận cả.
"Này bác tài, cho tôi hỏi một chút.
Cái trấn ấy là nơi thế nào vậy?"
Vi Vân Hạc ngồi trên xe, vừa nói vừa ngó ra cảnh tượng đang lướt qua vùn vụt bên ngoài.
"Đó là cái trấn du lịch.
Mùa này đến đó du lịch cũng ổn đấy.
Nhưng tôi làm người tốt nên nhắc nhở cô nhé, gần đây cái trấn ấy xuất hiện khá nhiều vụ cướp bóc, cô đi một mình thì nên cẩn thận"
Quả thực gần đây, trấn Tô Thanh vốn yên bình đột nhiên đã trở thành một nơi đầy nhiễu loạn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...