Chỉ cần có thể giữ con gái lại bên cạnh, thì chút oán hận xen lẫn đau đớn này, Lương Hương Hảo đều có thể dành thời gian để xoa dịu và làm nguôi ngoai.
Lục Bối Di sau khi tức giận bỏ đi, đã bắt xe đến một quán bar ngoài trấn để mà uống rượu.
Cô ta mặc kệ mình vừa mới làm cuộc tiểu phẫu nhỏ xong, cũng mặc kệ có nên uống hay không, chỉ cần thấy tâm trạng không tốt thì đều sẽ đi tìm rượu cho khuây khỏa.
Sau khi uống cạn ba ly rượu, Lục Bối Di mới phần nào hạ xuống được một chút lửa nóng trong người, cô ta đứng dậy, định rời khỏi quán.
Rượu tuy mạnh nhưng không làm cô ta say, bản thân Lục Bối Di đã từng dùng rượu mà quyến rũ đàn ông thế nào, sao có thế nói say là tùy tiện say được chứ! "Này cô, cô chưa thanh toán! Đây là hóa đơn!"
Gã phục vụ ngăn Lục Bối Di lại khi thấy người sắp sửa rời đi, đặt lên bàn một tờ bill thanh toán.
"Quên.
Xin lỗi.
"
Lục Bối Di cộc lốc, sau đó mò mẫm từ trên người định kiếm tiền trả.
Nhưng cô ta cũng sực nhớ ra, bản thân đi quá vội, đã không mang theo tiền.
Nhưng không hề có chút hoảng loạn nào, cô ta bình thản ngồi xuống, gỡ lấy một chiếc bông tai bằng vàng trên tai trái của mình, đặt xuống trước mặt nhân viên phục vụ.
"Không mang tiên, nhưng thể này chắc đủ rồi chứ?"
Gã phục vụ thấy thế thì sáng mắt lên, còn cho rằng vị khách này quá sộp! Vừa lúc định cầm lấy chiếc bông tai, thì một bàn tay đã ngăn lại, đồng thời đặt lên bàn một xấp tiền vừa đủ.
"Tôi thanh toán thay!" gã đàn ông nói.
Lục Bối Di ngẩn người, chỉ nói cám ơn cộc lốc, sau đó lại lấy về chiếc bông tai.
Cô ta đĩ nhiên hiểu những thủ đoạn vặt vãnh như vậy đều là vì muốn lấy lòng tiếp cận phụ nữ, lăn lộn tình trường lâu như vậy, chút mánh khóe này chẳng có gì đáng kể cảm kích.
"Cám ơn, nhưng tôi sẽ không cảm kích! Những trò cũ rích thế này tôi gặp nhiều rồi!"
Lục Bối Di không ngần ngại mà nói thẳng, ngược lại còn có vài phần châm biếm gã đàn ông.
Gã đàn ông cười thú vị, lại gọi ra hai cốc rượu nhẹ, mời Lục Bối Di cùng uống.
Trong lúc đó, gã liên tục trò chuyện, Lục Bối Di thấy gã cũng cao hứng, cô ta cũng chưa muốn về nhà, cũng chấp nhận ngồi đó lắng nghe.
"Giới thiệu nhé, tôi là Lưu Mộc, nhà ở gân đây.
"
Gã đàn ông nói rồi, chìa tay ra, muốn bắt tay Lục Bối Di.
Cô ta cũng không thấy mất mát gì, nể tình gã vừa giải nguy cho cô, cũng lịch sự bắt lại.
Trong lúc Lục Bối Di quay đầu đi, một thứ nước màu trắng, từ quầy phục vụ đã được vội vã được đổ vào ly rượu của cô ta.
Mà gã đàn ông, lại cười không rõ mục đích gì.
"Nào, uống với tôi một ly nhé.
Chúc mừng tôi có diễm phúc kết giao được thêm một người đẹp.
"
Gã đàn ông tên Lưu Mộc cũng rất dẻo miệng, liên tục tán thưởng Lục Bối Di.
Mật ngọt thì chết ruồi, Lục Bối Di tin tưởng vào trình độ không say của mình, đã uống cạn ly rượu.
Tuy cô ta không say cũng không bị gì thật, nhưng Lục Bối Di lại thấy người mình lạ đi, một cảm giác tỉnh táo cực độ đến mức trống rỗng lan ra khắp thân người, đột nhiên cô ta nhận ra, ly rượu kia dường như rất ngon thì phải.
"Cho cô ấy một ly nữa.
Thêm nhiêu đá một chút.
"
Gã đàn ông lại gọi phục vụ, ẩn ý nói.
Trong quầy pha chế, gã phục vụ mỉm cười.
Một thứ nước màu trắng lại được đổ vào trong rượu.
Bên dưới góc bàn rất sâu bên dưới, cất giấu hàng loạt những gói nước như thế được đóng vỏ rất kỹ lưỡng, bên trên in cùng một dòng.
"Kẹo trắng dạng lỏng.
"
Một đêm dài, say đến bất tận, một con người không hay không biết, đã vô tình rơi vào một tội ác triền miên.
Ngày hôm đó, nắng lên cao, thời tiết hanh khô, khiến lá cây rụng lả tả ngoài vườn, chỉ mới mấy giờ đồng hồ, đã biến khoảng sân lớn trước cửa Thạch gia thành một đống hỗn độn, lá khô nằm vương vãi, một trận gió thổi qua cũng có thể khiến chúng bay như một cơn lốc mà rải rác khắp nhà.
Lục Thiên Tình đang rảnh rỗi, thế là cầm lấy chiếc chổi lớn, ra sân, tự mình quét dọn.
Dù sao nhàn nhã quen rồi, cô cũng muốn được vận động một chút.
Đang quét sột soạt, phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng, sau đó lại có người từ sau lưng, đặt một chiếc nón rộng vành lên đầu.
Lục Thiên Tình khựng lại, quay lại nhìn.
Là Thạch Tâm Hân đang đứng đó, cũng chính anh vừa đội nón cho cô.
[Nắng to như vậy, không cảm nhận được hay sao?] anh hỏi cô.
Lục Thiên Tình cười khì, cô lại chỉnh lại chiếc nón vào đúng vị trí trên đầu, liên tục xua tay.
"Không phải tán cây che hết rồi sao.
Không nắng chút nào cả"
Thạch Tâm Hân lắng lặng nhìn cô, giây tiếp theo lại chẳng nói gì, điều đó khiến Lục Thiên Tình cảm thấy hơi ngộp ngạt.
Nhưng ánh mắt cô mau chóng dừng lại ở chiếc áo khoác somi trên người anh, lẫn đôi giày dưới chân, thời tiết nóng đến khô hạn thế này, tại sao lại mặc áo khoác, còn mang cả giày, chẳng lẽ anh định đi đâu đó? Thạch Tâm Hân nhìn ra vấn đề, lúc này mới dịu dàng giải thích.
[Anh sắp phải rời khỏi nhà một thời gian để làm chút việc.
Có thể một tuần sau mới trở về.
Em ở nhà, ngoan ngoãn chờ anh.
] "Anh đi đâu?"
Lục Thiên Tình lo lắng hỏi, bởi vì từ trước đến nay Thạch Tâm Hân chưa từng đi khỏi nhà.
Chiếc chổi vẫn cầm trên tay cô, nhưng không quét nổi nữa.
[Anh đi có chút chuyện.
Xong chuyện rồi sẽ lập tức về với em.
| Thạch Tâm Hân không nói cụ thể mà chỉ sơ lược như vậy, nói rồi, lại nhìn ra ngoài cổng, lúc này một con xe đã dừng lại trước cổng, ấn một tiếng kèn ra hiệu.
[Anh đi nhé.
Ngoan.
Ở nhà an phận một chút, đừng có làm loạn.
Thời gian này chính trị trong thành phố rất phức tạp, em nếu không có việc gì, thì đừng tiếp cận với bất cứ ai, đặc biệt là Phó Dung đó.
] Thạch Tâm Hân giải thích xong, cũng mau chóng rời đi.
Đến cái cách anh rời khỏi cô cũng vô cùng vội vã, như thể chẳng tiếc nuối gì.
Lục Thiên Tình đứng yên bất động, vòm lá trên đầu vẫn liên tục rụng xạc xào, rơi lảo đảo xuống chân cô.
Cô nhìn theo bóng dáng anh, một lần nữa chiếc xe lại lao vụt đi, chỉ kịp để lại một làn khói trắng.
Đến đi đâu cũng không cho cô biết, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì? Nhưng cô không tức giận, ngược lại còn lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.
Gửi xong, lại tiếp tục quét lá cây, nhưng tâm trạng đã không còn tốt nữa rồi.
Ngôn Tình Hài
Cô gỡ lấy chiếc nón trên đầu mình, đội vào đầu con chó cưng đang ngủ say trong ngôi nhà gỗ của nó, cười gượng.
Ngôi trên xe, một tin nhắn được báo đến.
Thạch Tâm Hân mở điện thoại, nhận ra tin nhắn đến từ số của vợ, liền lướt mắt qua.
[Suy cho cùng, Âu tiểu thư kia vẫn là người quan trọng, quan trọng hơn cả em, phải không?] Thạch Tâm Hân đọc xong mà sững người.
Cả không gian cũng nhất thời đóng băng.
Anh không biết cô biết mọi chuyện từ khi nào.
Và tại sao lại biết mà không hề nói.
Rốt cuộc cô đã học cách trở nên bình tĩnh như vậy từ bao giờ? Bình tĩnh một cách vô cùng hiểu chuyện.
Nhưng anh không trả lời tin nhắn.
[Đến khi anh làm rõ mọi thứ.
Thì vẫn chưa thể cho em biết điều gì cả.
Nếu em biết, anh chỉ là một người bình thường, lại còn có một cuộc đời xấu xí như vậy!
Thì có phải sẽ tìm cách mà thoát khỏi anh không?] nội tâm Thạch Tâm Hân bùng lên một loại suy nghĩ, anh tin tưởng cô, nhưng anh không chắc cô sẽ tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Đại bi kịch của anh không phải là một câu chuyện cổ tích dành cho trẻ con, thì lấy gì mà hứa hẹn người khác nghe xong sẽ có thể ngủ ngon chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...