"Uyển Nhị, thay tôi chăm sóc mẹ cho tốt.
Còn nữa, em phải bảo trọng mình.
"
Lục Thiên Tình run run nói khẽ vào tai một cô gái trẻ.
Cô gái kia hai mắt sướt mướt, cả người run rẩy vì sắp phải chịu cảnh ly biệt, gấp gáp gật đầu, gương mặt không giấu nổi sự thương tâm.
Cô là Uyển Nhi, những gì xảy ra với Lục Thiên Tình suốt bao nhiêu lâu qua cô đều biết và chứng kiến cả.
Kể cả sự việc thay nhan đổi họ gả thay lần này.
Uyển Nhi rất trung thành, dẫu chủ có cảnh cơ hàn sống khắc khổ nghèo túng cũng nhất quyết không đi.
Lục Thiên Tình dặn dò xong, đau lòng đến độ phát run, vội vã rời ra ngoài.
Vốn dĩ Uyển Nhi muốn theo cô, nhưng Uyển Nhi đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho mẹ.
Thân cô thế cô, Lục Thiên Tình phải chấp nhận để bản thân gồng gánh một mình.
"Đi thôi, xuất phát về thành phố!"
Thạch Vũ lớn tiếng ra lệnh.
Lục Thiên Tình bước lên một chiếc xe lớn tám chỗ ngồi, bần thần vén khăn mà nhìn về nhà họ Lục, nhìn về hướng căn nhà mà cô đã sống suốt bao nhiêu năm qua.
Chuyến đi lần này, chỉ có cha của cô là đi theo đoàn người lên thành phố tham dự hôn lễ, còn về phần mẹ kế, mụ lấy lý do phải ở lại chăm sóc người bệnh mà chính đáng vắng mặt.
Không ngờ thời khắc mà Lục Thiên Tình cô được gả đi, lại thương tâm tới như vậy, đến một cái ôm lưu luyến cũng chẳng có, nếu có cũng là có ánh mắt ghét bỏ xua đuổi của Lương Hương Hảo.
Lục Thiên Tình ngồi trong xe, nắm chặt lấy vạt váy mà nén tiếng thở dài.
Chặng đường này, cô biết phải sống sót ra sao? Đoàn xe chạy hơn ba giờ thì đến trung tâm thành phố Giang, chạy thêm ba mươi phút nữa thì đến cửa lớn nhà họ Thạch.
Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ, tuy nhiên quan khách lại không quá năm mươi người.
Thạch Vũ vì che giấu đối tượng kết hôn lần này, hạn chế khách tham gia hết mức có thể.
Hơn mười phút sau, Thạch Tâm Thất trong trang phục chú rể bước ra ngoài, tiến tới phía Lục Thiên Tình đang trong bộ váy cô dâu trắng muốt đã được thay ra, trên đầu trùm một chiếc khăn voan trắng cùng màu, mỏng như gấm thượng hạng.
Cô khẽ ngẩng mặt, lần đầu trông thấy Thạch Tâm Thất trong truyền thuyết.
Anh chỉ khẽ cười, không nói một chữ, sau đó lấy nhẫn mang vào ngón tay cô, lắng lặng xoay ngược mặt nhân lại, chiếc nhẫn kim cương hướng xuống dưới nền nhà.
Điều đó có nghĩa là gì, vì anh không phải chú rể nên chẳng thể mang đúng nhẫn như nghi thức cho cô dâu.
"Anh! sẽ là chồng tôi sao?"
Lục Thiên Tình khẽ nói, cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt người đàn ông kia cách một lớp vải mỏng.
Tuy cô biết rõ sự thật đây không phải người mà mình sẽ lấy, nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy.
Thạch Tâm Thất không trả lời, như thể không nghe thấy câu hỏi của cô.
Ánh mắt của anh vừa nóng vừa lạnh, trực tiếp đảo một vòng trên người cô, sau đó lại lặng lẽ thu về.
Lục Thiên Tình biết anh không thích nói chuyện nhiều, cũng đành im lặng.
Hôn lễ kéo dài thêm ba giờ thì kết thúc, trước khi trở về thị trấn, Lục Động đã cố ý tìm con gái, ánh mắt xót xa mà cúi đầu.
Bây giờ, nhìn mặt cô ông cũng không dám nhìn thẳng.
Ông biết, ông có lỗi với cô rất nhiều.
"Thiên! À không.
Di à, con! con có oán cha không? Xin lỗi! "
Lục Động run rẩy, trong lời nói ẩn giấu sự hổ thẹn đắng lòng, ngay bây giờ không có Lương Hương Hảo chua ngoa ở đây, ông mới có thể cố gắng cầu xin từ con gái một lời tha thứ.
Lục Thiên Tình nhìn dáng vẻ của cha, trái tim bất giác mềm lại.
Dẫu gì ông cũng là cha của cô kia mà, nhìn ông khổ sở như thế cô làm sao có thể oán hận được nữa.
Cô biết ông khó xử, nhất là đổi với món nợ ân tình sản nghiệp không thể trả kia.
Cô ôm lấy ông, trong lòng gào thét một loại cảm giác khổ sở điên cuồng.
"Mọi chuyện đã qua, con hiểu cha cũng không thể làm khác.
Chỉ trách! cha đã rước phải một con quỷ về nhà.
Con chỉ mong, cha hãy vì đứa con gái xấu số này mà bảo vệ mẹ thật tốt.
Không còn con bên cạnh nữa, bà ấy chắc chắn rất buôn.
Những chuyện bất biến đã xảy ra, cha hãy giúp con giấu kín, bà ấy có tuổi rồi sẽ không chịu đả kích nổi đâu!"
Sau câu nói chỉ người trong cuộc được hiểu, hai cha con ôm lấy nhau run run, đều không tránh được tiếng nấc nghẹn khổ sở.
Lục Thiên Tình chỉ vì một câu xin lỗi của Lục Động mà sẵn sàng tha thứ hết mọi tội lỗi đáng chê trách của ông.
Sau cái ôm tiễn biệt, cuối cùng Lục Động dẫu không muốn cũng phải trở về.
Lục Thiên Tình đứng đó như một pho tượng, cảm giác cô độc trơ trọi xâm chiếm lấy từng thớ thịt trên cơ thể cô.
Cô đáo mắt nhìn căn nhà rộng lớn mà mình đang đứng, xa hoa bóng bẩy, quyên thế ngút trời.
Đây sẽ là nhà tù giam cầm cuộc đời cô cho đến chết hay sao? "Thiếu phu nhân, tôi là quản lý ở đây, cô có thể gọi tôi là bà Trần.
Theo tôi nào, tôi đưa cô lên phòng tân hôn! Cũng đã không còn sớm nữa!"
Một người phụ nữ với gương mặt đôn hậu nắm lấy tay Lục Thiên Tình, dắt cô rời đi.
Cô rất muốn nói không, nhưng cơ miệng lại không thể thốt ra bất cứ chữ nào.
Bây giờ cô đã là con dâu của Thạch gia, lấy tư cách gì mà nói không cơ chứ.
Bà Trần dẫn cô đi qua một tầng lầu, sau đó dừng lại trước cửa căn phòng thứ hai.
Sự ảm đạm toát ra từ bên trong phải khiến Lục Thiên Tình nhất thời rùng mình.
"Thiếu phu nhân, đây là phòng của cô và thiếu gia!"
Nói rồi, bà Trần khẽ mở cửa, đẩy Lục Thiên Tình vào trong, cánh cửa không có tình người lập tức đóng lại, như sợ phải giải thích thêm bất cứ điều gì.
Ánh mắt của cô chạm phải một thân người đàn ông với thần sắc lạnh lẽo đang yên lặng nằm trên giường, lưng tựa vào thành chiếc giường lớn, gương mặt điển trai hơn cả Thạch Tâm Thất mà cô vừa mới biết kia.
Có lẽ đây mới là "chồng"
chính thức của cô, Lục Thiên Tình không cần nghĩ cũng biết.
Thạch Tâm Hân nằm trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo khẽ dừng lại ở thân người cô gái trước mặt, không tới một giây lại nhạt nhẽo thu về, sự chán ghét xa lánh hiện rõ như thể chân đã va phải một vũng bùn nhầy nhụa hôi tanh.
Đối với người vợ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống kia, anh không có lấy một chút động lòng, ngược lại còn có thêm tám phần ghê tởm.
"Tôi! Tôi biết rõ, anh mới là! chồng của tôi.
Người đàn ông kia! không phải!"
Lục Thiên Tình đứng ấp úng mà lên tiếng.
Đối diện với gương mặt khô khốc kia, cô thực chẳng biết phải nói gì.
Chỉ có thể ngu ngốc mà mở đầu câu chuyện như vậy.
Nhưng đáp lại, vân là gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm đó của Thạch Tâm Hân.
Anh cứ như không nghe thấy, cũng không quan tâm tới bất cứ điều gì về người vợ này.
"Mặc dù chúng ta không biết nhau.
Nhưng tôi sẽ cố gắng chăm sóc anh thật tốt.
"
Lục Thiên Tình nói thêm một câu nữa.
Gương mặt kia vẫn chẳng có chút phản ứng gì.
Anh rõ ràng xem cô là không khí.
Thạch Tâm Hân lúc này mới nhẹ nhàng sờ lấy cổ, có vẻ anh khát nước.
Anh không để ý đến cô, khẽ vươn tay với lấy ly nước trên bàn cách đó không xa.
Lục Thiên Tình có ý tốt, liền bước tới, giúp anh đổ ra một ly nước, đặt vào tay anh.
Phản ứng của Thạch Tâm Hân cứng lại, anh cầm lấy ly nước, ném thẳng vào đầu cô không chút nương tình, cùng với tiếng hét thất thanh, cô loạng choạng ngã xuống.
Một dòng máu đỏ từ trên thái dương chảy xuống, rơi xuống chiếc váy cô dâu trắng muốt của cô.
Ánh mắt Thạch Tâm Hân như có lửa, anh chỉ vào mặt cô, sau đó lại chỉ hướng đến chiếc sofa ở phía bên kia, ngụ ý nói rằng.
"Cút xa tôi ra một chút!"
Lục Thiên Tình kinh hãi, hành động của gã như vậy, vốn dĩ là dã nhân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...