Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái lại trôi qua thêm bốn tháng rồi.
Tiết trời vào đầu đông càng thêm lạnh, cái lạnh trải dài từ mọi miền ngõ ngách trong ngoài của Giang.
Thạch Vũ ấy vậy mà đã mất được gần nửa năm, Lục Thiên Tình cũng bị nhốt ở Tả Ô đã gần bằng số thời gian như thế.
Nhờ có Phí Mỹ nên suốt bốn tháng qua Thạch Tâm Hân đã hồi phục một cách phi thường, thế sự xung quanh vẫn diễn biến như chưa từng dừng lại, cây vẫn mọc, cỏ vẫn xanh, nhưng khí tức của Thạch thị thì đã xuống phong độ rất nhiều.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân muốn cậu đưa cô ấy ra ngoài mua sắm một chút.
Bụng cô ấy cũng đã to, không tiện đi một mình.
"
Lão Hạ kính cẩn gõ cửa phòng, sau khi nhận được sự đồng ý mới vào trong, nói chuyện với Thạch Tâm Thất.
"Nói tôi không rảnh!"
Thạch Tâm Thất khó chịu, thậm chí anh còn cảm thấy tiếc lời.
Đôi mắt vẫn dán xuống chiếc bàn làm việc, không thèm nhìn người trước mặt một cái.
Không phải là anh ghét lão Hạ, chỉ là anh không muốn nghe và đón nhận bất cứ chuyện gì từ Lục Bối Di.
Bổn tháng qua, Thạch gia đón nhận một tin vui rất lớn, bọn họ chỉ biết là nhị thiếu phu nhân cuối cùng cũng mang thai rồi, nhưng chuyện này, chỉ: hai người đàn ông trong gia đình mới hiểu.
Cái thai của Lục Bối Di chính là chậu nước bẩn nhất trong suốt bao nhiêu năm qua đổ ập lên đầu họ.
Mà Lục Bối Di, suốt khoảng thời gian qua cũng đã thừa nhận thân phận thực sự của mình.
Nhưng việc này chỉ có ba anh em của Thạch Tâm Thất là biết, để tránh miệng đời đồn đại ra ngoài lại càng thêm rắc rối, bọn họ mới quyết định giữ kín, đến cả gia nhân cũng không tiết lộ một lời.
Không phải là sợ, mà bọn họ đơn giản chỉ muốn Lục Thiên Tình được bình an, dù sao việc cô đang ở đâu cũng chỉ có một mình Lục Bối Di biết, nếu làm căng thẳng thì cô ta sẽ còn làm ra loại chuyện tàn ác gì.
"Nhưng thiếu gia!
"Lão Hạ, ra ngoài!"
Thạch Tâm Thất trực tiếp cắt lời, đồng thời tỏ rõ thái độ không vui.
Tuy lão Hạ biết anh không vui, nhưng không hiểu tại sao anh lại cư xử như vậy đối với em dâu của mình, không dám nhiều lời cũng đành lui ra trước.
Người còn chưa kịp đi khỏi, Lục Bối Di đã trực tiếp mở cửa đi vào trong, cô ta mang chiếc bụng đã tròn bốn tháng của mình đứng trước mặt anh, cộc lốc.
"Anh định giương nanh múa vuốt với tôi sao?"
"Lục Bối Di! Nếu không vì nghĩ cho Thiên Tình, tôi thật sự đã lấy súng ra mà bản cô cùng đứa nghiệt chủng kia, cùng nhau chết một lượt!"
Thạch Tâm Thất khô khan nói, nhưng mắt vẫn không nhìn không lấy cô ta.
Trong mắt anh, cô ta chẳng khác gì một thứ đồ dơ bẩn, dẫu có nhảy xuống dòng sông Hằng thì cũng không có cách nào sạch sẽ.
"Thạch Tâm Thất! Anh đe dọa ai? Có giỏi thì bắn đi! Nếu tôi chết rồi, ả ta cũng đừng mong xuất hiện trên thế giới này nữa! Lục Thiên Tình sống được đến ngày hôm nay nhờ lòng từ bi của tôi, nếu các ngươi còn không đáp ứng tôi, thì cho dù tôi có chết cũng không cho các người gặp lại ả!"
Lục Bối Di tuy đang mang thai nhưng vẫn cứng miệng, còn nhàn nhã tự rót lấy một tách trà, uống giải khuây.
"Cô nghĩ tôi không dám giết cô? Cô nghĩ chúng tôi nhún nhường cô là vì điều gì? Nếu không phải vì cô quá ranh mãnh, giấu người quá giỏi suốt bao nhiêu tháng qua thì ngày hôm nay, cô sẽ không được đứng ở đây một cách nguyên vẹn như vậy! Sinh ra đứa con như cô, tôi cảm thấy rất hãnh diện thay cho chú Lục đấy!"
Thạch Tâm Thất vừa nói vừa bóp lấy cổ Lục Bối Di, sau một hồi dẫn lại cảm xúc, anh dùng lực một chút đã khiến cô ta té ngã xuống mặt sàn.
Thạch Tâm Thất căn bản không hê quan tâm là cô ta đang mang thai, còn là giữa thai kỳ nữa.
"Hừ, anh thô bạo như vậy để làm gì? Cũng không thể nào khiến tôi nhả ra một chữ về tung tích của ả ta đâu!"
Lục Bối Di vật vã đứng dậy, xoa xoa bụng tròn lớn của mình, cười thỏa mãn, lại nói tiếp.
"Anh tức giận à? Ba anh em các người biết được sự thật thì đã sao? Trong mắt lũ ngu kia tôi vẫn là một nhị thiếu phu nhân đường đường chính chính được Thạch Tâm Hân rước vào! Sự thật này sẽ không thể nào thay đổi, bọn họ thậm chí còn xem đứa trẻ này là đấng tối cao mà chờ mong nữa đấy: Đứng trước những lời lẽ ngạo mạn vạn lần không biết sai của Lục Bối Di, Thạch Tâm Thất chỉ hận không thể rút súng ra mà tàn sát.
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi lướt qua cô ta, đến cái cách mà anh rời đi cũng trọn vẹn mười phần khinh bỉ.
"Lục Bối Di, cô hãy nhớ.
Dẫu cô có xấu xa đến mấy thì cũng có một ngày nhận lấy nghiệp quả mà thôi! Đứa trẻ đó cô bảo vệ cho tốt vào, vì nếu sau này nó nhận ra mình chỉ là con của một gã làm vườn cùng một ả lẳng lơ, nó sẽ oán hận cô vì đã sinh ra nó.
"
Thạch Tâm Thất để lại một câu nói, sau khi cánh cửa đóng sập lại, câu nói đó cũng ăn mòn trạng thái tự tin của con người ở bên trong.
Nhưng cả đời Lục Bối Di làm chuyện xấu, vài câu nói như vậy cũng đâu thấm thía gì.
Một khi Lục Thiên Tình còn nằm trong tay cô ta, cô ta biết bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm lớn chuyện.
"Hân, em định đến Tô Thanh thật sao?"
Thạch Tâm Thất vừa định kiếm em trai, không thấy người thì liền biết ở bên ngoài gara.
Nhìn Thạch Tâm Hân đang xem bản đồ định vị quá đỗi bình tĩnh, anh có chút lo lắng.
Dù sao Thạch Tâm Hân cũng chỉ mới bình phục cách đây vài hôm, sức khỏe nói chung vẫn chưa thể chắc chắn được gì.
"Kim giờ báo rằng chỉ cần đi sáu giờ hai mươi phút nữa thì sẽ đến trấn.
Em đi sớm về sớm, anh không cần lo lắng đâu! Chuyến đi này em đã mong đợi rất lâu rồi"
Thạch Tâm Hân ngồi bên trong nói vọng ra ngoài, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Nhưng em đã hứa với Tiểu Phong, tối nay sẽ cùng con bé đi trồng hoa đào ngoài vườn rồi mà, em đi đột ngột như vậy, nó từ công ty về sẽ thất vọng lắm đấy.
"Đây là chuyện cấp bách của em, còn về những cành đào đó, khi em trở về em sẽ xin lỗi Tiểu Phong sau.
Anh cũng biết, em không thể nào đợi thêm được nữa! Em ra ngoài chuyến này có khi lại biết được chút tung tích gì đó của Thiên Tình thì sao? Vẫn tốt hơn cứ ở nhà mãi mà chẳng có động tĩnh gì! Nhìn mặt ả đàn bà đó, em chỉ sợ có lúc mà sẽ mất bình tĩnh mà giết cô ta mất.
"
Thạch Tâm Hân nói rồi lại nhìn vào đồng hồ, thấy cũng đã trễ liên tạm biệt Thạch Tâm Thất một tiếng, sau đó lái xe rời khỏi nhà.
Chuyến đi này hoàn toàn được giữ bí mật, ngay cả Lục Bối Di cũng không hề được biết.
Thạch Tâm Hân lái xe đi được chừng ba mươi phút, đến đầu đường phố đột nhiên bắt gặp Phí Mỹ, anh chạy chậm lại, thả cửa xe xuống, nhìn qua trông có vẻ cô đang đợi bắt một chuyến xe.
Nhưng bây giờ cũng phải giờ cao điểm, sẽ rất khó kiếm được taxi vào giữa khung giờ này.
"Mỹ, đang đón xe sao?"
Thạch Tâm Hân dừng xe lại, lên tiếng, dù gì đây cũng là người đã giúp anh bình phục, cũng xem như là có qua lại, làm bạn bè cũng không tồi.
"Phải! Tôi đang đợi xe.
Thuốc dẫn của tôi hết rồi, tôi cần bắt xe đến chân núi Tả Ô để hái nấm, nhưng đã hơn một giờ rồi vẫn không có chiếc xe nào.
Nếu không đi được hôm nay thì ngày mai sương mù sẽ càng dày hơn nữa"
Phí Mỹ vừa nói vừa có chút khẩn trương, Thạch Tâm Hân thấy vậy liền thuận tiện mà chở luôn người, vì dù sao hướng mà anh đi cũng trùng hợp đi ngang vùng núi Tả Ô đầy sương mù đó.
"Mỹ, cô thân là con gái, sao lại mạo hiểm lên vùng núi nguy hiểm không một bóng người đó vậy?"
Ở trên xe, Thạch Tâm Hân mở lời trước, đối với Phí Mỹ, anh cũng có chút thiện cảm rồi.
"Ai nói với anh là không có một bóng người? Tôi nói anh biết nhé, dịp trước tôi đi ngang còn thấy có một căn nhà hoang cách nơi hái nấm không xa.
Lúc đi ngang không biết có phải gặp ma không, mà còn nghe được tiếng người từ bên trong vọng ra đấy, chắc là tiếng gió, dọa tôi sợ chết được.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...