Nhưng không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại Đường Bắc Ái chỉ xem như có một cơn gió mạnh thổi táp vào mặt.
Ngay sau đó anh lại trưng ra sắc thái như chẳng hề có chuyện gì, lắng lặng hỏi người đàn ông nghiêm khắc đang cáu kỉnh đứng trước mặt, gương mặt nhìn chính con trai của mình, lại như chẳng thể nào giãn ra.
"Ba đến đây tại sao không báo trước một tiếng?"
"Nhờ không báo trước tao mới biết được những chuyện hay ho mà mày đã làm!"
Đường Dung Thành gắt gỏng, ánh mắt có chiều sâu như muốn nuốt chửng cả đứa con trai ngỗ nghịch vào bên trong, ghim nát ra từng mảnh.
"Ba nói gì con chẳng hiểu? Con thì đã làm ra được chuyện hay ho gì?"
Đường Bắc Ái tỏ vẻ không quan tâm, hững hờ nói.
Dù sao đối diện với thái độ như vậy của ba, anh cứ như thường lệ, dửng dưng xem như không có gì là tốt rồi.
Người ba này càng già thì càng trở nên cứng nhắc đến mức chẳng thể giải thích được.
"Mày còn nói? Chẳng lẽ mày không biết tao đã đổ bao nhiêu công sức vào Lan Vũ? Cuối cùng lại bại dưới tay một đứa con gái nhà họ Lam.
"
Đường Dung Thành vừa phả ra cơn thịnh nộ, vừa đi vào trong văn phòng của con trai, điên tiết ném vỡ cả một bình hoa bằng sứ.
Cục tức này, bảo ông làm sao nuốt trôi cho nổi.
"Ba đừng nói vậy! Chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cô ấy, đó là quyết định của riêng một mình con.
Con có thể tự mình đưa Lương Chỉ đi lên mà chẳng cần đến sự trợ giúp của Lan Kiến Thụy"
Đường Bắc Ái nhàn nhã nói, đối với quyết định kia anh chưa từng cảm thấy hối hận bao giờ.
Ngược lại nếu để đánh mất Lam Thanh Sương mới là điều khiến anh phải hối hận.
Dẹp bỏ tôn nghiêm của mình vì một cô gái xứng đáng, đó không phải là một đạo lý tình cảm tốt hay sao.
"Con ơi là con! Tao thấy mày đã bị con bé nhà họ Lam đó bỏ bùa rồi.
Tìm truyện hay tại ~ tr ùmtruуện.
ог G ~
Lam Thị đúng là một tập đoàn vững mạnh, nhưng trong tương lai với cái năng lực đó thì chẳng thể giúp gì được cho Lương Chỉ chúng ta.
"
Đường Dung Thành chỉ thẳng mặt con trai, ông thật sự hối hận vì đã để Đường Bắc Ái rời khỏi Hoằng Lục để đến một nơi thế này.
Nhưng cũng không thể giận được lâu, cục tức này dù có cao tới đâu, Đường Dung Thành cũng phải nuốt xuống.
"Chuyện của Lan Vũ, bố có thể nghiệm vì con còn nông nổi mà bỏ qua, nhưng chuyện hôn nhân đại sự bố tuyệt đối không để con được tự ý làm theo ý mình.
Đối tượng kết thông gia với nhà ta chỉ có thể là Hàn gia, còn về phần tiểu thư nhà họ Lam kia con nên quên càng sớm càng tốt"
"Bố! Bố lại nói những chuyện mà con không thể làm được rồi"
Đường Bắc Ái thẳng thừng nói, chuyện của Hàn Thái Trân, anh còn đang nghĩ không biết nên nói cho ông biết thế nào mới phải.
"Không làm được cũng phải làm! Bố chỉ là vì nghĩ cho con.
Đường Bắc Ái con đừng quên bản thân con là đang mang họ Đường.
Thái Trân là một cô gái tốt, tốt về cả nhân phẩm lẫn đạo đức, vượt mặt cô gái có tiếng mà không có miếng nhà họ Lam kia nhiều.
"
Đường Bắc Ái cười nhẹ một tiếng, lại nghĩ trong chuyện này tầm nhìn của bố thật sự quá hạn hẹp.
"Tốt à? Tốt thì bố lấy đi! Còn nữa, nếu thật sự mang họ Đường lại rắc rối như vậy, thì thôi con xin được phép không mang họ Đường.
Làm con rể của Lam lão gia, mang họ Lam cũng tốt, sau này sinh con khoản đặt tên cũng vừa hay hợp ý hợp tình.
"
Đường Bắc Ái đĩ nhiên là nói đùa, mục đích thật sự chỉ là để chọc ngoáy bố.
Chỉ thấy mặt của Đường Dung Thành lúc này còn đỏ hơn hòn than bị cháy, đứng trước những lời nói bất nghịch của con trai mà thân nhiệt cũng muốn tăng cao, đúng là bị chọc tức đến độ phải run người, nói không ra hơi.
"Mày! "
"Bố cứ thong thả đi, con đi trước có chút chuyện.
Nhưng con thật sự muốn cho bố biết, chuyện con nói được sẽ làm được! Nếu bố vẫn kiên định ép buộc đến phút cuối cùng, thì đừng nói là thay tên đổi họ, mà ngay cả Lương Chỉ này con cũng không cần đâu.
"
Đường Bắc Ái nói rồi lập tức với lấy chiếc áo vest, thẳng thừng rời khỏi văn phòng.
"Bắc Ái, thằng nghịch tử! "
Đường Dung Thành điên tiết gọi với theo.
"Nếu yêu chân chính, bất cứ gã đàn ông nào cũng sẽ nghịch tử như con thôi.
"
Đường Bắc Ái cũng để lại một câu nói cuối cùng, sau đó bóng dáng lập tức khuất dần sau dãy hành lang.
Đối với loại chuyện thế này, anh cũng không muốn tranh cãi với bố nữa.
Đường Dung Thành đứng ở trong phòng, sau khi dẫn xuống trận lửa loạn đang dâng cao đến đầu vì con trai, thì liền lấy điện thoại ra gọi cho vợ của mình.
"Bà gọi cho Trân Trân bảo con bé không cần đến Giang nữa.
Cứ ở Hoằng Lục chuẩn bị làm cô dâu đi, một tháng nữa tôi sẽ bắt được thằng nhãi nghịch tử này trở về kết hôn, nói với ông Hàn thông gia chuẩn bị tốt một chút"
Sau khi tắt cuộc điện thoại, Đường Dung Thành cũng biết nên làm gì tiếp theo.
Có lẽ chỉ nghe thôi là chưa đủ, ông phải gặp mặt cô gái nhà họ Lam kia một lần.
Vì cơ nghiệp của con trai, ông nhất định phải khiến Lam Thanh Sương tự nguyện buông bỏ.
Hôm nay là ngày nghĩ, cũng hay vừa tròn thời gian một tuần mà Lục Thiên Tình ở lại nhà Phó Thành.
Cô vốn dĩ định kết thúc mọi chuyện nhanh gọn để có thể về nhà với chồng sớm, vì dù gì ngày giỗ của Phó Nhiễm cũng đã qua, nhưng không ngờ Tiểu Cẩn kia lại có công việc đột xuất nên liên tục dời lịch hẹn gặp mặt, cuối cùng hôm nay, ngày thứ bảy mới hẹn gặp người.
Đúng lúc hôm nay Phó Thành không có việc ở bệnh viện, vậy là liền tự mình đưa cô đến nơi để gặp mặt Tiểu Cẩn.
Cũng thật trùng hợp, hôm nay lại là sinh nhật của dì Vương, Lục Thiên Tình cũng muốn cùng phó Thành đón sinh nhật với dì ấy, nên cả hai mới ra ngoài, vừa làm chuyện riêng lại vừa làm chuyện chung.
Nhưng họ không ngờ chuyến đi này lại đi rất lâu, cũng đi mà không hẹn ngày trở về nữa.
"Phó Thành, cám ơn anh vì thời gian qua đã chăm sóc tôi, còn nghĩ cho Thạch gia, tôi thật sự rất cảm kích.
"
Lục Thiên Tình vui vẻ ngồi trên xe, lên miệng cám ơn Phó Thành.
"Tôi lúc đầu là vì cô, sau đó là vì Tiểu Nhiễm.
Cũng rất cám ơn cô vì đã thay mặt tôi ở bên cạnh nó, ít nhiều gì cũng không khiến hương hồn con bé cảm thấy lạnh lẽo vào ngày mất của chính mình.
"
Phó Thành vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu bên ngoài xe, cảm thấy hình như luôn có một chiếc xe phía sau đang lãng vãng đi theo mình, nhưng mà cảm giác lại không rõ ràng chút nào hết.
Xe chạy đến một con đường vắng, đúng lúc cả hai đang ngẫu hứng nói chuyện phiếm, thì đột nhiên từ trong hẻm có một chiếc xe bán tải với trọng lượng lớn lao ra một cách hoàn toàn không ngờ.
Đến lúc cả hai phát hiện ra thì chỉ còn cách tử thần chỉ trong vài centimet.
"Phó Thành, có xe lớn, cẩn thận!"
Cùng lúc Lục Thiên Tình kinh hãi thét lớn, thì gã tài xế đang ngồi trên chiếc xe tải lớn đó đột nhiên lao người xuống mặt đường thoát thân, để lại chiếc xe điên không người lái kia lao thẳng vào xe của bọn họ, với vận tốc đó, trọng lượng đó thì đúng thật là muốn giết người.
Phó Thành hãi hùng lập tức phanh xe gấp nhưng không kịp nữa, chỉ nghe rầm lớn một tiếng, bụi trắng tung mù mịt, tất cả sau đó rơi vào một trạng thái yên lặng như tờ.
Hai dòng máu đỏ thẫm chảy xuống từ trong chiếc MEC màu xám trắng, một nam một nữ bị chấn thương đến bất động, không rõ sống chết ra sao.
Gã tài xế lắng lặng đến quan sát hiện trường, nhận ra có đến hai người thì lập tức gọi điện cho một số máy thông báo ngay.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng bên cạnh đối tượng lại xuất hiện thêm một gã đàn ông nằm ngoài kế hoạch cũng bị thương.
Có cần giết chết luôn không cho đỡ phiên phức?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...