Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Cả ba cứ thế mà trơ mắt ra, bất lực nhìn căn nhà mang theo toàn bộ những di sản phía trước, hóa thành tro tàn trong đống lửa.

Đến khi đội cứu hộ kịp đến, tuy dập tắt được lửa nhưng tất cả đều đã chẳng còn gì nguyên vẹn nữa rồi.

"Chúng tôi tìm thấy một mảnh xương người nằm bên dưới sườn sắt một chiếc nôi trẻ em, vì vậy đã gói lại vào chiếc hộp còn sót lại trong cửa hàng, và còn có một chiếc điện thoại bị cháy xém.

Thành thật xin chia buồn cùng gia đình.

"
Một người lính cứu hỏa từ trong đống hoang tàn đi ra, tiếp đó đưa vào tay Ngạn Thanh một chiếc hộp nhỏ bám đầy tàn tro, cùng một chiếc điện thoại đã bị nhiệt làm cho cháy xém mà vỡ nát.

Ngạn Thanh nhận lấy chiếc hộp, nhìn mảnh xương trắng nằm ở bên trong mà cắn chặt môi của mình, ôm vào lòng, cố gắng để không giải phóng ra ngoài luồng sóng thịnh nộ đến mức luộc chín cả bộ não.

Đây là mảnh xương còn sót lại của dì An, của người quản gia tận tụy bao nhiêu năm qua đã chăm sóc anh như con trai ruột của mình.

"Ngạn Thanh! Hãy bớt đau buồn! Ít ra Tiểu Thiên vẫn bình an vô sự, dì An ở trên trời chắc hắn sẽ không muốn cậu thành ra dáng vẻ thể này đâu.

"
Lam Thanh Sương ôm lấy đứa bé trai trên tay, nhìn gương mặt non nớt ngây thơ đã chìm vào giấc ngủ mà khe khẽ thở dài.

Sau khi cửa hàng bị cháy, cả hai không còn chỗ để ở nữa, Đường Bắc Ái thấy vậy lập tức đề nghị đến chỗ ở của anh.

Lam Thanh Sương cùng Ngạn Thanh trước mắt đành phải chịu như vậy, sau khi tìm ra được kế sách mới, họ sẽ chuyển đi.


"Này, tôi hỏi nhé, A Ngạn.

Thằng nhóc này, thực sự là con trai của cậu sao?"
Đường Bắc Ái vừa nhìn chăm chăm vào đứa bé đang ngủ say trên giường, vừa hỏi Ngạn Thanh.

Ngạn Thanh không quên được đả kích vừa diễn ra, đã tìm vào men rượu, chỉ là uống rất ít, vì anh biết đợt cháy này không bình thường, không muốn để mình sa sút tỉnh thần mà quên đi việc phải tra ra sự thật.

"Ừm, Tiểu Thiên là con trai tôi.

Chỉ mới tám tháng tuổi"
Lam Thanh Sương không muốn Đường Bắc Ái chạm vào nỗi đau của Ngạn Thanh, lập tức kéo anh qua một góc, nhỏ nhẹ thuật lại câu chuyện của Ngạn Thanh.

Đường Bắc Ái nghe xong mới hiểu ra, thì ra Ngạn Thanh là một người đàn ông nhất kiến chung tình.

Hai năm trước, Ngạn Thanh bất chấp sự phản đối của gia đình mà kết hôn cùng một nữ ca sĩ có tên là Tiểu Thiện, đến một năm sau thì Tiểu Thiên ra đời.

Khi sinh ra Tiểu Thiên, gia đình Ngạn Thanh quyết không nhận cháu, còn bôi nhọ Tiểu Thiện rằng quá khứ của cô chẳng khác gì một loại điếm cấp cao.

Tiểu Thiện vì quá uất ức nên mắc chứng trầm cảm, sau đó thì treo cổ tự sát.

Ngạn Thanh rất sốc trước cái chết của vợ, từ đó từ mặt cả gia đình, mang Tiểu Thiên cùng dì An đến Phần Lan sinh sống, cứ vậy đã ngót nghét đã hơn một năm, đến nay ngoài ba mươi lăm cũng chưa từng có ý định lấy vợ khác, chỉ mở một cửa hàng theo sở thích của mình như vậy, cùng dì An nuôi dưỡng con trai nên người.

Nào ngờ chỉ trong một đêm, tạo hóa lại trêu ngươi, Ngạn Thanh mất đi cả ngôi nhà của mình, đau đớn hơn là mất đi một người mẹ thứ hai cùng anh gắn bó.

Lam Thanh Sương lúc này, không ngăn cản Ngạn Thanh uống rượu, vì cô biết chỉ có rượu mới khiến anh nguôi ngoai được phần nào nỗi đau mất mát kia.

Ngạn Thanh uống một chốc, lại thôi không uống nữa, cả người chìm vào trạng thái tĩnh tâm.

Anh cầm chiếc điện thoại bị cháy xém kia, lần nữa xem thật kỹ.

Một lúc sau, anh phát hiện ra thứ gì đó, liên thân thờ nói rằng.

"Quả nhiên là người của Đồ Sơn! Chiếc di động này, sau lưng có khắc một chữ "Trân" rất cầu kỳ, trận cháy này là liên can lớn đến Hàn Thái Trân"
Đường Bắc Ái nghe đến cái tên Hàn Thái Trân thì kinh người.

Đó không phải là cô gái con nhà nho giáo mà gia đình anh đã chọn làm đối tượng kết hôn cho anh sao? Tại sao lại có liên quan đến vụ việc lần này? Lẽ nào cô ta bản tính thực sự chính là ác độc tâm cơ như thế?Nếu đúng là vậy, cả Đường gia đều đã bị cô ta bịt mắt sao? "Ngạn Thanh, tôi cũng nghĩ trận cháy này không phải tự nhiên mà có.

Cửa hàng chúng ta kinh doanh đồ đáng giá dĩ nhiên sẽ cẩn thận, không có một vật dễ cháy nào thì làm sao có thể phát nổ được? Tôi cũng đã nghĩ đến khả năng có người cố ý phóng hỏa rồi"
Lam Thanh Sương tiếp lời, nói đến chuyện này, sắc mặt cô lại trở nên nghiêm trang.


"Sự việc lần này đã rất rõ ràng, người đến phóng hỏa có lẽ chính là bản thân Hàn Thái Trân! Chỉ tiếc là cả cửa hàng đều tan nát, camera cũng thành một đống sắt vụn rồi, chúng ta dẫu có biết là cô ta cũng không có chứng cứ gì.

Một chiếc điện thoại, sản xuất ra nghìn cái đều như nhau, ở trước tòa thì chẳng nói lên điều gì cả"
Ngạn Thanh cười khẩy, nhất thời tức tối mà tu hết nửa còn lại của chai rượu vào người.

"Vậy chẳng lẽ cậu định bỏ qua sao? Hễ là điều bản thân muốn thì đều có cách giải quyết cả"
Đường Bắc Ái bâng quơ nói một câu.

Ngạn Thanh có vẻ trầm mặc, nhưng lại không nói gì, con ngươi của anh khẽ rung, có lẽ đã nghĩ ra điều gì đó.

"Tôi muốn yên tĩnh một chút.

Sương Sương, thời gian này Tiểu Thiên phiền cậu chăm sóc chút rồi.

Tôi là đàn ông, cái gì cũng thô kệch, hơn nữa tôi nghĩ thằng bé có lẽ bám mùi cậu rồi đấy.

"
Lam Thanh Sương mỉm cười dịu dàng, còn liên tục đá vào người Ngạn Thanh, nói cậu ta quá khách sáo.

Sau đó bế Tiểu Thiên đi về phòng, Đường Bắc Ái cũng lẽo đẽo đi theo, lại sợ thằng nhóc đói, cầm bình sữa tự mình đi pha.

Đây là lần đầu tiên một Đường tổng cao cao tại thượng làm những chuyện thế này.

Ngạn Thanh nhìn theo mà có chút ấm áp, cặp đôi này tuy nhìn có vẻ oan gia, nhưng lại rất ra dáng trong việc chăm sóc trẻ con đó chứ Khi chỉ còn lại một mình, Ngạn Thanh mới lấy điện thoại ra, lắng lặng gọi cho một số máy.

"Tiêu Trần, chẳng phải cậu luôn muốn biết chân tướng năm đó sao? Vậy tôi nói cho cậu biết một chút, năm xưa mẹ cậu là bị một người đẩy té lầu mà chết, chính mắt tôi thấy hung thủ là ai! Cậu giúp tôi làm một chuyện, thì một nửa sự thật còn lại, tôi sẽ nói cho cậu biết.

"
"Cậu muốn gì? Ngạn Thanh, cậu ở đâu có được thông tin này vậy? Đây không phải chuyện cho cậu đùa đâu đấy” Bên kia đầu dây, vọng lại một tiếng đàn ông gấp gáp cùng âm thanh dao kéo loảng xoảng.


"Tôi không mang ủy khuất của người chết ra đùa, tất cả đều là lời thật việc thật! Bây giờ cậu giúp tôi một chuyện trước.

Nghe nói ngày mai Hàn Thái Trân sẽ đến chỗ cậu làm phẫu thuật sỏi túi mật nhỉ? Tôi muốn cậu nhân cơ hội này, khám miễn phí hộ tử cung cô ta một chút"
Ngạn Thanh vừa điềm tĩnh nói, vừa phô ra một sắc thái lạnh lẽo như tử thần.

Cái chết của dì An, Hàn Thái Trân làm sao có thể không trả giá? "Ý cậu là gì?"
Người đàn ông bên kia có vẻ mơ hồ, lập tức gặng hỏi.

"Chính là triệt sản hộ cô ta, để cô ta cả đời này cũng không còn khả năng làm mẹ"
"Không được, đây là vi phạm đạo đức nghề nghiệp đấy.

Ngạn Thanh, từ bao giờ cậu lại có suy nghĩ độc ác như vậy chứ?"
"Tôi sẽ gửi cho cậu một đoạn video, cậu xem qua sẽ biết tin hay không tin! Tiêu Trần, làm chuyện ác ắt sẽ có báo ứng, đây không phải vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

Vì tương lai, hay vì người mẹ một đời đáng thương của cậu, cậu tự quyết định đi-"
Ngạn Thanh nói rồi, cũng tắt máy, ngay sau đó gửi qua cho Tiêu Trần một đoạn video, đồng thời gửi cho Lam Thanh Sương một tin nhắn.

"Nơi này chẳng còn gì lưu luyến nữa rồi.

Chúng ta cũng nên trở về Giang gia thôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui