Edited by Lacie Empty
・━・・━・
Đài truyền hình Giang Hải.
Trong phòng họp tổ chương trình《 Tinh nguyệt đối chiến 》.
Một cuộc hội nghị khẩn cấp diễn ra suốt một ngày nhằm vào Giản Văn Minh, khi đã chắc chắn cậu ta có sự lột xác ngoạn mục từ sau khi biểu diễn bài hát, Trần duệ cũng đã hơi kiệt sức.
Nhà sản xuất chương trình đưa cho ông một ly cà phê mà nói: "Đạo diễn Trần, ông thật sự muốn uống cà phê sao? Trông ông kìa, tơ máu đỏ hằn rõ trong mắt rồi đấy, hay là ông cứ ngủ một giấc, để cơ thể được nghỉ ngơi một chút?"
"Ngày mai bắt ghi hình chương trình rồi, còn thời gian đâu mà nghỉ ngơi chứ." Trần duệ day day ấn đường*: Chuyện Giản Văn Minh tham gia《 Tinh nguyệt đối chiến 》vẫn chưa được truyền ra đúng không?
(*Ấn đường: Khoảng cách hai đầu lông mày)
Nhà sản xuất lắc đầu: "Công tác giữ bí mật bên ta tốt lắm."
Trần Duệ nhấp một ngụm cà phê, nói: "Nhả tin tức cho mấy tay săn tin, chuẩn bị tạo nhiệt đi."
Nhà sản xuất thoáng sửng sốt: "Cậu ta không phải sẽ cùng Chu Tử Tô làm hai con hắc mã trong chương trình chúng ta hay sao?"
Từ đầu đã không giấu giếm thì sao có thể gọi là hắc mã?
"Cậu ta không giống với Chu Tử Tô, Chu Tử Tô vốn chưa có danh phận, giờ mà người ta dành cho cậu ta quá nhiều sự chú ý thì lúc bộc lộ sẽ không còn gây kinh động nữa.
Nhưng thứ cần giữ bí mật ở Giản Văn Minh lại là năng lực của cậu ta, giờ mà cậu ta càng hot, cồng đồng mạng lại càng khinh thường, đến khi chương trình phát sóng, sẽ càng bùng nổ hơn nữa."
Gừng càng già càng cay.
Nhà sản xuất gục gặc đầu, rồi cười nói: "Kỳ thật những chuyện này, đều là do bọn người bên công ty giải trí Ngải Mỹ bày ra cả."
Chẳng biết vì nguyên do gì mà Giản Văn Minh yêu cầu bọn họ tạm thời giữ bí mật với công ty.
Cậu ta tài giỏi là thế, nhưng lại không chỉ muốn tạo một cú bùng nổ với mỗi mình khán giả mà còn muốn làm một cú lật mặt ngoạn mục với công ty giải trí Ngải Mỹ nữa sao?
Nghĩ đến những chuyện ẩn tình phía sau, ông cảm thấy cơn giận vừa vơi đi không ít.
Công chúng có thể không biết về những chuyện nhơ nhuốc của công ty giải trí Ngải Mỹ nhưng người làm truyền thông như ông, có ai mà không biết.
Tuổi trẻ trong công ty giải trí là thứ quý giá nhất.
Không ai lại cố ý lãng phí hai năm trời để làm đồ bỏ đi.
Giản Văn Minh ở công ty giải trí Ngải Mỹ hai năm, nhưng đến hôm nay cậu ta mới bộc lộ bản lĩnh đích thực, chắc chắn phải có lý do gì đó đằng sau vụ này.
"Tôi thật sự tò mò, hai người bọn họ hợp lại thành một nhóm hay làm đối thủ của nhau thì hợp hơn?" Nhà sản xuất lại hỏi.
Trần Duệ lắc đầu, cười nói: "Hai hổ gặp nhau, thì dù có làm đối thủ hay làm đồng đội đều hợp cả.
Theo tôi thấy, vẫn nên làm kỳ phùng địch thủ, gặp nhau là nghênh chiến sẽ vui hơn."
Nói xong, ông buông ly cà phê đang cầm trong tay, rồi lật hai tấm ảnh đang nằm trên bàn, một tấm là ảnh chụp Giản Văn Minh vào ngày phỏng vấn.
Giản Văn Minh nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt trong veo không chút tránh né, lạnh lùng pha chút sắc sảo.
Tấm còn lại là một thiếu niên tuấn tú, tính tình hiền lành ít nói, người cũng như tên, giống như bông hoa tía tô*.
(*Hoa tía tô (hoa tử tô): là loài hoa mọc trên cây tía tô.
Hoa nhỏ, mọc thành chùm ở kẽ cuống, nếu không chú ý sẽ khó thấy.
Nhân vật này tên Chu Tử Tô nên mới ví von thế.)
Ông đặt hai tấm ảnh nằm cạnh nhau, nhìn một lúc, khóe môi nở một nụ cười tự mãn.
Nhà sản xuất nghiêng người nhìn qua rồi nói: "Ái chà, cặp này hẳn sẽ hot lắm đây."
Công nhận cặp đôi hai Alpha thời nay cứ phải gọi là đỉnh của chóp.
Chương trình《 Tinh nguyệt đối chiến 》mà họ sản xuất có thể nói là cuộc thi tuyển chọn nhân tài, hội tụ đông đảo tinh hoa làng giải trí và cả những người nghiệp dư nổi trội.
Nhưng ông vẫn luôn cho rằng, sức hút bùng nổ trong chương trình này không phải cuộc thi mà chính là cặp.
Ban đầu,《 Tinh nguyệt đối chiến 》vốn định thi đấu theo hình thức tác chiến hai người ghép lại thành một đôi, hình thức này rất dễ dàng ghép thành cặp, tạo thêm hiệu ứng cho đề tài.
Nhưng ông thấy rằng, thứ gọi là cặp kia không nhất thiết chỉ có ở đồng đội cùng chiến tuyến.
Hai đối thủ đều trẻ tuổi, lại đẹp trai, mạnh mẽ, biết đâu có thể trở thành chiến hạm, hiệu quả bùng nổ mạnh hơn hẳn một cộng một.
Tin tức Giản Văn Minh sẽ tham gia《 Tinh nguyệt đối chiến 》sớm đã được lan truyền trên mạng, anh trở thành chủ đề nóng hổi trong những ngày qua, nên ngay sau khi có tin mới tung ra, anh lập tức làm chao đảo các diễn đàn giải trí lớn.
"Nước sôi, nước sôi! Tin nóng hổi có một không hai đây, JVM sẽ tham gia Tinh Nguyệt!"
"Không phải ai cũng biết bếp nhà bạn đỏ lửa đâu, vui lòng nhả đầy đủ họ tên ra, cảm ơn."
"Thế, JVM* là vị nào?"
(*JVM: Jane WenMing, viết tắt tên bính âm của Giản Văn Minh.)
"Là Giản Văn Minh đó, thưa thím lầu trên!"
"Ngay cả JVM mà cũng không biết thì siêu thoát về trời giùm."
"Không phải hồi đấy có ai đồn hắn đỉnh lắm, cùng với Cố Vân Tương đứng top hoài à?"
"Trời đất ơi, da mặt hắn dày thứ hai không ai thứ nhất, tui mà bị bẽ mặt thì đã ở lì trong nhà không dám ra khỏi cửa rồi, vậy mà hắn còn dám ngang nhiên tham gia cùng một chương trình với Chu Đĩnh?"
"Thì hắn ta vốn nhờ vào làn da đúc bê-tông cốt thép để lên top mà trời.
Chẳng qua hồi đầu chuồn chuồn nhỏ nhẹ tay với hắn, để giờ hắn thở thôi cũng lên nằm chễm chệ đầu bảng tìm kiếm Weibo, lần này hắn mà còn dám bám đùi Chu Đĩnh để lăng xê nữa, để xem chuồn chuồn nhỏ có nhai đầu hắn không cơ chứ?"
"Chuồn chuồn nhỏ là fandom ai vậy?"
"Fandom của Chu Đĩnh đó thím, cái này mà cũng không biết à.
Chắc gần đây thím vẫn lơ lửng trên không, chưa chạm chân xuống đất hả."
"Nghĩ mà xem, tên Giản Văn Minh đó có thể làm được gì, không phải ngay từ đầu Tinh Nguyệt đã tuyên bố đây là cuộc thi tuyển chọn nhân tài trong nước, quyết định thắng thua hoàn toàn bằng thực lực à? Giờ cũng đã qua cái thời thành lập một nhóm nhạc chỉ dựa vào cái mặt và vận may rồi nhỉ?"
"Nếu lời của ban tổ chức mà là thật, mấy thím nghĩ Giản Văn Minh gồng được mấy kỳ?"
"Chắc ba kỳ, tầm đó độ hot và nhan sắc vẫn gánh được."
"Hai kỳ không hơn."
"Có khi bị bay màu ngay vòng đầu thì sao?"
"Hắn tham gia thật á? Tui tính không xem loại chương trình tuyển chọn này, nhưng vì hắn mà tui nhất định phải xem tận mắt.
Ngoại trừ Chu Đĩnh làm cố vấn Tinh Nguyệt Đối Chiến mùa này ra, mấy thím đã quên còn có mấy KOL* như Sở Nhiên và Lục Dịch rồi ư."
(*KOL: là từ viết tắt của Key Opinion Leader - tạm dịch là "Người tư vấn chính".
Đây là những người được đông đảo mọi người biết đến, có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực nào đó như diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ, MC, người mẫu, hot instagram, beauty blogger, vlogger...)
"Ha ha ha ha, Tinh Nguyệt Đối Chiến nên đổi tên thành đám bạn trai tai tiếng của Giản Văn Minh đi thì hơn."
"Gì mà bạn trai tai tiếng hả trời, chỉ có mình Giản Văn Minh tự lăng xê thôi."
"Cấp báo! Lục Dịch vừa mới đăng trạng thái Weibo, chuyện lạ ở huyện."
"Ha ha ha ha, thiệt hay giả vậy, trò hay bắt đầu sớm thế!!!"
"Xé nhau đê, xé lanh tanh bành luôn, tuyển chọn ngôi sao mà không giựt tóc móc mắt nhau thì còn thú vị gì nữa.
Sao nam xé xác thì còn hấp dẫn hơn nữa."
"Ba giây mặc niệm cho Giản Văn Minh."
"Cùng mặc niệm cho Giản-Tốt-Thí."
Trong khi trên mạng đang thảo luận sôi nổi, Trần Duệ chỉ ngồi lặng lẽ trong quán cà phê, đọc những bình luận trên mạng, hầu như "giang cư mận" chỉ ném đá một chiều.
Nhưng những bình luận như thế lại làm ông càng phấn khích hơn.
Độ tương phản lớn bao nhiêu, sau này càng gây chấn động bấy nhiêu.
Ông mím môi cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn qua ô cửa sổ sát đất, thấy Khương Hồng đang đi về hướng quán cà phê.
Ông cất điện thoại và đứng dậy.
Khương Hồng bước vào quán cà phê đã đi thẳng về hướng chỗ ngồi của ông, đặt túi xách xuống, ngồi về phía ghế đối diện: "Có biết tôi bận lắm không, sao mà ông hẹn tôi ra đây gấp vậy."
Tâm trạng cô đang rất tốt, nhìn lướt qua cũng thấy được.
Tâm trạng Khương Hồng đang rất thoải mái.
Trên đường tới đây, nhiều người bạn đã gửi link mấy bài viết có liên quan đến Giản Văn Minh cho cô xem.
Nhìn lướt qua bình luận, chỉ toàn một màu chế giếu.
Sau khi chương trình được phát sóng, cô tin chắc những bình luận này sẽ lan đến mọi ngóc ngách trên internet.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, lòng cô lại tràn đầy sung sướng.
Cô cười khanh khách nhìn Trần Duệ, thấy sắc mặt dần nghiêm túc của ông thì cười hỏi: "Ông sao thế, xảy ra chuyện gì à?"
Trần Duệ lộ ra vẻ hơi lúng túng, nhưng ánh mắt ngập tràn sự khẩn thiết.
Hai người họ quen biết nhau nhiều năm, Khương Hồng trông thấy ông như vậy, cảm giác có chuyện chẳng lành.
Quả như dự cảm, cô nghe Trần Duệ nói: "Khương Hồng, tôi thật có lỗi với cô, nhưng tôi phải thất hứa thôi."
Khóe miệng Khương Hồng đang tươi cười bỗng cứng đờ: "Gì cơ?"
"Chuyện hứa hẹn có dính dáng đến Giản Văn Minh, e là tôi phải nuốt lời."
Khương Hồng nhíu mày, cả người hơi nghiêng về trước: "Ông nói thế là có ý gì?"
"Bên tôi mở cuộc họp thảo luận suốt hia ngày, cuối cùng quyết định lựa chọn cậu ta làm con át chủ bài của chương trình." Không chờ Khương Hồng mở miệng, Trần Duệ vội vàng nói tiếp: "Nhưng tôi hy vọng cô hãy khoan tức giận, nghe tôi kể lý do chúng tôi lựa chọn cậu ta."
Khương Hồng "Ừ" một tiếng, cô không tức giận, chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, quên luôn cả việc tức giận.
《 Tinh nguyệt đối chiến 》là một dự án cấp S+, làm ra dự án lớn như vậy, ngay cả bản thân Trần Duệ cũng không thể tự mình quyết định được.
Muốn chọn ra át chủ bài, cần phải có sự nhất trí của các ban lãnh đạo liên quan.
Cô cực kỳ tò mò, rốt cuộc Giản Văn Minh làm sao mà có giá trị ở điểm này.
"Qua phỏng vấn, chúng tôi mới phát hiện, Giản Văn Minh tài năng hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi nghĩ, cậu ta có thể hát, thạo nhiều thứ tiếng, chơi được nhiều loại nhạc cụ, lại đang cực kỳ hot, dù có nhìn nhận theo phương diện nào đi nữa..."
"Chờ đã." Khương Hồng đánh gãy lời ông: "Giản Văn Minh có tài?"
Trần Duệ gật đầu: "Nói điều này tôi biết cô sẽ không tin và tôi chắc hầu hết dân cư mạng cũng chẳng tin điều đó, chúng tôi chọn cậu ta làm át chủ bài cũng bởi lý do này, không một ai coi trọng cậu ta, không một ai biết tài năng của cậu ta, cô tưởng tượng xem, lúc cậu ta bùng nổ trên sân khấu, sẽ gây chấn động lớn như thế nào, cuộc thảo luận trong mấy chủ đề sẽ khủng khiếp cỡ nào."
Khương Hồng không nói một lời, mà chỉ dán mắt nhìn thẳng vào Trần Duệ.
Trong ánh mắt Trần Duệ hằn những sợi tơ máu đỏ, bọng mắt hiện rõ quầng thâm, nhưng ánh mắt điên cuồng, thấy rõ sự phấn khích.
Khương Hồng mấp máy môi, sau đó ngả người dựa vào lưng ghế.
Ra khỏi quán cà phê, Khương Hồng liền gọi một cuộc cho Chu Đĩnh.
Điện thoại reo rất lâu mà vẫn chưa bắt máy, cô giơ cổ tay ra nhìn đồng hồ, đang định cúp máy thì lại kết nối được.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Chu Đĩnh truyền tới: "Chị Hồng."
"Đã ngủ Chưa?" Khương Hồng nói: "Nếu chưa thì tôi đến gặp cậu, có vài việc muốn bàn bạc với cậu."
Chu Đĩnh "Ừm" một tiếng.
"Ừm là ừm cái gì, là ngủ rồi hay vẫn chưa."
"Chưa ngủ." Chu Đĩnh rất kiệm lời: "Chị cứ đến đi."
Sau khi Khương Hồng cúp máy thì lập tức lái xem chạy đến chỗ Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh sống trong khu nhà giàu ở thành phố Hoa, vừa ra mắt đã mua một căn biệt thự đảm bảo sự riêng tư, lại ở vị trí đắc địa, trong đoạn đường tấc đất tấc vàng này, chỉ có mỗi khu phố Thịnh Lân Uyển mới có nhà cửa phân bố rải rác như vậy.
Khu phố này có cây cối rậm rạp, vẫn luôn tươi tốt bất kể mùa đông, vì nhà cửa được xây rải rác, thành ra buổi tối nhìn vào có hơi u ám.
Cô xuống xe, thấy Chu Đĩnh đang đứng ở trong chờ cô cùng với con Dobermann*.
(*Dobermann: Là giống chó Đức, đặt tên theo người lai tạo chúng là là Louis Dobermann.
Ảnh bên dưới.)
[img src="https://cdn.truyenfull.com/medias/chapter_images/2021/09/28/3022131-0.jpg"]
Tuy đã gặp con Dobermann này không biết bao nhiêu lần, nhưng Khương Hồng trời sinh sợ chó vừa nhìn đã nhũn cả chân.
Giống chó Dobermann này rất lớn, lại hung dữ, nó vừa thấy cô, toàn thân nó dựng lên, còn cảnh giác hơn nữa.
"Tiểu Hắc." Chu Đĩnh nói khẽ.
"..." Khương Hồng không khỏi lẩm bẩm trong lòng: "Đặt cho nó tên gì mà...!qua loa thế."
"Nói chuyện ngoài này hay vào bên trong?" Chu Đĩnh hỏi.
Khương Hồng nói: "Ngoài này đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Cậu mặc ít vậy không thấy lạnh à?"
Chu Đĩnh chỉ mặt một chiếc áo len cổ cao, trong đêm tối trông cao ráo, trắng trẻo và gầy hẳn ra.
Chu Đĩnh lắc đầu, dắt Tiểu Hắc đi chầm chậm dọc theo con đường, Khương Hồng cũng đi sau cũng vượt lên bắt kịp, cô hơi sợ chó nên đi còng qua phía còn lại của Chu Đĩnh mà nói: "Tôi đến để nói với cậu về chuyện《 Tinh nguyệt đối chiến 》, tôi vừa gặp mặt Trần Duệ, ông ta báo tôi một tin xấu, Giản Văn Minh có thể ở lại《 Tinh nguyệt đối chiến 》không chỉ hai, ba kỳ, bọn họ còn tính nâng cậu ta lên làm át chủ bài."
Như dự đoán, Chu Đĩnh vừa nghe xong lập tức quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi với ông ta tranh cãi gay gắt, việc này không thể quay lại như ban đầu được nữa.
Ngày mai sẽ chính thức công chiếu, kế hoạch ban đầu cũng đã sửa đổi vì Giản Văn Minh.
Giờ cậu tính thế nào."
Khương Hồng đút hai tay vào túi áo, nét mặt nghiêm túc: "Quyền chủ động vẫn ở phía chúng ta, cậu cũng có thể không tham gia."
Thế nhưng Chung Đĩnh lại hỏi: "Lý do chọn cậu ta là gì?"
"Bảo là cậu ta rất giỏi." Khương Hồng nói: "Nghe nực cười lắm phải không? Nếu Giản Văn Minh có tài thì đã bùng nổ từ khuya rồi.
Ngoại trừ chuyện lái mô-tô ra thì hắn còn có thể làm gì."
Nói đến chuyện lái mô-tô, đây hẳn là một trong số ít những điểm nổi bật của Giản Văn Minh.
Đó là một năm sau khi ra mắt, có người chụp được cậu ta tại giải đua mô-tô quốc tế ở thành phố Hoa, tuy cậu ta chỉ đua chơi nhưng thành tích đạt được gần như sánh ngang với những tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tiếc là ở công ty giải trí chẳng có mấy cơ hội cho cậu ta trổ tài lái mô-tô.
"Không phải đến kỳ thứ ba tôi mới tham gia sao," Chu Đĩnh nói: "Vậy trước mắt cứ quan sát xem đã."
"Cậu có thể từ chối mà." Khương Hồng nói.
"Chị nghĩ tôi nên từ chối sao?"
Khương Hồng nhìn Chu Đĩnh, nghiêm túc nói: "Xét theo góc độ của người đại diện, tôi không muốn cậu vì bất cứ ai mà phải rút khỏi Tinh Nguyệt Đối Chiến, hiếm lắm mới có một chương trình phù hợp với cậu.
Nhưng dưới góc độ bạn bè, tôi không muốn cậu tiếp xúc với cậu ta, những động thái của công ty giải trí Ngải Mỹ gần đây cho thấy chúng sẽ sớm vứt bỏ con tốt Giản Văn Minh.
Bọn chúng không ngần ngại bóp chết cậu ta để vắt kiệt chút giá trị cuối cùng.
Tôi không tưởng nổi bọn chúng còn có thể làm ra chuyện gì điên rồ hơn nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng những lời buộc tội trên mạng về kiểu lăng xê sâu không thấy đáy này chưa phải là thủ đoạn cực đoan nhất của chúng."
Chu Đĩnh gật đầu, không nói gì.
"Hơn nữa..." Khương Hồng muốn nói lại thôi: "Cậu ta rất giống với Omega cậu thích khi còn trẻ."
Tiểu Hắc đột nhiên chạy về phía trước vài bước, làm dây xích chó trong tay căng ra.
Chu Đĩnh ghì chặt dây lại, nói: "Tôi tự biết phân biệt rõ ràng, họ chỉ hao hao giống nhau mà thôi, cậu ta không phải người mà tôi muốn tìm kiếm."
"Giờ cậu vẫn còn tìm sao?" Khương Hồng không nhịn được mà hỏi.
Chu Đĩnh lắc đầu: "Không tìm nữa, qua sáu năm rồi, người ấy hẳn cũng đã kết hôn."
Omega phải kết hôn sớm, bởi vì đến tuổi trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc xảy ra nhiều nguy hiểm, bất kỳ Alpha nào cũng dựa vào ưu thế giới tính mà đánh dấu họ, làm tổn hại họ, vì thế nên hầu như mọi Omega đều sẽ chọn cho mình bạn đời từ năm mười tám đến hai mươi tuổi.
Khương Hồng lặng lẽ nhìn Chu Đĩnh, dường như mỗi lần nhắc đến mối tình thời niên thiếu, xung quanh Chu Đĩnh lại tỏa ra một nỗi sầu muộn không cách nào xóa nhòa.
Cô đã thấy cậu bé Omega kia qua tấm ảnh chụp, mang dáng dấp mười lăm, mười sáu tuổi, rất ưa nhìn và xinh đẹp, khuôn mặt có nhiều nét giống Giản Văn Minh.
Chu Đĩnh rất lạnh lùng, với đường nét trên gương mặt rõ ràng, bao người phát cuồng vì hắn, mà hắn lại chưa từng thích bất cứ ai.
Có người bảo tính tình hắn cực kỳ lạnh nhạt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hắn có người yêu thì sẽ như thế nào.
Có người lại nói, vẻ mặt hắn lãnh đạm đến tột cùng nhưng bên dưới chắc hẳn ngược lại, tình yêu lẫn ham muốn lúc nào cũng tràn đầy.
Ai mà ngờ được một tên là con cưng của trời, đã sớm phải lòng một người, lại còn thầm mến.
Sau khi Khương Hồng đi về nhà, Chu Đĩnh dắt Tiểu Hắc ra ngoài dạo một vòng.
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Thực ra đã từng có lúc suốt một năm ròng, hắn không lúc nào không nghĩ tới Joshua.
Dường như hai ngày nay vì Giản Văn Minh mà lại nhớ đến anh.
Có lẽ vì đã quá lâu rồi không nghĩ về anh, nên khi bất chợt nhớ đến, nỗi khát khao ấy mãnh liệt đến lạ thường, cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.
Hắn cầm quyển tập ở đầu giường, lướt mắt qua từng nhóm nam nữ cầm đàn violin, cuối cùng dừng lại trên người một thiếu niên mang hộp đựng đàn màu cam vỏ quýt trên lưng.
Hắn vẫn không tài nào quên được anh, hắn nhất định phải đi tìm anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...