《Một năm sau.》
“Oa… oa… oa…”
Hơn hai giờ sáng, tiếng khóc non nớt của Huyết Châu Giang làm vang vọng cả căn phòng riêng sang trọng tại ngôi biệt thự nguy nga, khiến Châu Tử Du giật mình thức giấc.
Nhận ra là tiếng khóc của cậu con trai út khẩu khỉnh, Châu Tử Du vội vàng tìm cái kẹp, búi tóc lên cao rồi nhanh chóng đến chỗ chiếc nôi chứa đựng hình hài đứa con thơ bé nhỏ của mình.
“Ơi ơi, mẹ ở đây! Tiểu Giang ngoan nha!”
Cô bế vội đứa trẻ nhỏ bụ bẫm trên tay, nhỏ nhẹ dỗ dành, đồng thời hướng mắt nhìn sang chiếc nôi còn lại.
Trong khi đứa con lớn Huyết Châu Sơn đang ngoan ngoãn say giấc thì cậu nhóc Huyết Châu Giang lại khóc réo rắt, khiến Châu Tử Du không khỏi bận lòng.
“Oa…oa…oa…”
“Thôi nào, tiểu Giang ngoan.
Mẹ cho con ti sữa ngay, con đừng khóc nữa ha! Mẹ thương…”
Vừa dịu dàng vỗ về, Châu Tử Du vừa vào tư thế cho cậu bé ti sữa.
Khi tiểu bảo bối được gặm lấy ti mẹ, tận hưởng dòng sữa mát ngọt thì cậu nhóc mới chịu thôi khóc.
Nếu như thường lệ, thì chỉ cần hai nhóc tì o oe một chút là Huyết Ảnh Long đã giật mình.
Biết con khát sữa, anh sẽ chủ động đi pha, bỉm con bị tràn, anh cũng là người thay.
Châu Tử Du chỉ có việc ngủ thẳng giấc tới sáng.
Nhưng hôm nay, Huyết Ảnh Long lại không có ở nhà vì bận chuyến công tác đột xuất rất quan trọng, nên buộc lòng phải tạm xa ba mẹ con cô hai ngày.
Đêm đầu tiên không có chồng bên cạnh kể từ ngày kết hôn tới nay, cũng là đêm đầu Châu Tử Du mất ngủ, và bận rộn nhất với hai nhóc tì song sinh vừa hơn ba tháng tuổi.
Nhìn lên đồng hồ lúc này cũng đã gần ba giờ sáng, rồi Châu Tử Du lại với tay lấy chiếc điện thoại.
Khi màn hình chợt sáng là lúc cô đọc được tin nhắn của anh chồng già gửi về.
[Vợ yêu ngủ ngon! Vợ cố chịu khó với con hai hôm, khi nào về anh sẽ bù đắp sau! Yêu và nhớ vợ nhiều!]
Đoạn tin đó được gửi đến lúc 11 giờ đêm, khi đó cô đã ngủ nên giờ đọc xong đoạn tin nhắn rồi, trên môi người phụ nữ lập tức xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Trả lại điện thoại trở về vị trí cũ, Châu Tử Du mới nhìn xuống cậu nhóc nhỏ được cho ti no bụng lại lăn ra ngủ khì trong tay mà mỉm cười.
Cô đợi đến khi tiểu Giang ngủ say mới đưa cậu nhóc đặt vào nôi.
“Oa…oa…oa…”
Cứ tưởng cậu em ngủ là bà mẹ cũng được ngủ tiếp, nhưng nào ngờ Huyết Châu Sơn trong nôi bên cạnh lại khóc lên oa oa.
Làm người mẹ trẻ được thêm một phen bận rộn.
“Tiểu Sơn ngoan, mẹ ở đây! Con cũng đói rồi à, mẹ cho con ti ngay ha! Ngoan nha cục cưng…”
“Oa…oa…oa…”
Mặc dù đã được Châu Tử Du cho ti sữa, nhưng cậu nhóc tiểu Sơn cứ nhè ra không chịu ngậm ti, đến tiếng khóc cũng ngày một gay gắt hơn.
“Con sao vậy? Không thấy đói hay sao?”
Châu Tử Du cau mày lo lắng, sau đó đặt cậu bé nằm xuống nệm để thăm bỉm, nhưng bỉm cũng không có có tẹo nước tiểu nào.
Bình thường Huyết Châu Sơn là đứa trẻ dễ chịu nhất, nhưng hôm nay lại dở chứng quấy đêm thế này, khiến Châu Tử Du thật sự bối rối.
“Oa…oa…oa…”
Tiếng khóc của tiểu Sơn ngày một lớn, rồi cậu nhóc lại vặn vẹo cơ thể bé nhỏ đến đỏ cả mặt, sau đó lại bất ngờ trớ hết sữa ra ngoài, dọa Châu Tử Du sợ xanh mặt.
Cô nhanh chóng nghiêng người tiểu Sơn qua, đưa tay vuốt nhè nhẹ tấm lưng bé xíu.
“Oa…oa…oa…”
Trớ sữa ra xong, tiểu Sơn lại òa khóc không ngưng, Châu Tử Du vừa lo vừa lau chùi chỗ sữa con vừa trớ ra ngoài.
Đến khi cô bế cậu nhóc lên tay rồi mới tìm điện thoại gọi điện cho mẹ Tuyết Liên.
“Oa…oa…oa…”
“Con ngoan, đừng sợ ha…mẹ ở đây…”
Vì đã khuya, nên cuộc gọi đầu của Châu Tử Du chẳng có ai bắt máy, nên cô phải gọi tới cuộc thứ hai thì mới nhận được tín hiệu trả lời từ đối phương.
“Mẹ ơi, tiểu Sơn bị làm sao ấy.
Thằng bé cứ khóc, rồi còn trớ sữa, Ảnh Long không có ở nhà, bảo mẫu thì xin nghỉ phép lúc chiều rồi, giờ con không biết làm sao hết.
Mẹ với chị hai qua đây với con ngay được không?”
[Được được, mẹ nghe rồi.
Mẹ với tiểu Vũ sẽ qua ngay, con đừng căng thẳng quá ha.]
Nhận được tin xấu của con gái, bà Châu khẩn trương trả lời cô rồi tắt máy ngay.
Lúc này, Châu Tử Du cũng bật đèn lên, rồi ấn chuông gọi người làm tới phụ.
“Oa…oa…oa…”
Tiếng khóc trẻ con chính là thứ Châu Tử Du sợ nhất, huống chi cô lại vụng về trong cách chăm con, một mình phải lo cho hai đứa trẻ, giờ cô mới thấm thía cái cảm giác này của Huyết Ảnh Long.
Ban ngày anh đi làm, đêm về còn phụ cô chăm hai cậu nhóc, thật sự rất vất vả.
Hơn 30 phút sau, ông bà Châu và Châu Lam Vũ đã có mặt bên cạnh Châu Tử Du.
Khi họ tới thì tiểu Sơn vừa trớ sữa lần hai.
Thấy cậu nhóc cứ khóc mãi không nín nên Châu Tử Du cùng ba mình và Châu Lam Vũ đưa cậu bé vào bệnh viện ngay trong đêm.
Còn bà Châu phải ở lại trông nom tiểu Giang.
《Bệnh viện A.》
Hơn bốn giờ sáng, Châu Tử Du vẫn thao thức ở bên cạnh đứa con nhỏ vừa được bác sĩ khám bệnh xong.
Cũng may cậu nhóc chỉ bị vấn đề về đường tiêu hóa một chút, nên không có gì đáng ngại.
Nhưng vẫn phải ở lại theo dõi đến sáng mai xem như nào rồi mới được xuất viện.
Vì lo một mình bà Châu chăm cháu không xuể nên Châu Tử Du đã kêu ba mình về trước.
Giờ chỉ còn mỗi Châu Lam Vũ ở bên cạnh hai mẹ con cô.
Lúc này, sau một hồi im lặng, Châu Lam Vũ đã khẽ lên tiếng:
“Du Du, em có gọi điện báo cho Ảnh Long biết chưa? Để cậu ấy còn biết mà tranh thủ về sớm với mẹ con em.”
“Tiểu Sơn ổn rồi, với vấn đề cũng không có gì nghiêm trọng.
Em thấy không cần thiết phải báo để anh ấy lo lắng, dù sao tối nay anh ấy cũng về rồi.”
“Ừm!”
Châu Lam Vũ khẽ gật đầu rồi cũng không nói gì nữa.
Nhưng sau đó đến lượt Châu Tử Du quay qua nhìn cô chị gái của mình, chủ động hỏi thăm:
“Chị với anh Kiệt sao rồi?”
Đột nhiên được hỏi về Lý Dương Kiệt khiến Châu Lam Vũ nhất thời bối rối:
“Ý em là sao?”
Thấy chị mình ngại ngùng, Châu Tử Du liền cười rồi mới nói thẳng ra:
“Em nghe mẹ nói, chị cứ giữ khoảng cách với anh ấy, người ta đến tìm thì lại cố tình tránh né.
Sao vậy, chị không thích anh ấy hả?”
Nhắc đến chuyện tình cảm, Châu Lam Vũ lại lắng đọng hơn hẳn.
Mãi một hồi, mới chịu mở lời:
“Không phải chị không thích, mà là không dám! Chị thấy mình không xứng với tình cảm của anh ấy…”
Bấy giờ, Châu Tử Du đã đi tới ngồi cạnh chị hai của mình, nhẹ nhàng nắm tay Châu Lam Vũ để ôn hòa tâm sự.
“Chị mặc cảm về quá khứ của mình, hay chị sợ anh ấy xem chị là người để thay thế em?”
Châu Tử Du vẫn rất thẳng thắn.
Cô muốn giải quyết rõ mọi chuyện nên không ngại đề cặp tới những vấn đề khá nhạy cảm.
Dù sao Lý Dương Kiệt cũng từng yêu Châu Tử Du một khoảng thời gian dài, nhưng không thành.
Giờ anh ấy lại nảy sinh tình cảm với Châu Lam Vũ qua nhiều lần gặp gỡ, cũng khó tránh chuyện khiến cô ấy suy nghĩ bản thân mình là người thay thế.
“Cả hai vấn đề đó đều nằm trong lo ngại của chị.
Nhất là về quá khứ trước kia, chị sợ mình không xứng với anh ấy.”
Đứng trước chuyện nan giải của chị gái, Châu Tử Du cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Nhưng chắc chắn cô sẽ giúp chị mình, bằng mọi cách nào đó.
“Nhưng quan trọng là chị có yêu anh ấy không? Nếu anh ấy không quan tâm tới quá khứ của chị, càng không xem chị là người thay thế, thì chị có chấp nhận tình cảm đó không?”
Châu Lam Vũ trầm ngâm một vài giây, sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn em gái của mình, rồi khẽ trả lời bằng một cái gật đầu thay cho lời nói, khiến Châu Tử Du mỉm cười vì đã xác định được tâm tư của chị gái.
“Chị yên tâm đi, nếu tình yêu xuất phát từ tận con tim, là chân thành và hai nhịp đập cứ hướng về nhau thì sau tất cả cũng sẽ thuộc về nhau.
Du Du sẽ giúp chị.”
“Giúp? Em định giúp như thế nào?”
“Thì đó là chuyện riêng của em!”
Châu Tử Du lém lỉnh trả lời.
Kết quả lại khiến Châu Lam Vũ chỉ biết bật cười trước cô em gái nhỏ.
*Ting.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Châu Tử Du chợt vang lên tin nhắn.
Cô vui vẻ cầm máy và mở ra đoạn tin từ người lạ gửi tới.
Đang trong giây phút vui vẻ, nhưng sau khi xem qua nội dung tin nhắn, nét mặt cô ấy liền xuống sắc thấy rõ, đến nụ cười cũng nhạt dần rồi tắt hẳn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...