Huyết Ảnh Long trở về nhà lúc trời vừa hửng sáng, nhưng dáng vẻ của anh vào ngày hôm nay lại khác hẳn mọi ngày.
Vừa bước ra khỏi chiếc siêu xe của mình, bóng người của anh loạng choạng đi vào nhà, với đôi mắt mông lung không rõ ràng vì uống quá nhiều rượu.
Lúc này, Tạ Liêm cũng vội vàng chạy ra dìu anh:
“Thiếu gia, cậu không sao đó chứ?”
“Tránh ra.”
Tạ Liêm vừa chạm vào cánh tay của người đàn ông ấy thì liền bị hất mạnh ra, anh chẳng thể đứng vững vàng được như người bình thường, nhưng vẫn không cho bất cứ ai chạm vào người mình để dìu dắt.
Cuối cùng, Tạ Liêm chỉ có thể bất lực đứng nhìn Huyết Ảnh Long loạng choạng tự trở về phòng.
Ông đã quá quen với cảnh tượng anh uống rượu tới mức say mèm, nhưng lại chưa bao giờ thấy anh say tới mức đi không vững như ngày hôm nay.
Càng nghĩ càng lo âu, nên ông quyết định gọi điện nhờ Cố Dĩnh Ti chạy tới.
Sau vài giây chờ đợi đối phương nhấc máy, Tạ Liêm cũng nhận được tín hiệu trả lời:
[Tôi nghe đây.]
“Cố thiếu, Thiếu gia nhà tôi không biết đã gặp phải chuyện gì, mà hôm nay lại uống say bí tỉ, đến đi còn không vững, tôi sợ xảy ra chuyện lớn nên gọi nhờ cậu tới với cậu ấy một chút có được không?”
[Được rồi, tôi cũng đang ở gần đó nên sẽ tới ngay! Ông lên phòng canh chừng cậu ấy trước đi.]
Kết thúc cuộc gọi, Tạ Liêm liền vào bếp pha trà gừng giải rượu rồi lật đật mang lên phòng cho Huyết Ảnh Long.
Trong căn nhà này, suốt 7 năm nay cũng chỉ có mỗi hai người đàn ông chung sống cùng nhau.
Từ khi Châu Tử Du rời đi, kế tiếp là Hà Cẩm Nhược qua đời, người đàn ông ấy như vùi chôn linh hồn vào địa ngục tăm tối.
Cả ngôi biệt thự rộng lớn này cũng chẳng còn hơi ấm, mà lúc nào cũng lạnh giá, tẻ nhạt.
*Cốc cốc cốc…
“Thiếu gia, tôi mang trà giải rượu lên cho cậu đây.”
Hồi đáp lại câu nói của Tạ Liêm chính là khoảng lặng.
Cánh cửa ấy căn bản không hề lay động dù chỉ là một chút.
Tạ Liêm cứ tưởng Huyết Ảnh Long say quá nên đã ngủ.
Nhưng thật ra anh đang ngồi bệch dưới sàn nhà lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường.
Ánh mắt thê lương, đong đầy nhung nhớ cứ đắm chìm nhìn vào màn hình điện thoại, vì trong đó có chân dung bức ảnh người con gái anh yêu.
Tay còn lại cầm chai rượu, rồi vẫn tiếp tục dung nạp thứ thức uống hại sức khỏe ấy vào người, mặc dù bản thân đã say tới hoa mắt, đau đầu.
[Liệu tôi có thể tin tưởng một kẻ tồi như anh, thêm một lần nữa không?]
[Xin anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.]
Chỉ với hai câu nói của Châu Tử Du, nhưng lại khiến người đàn ông không thể nào quên đi.
Bấy nhiêu câu chữ đó cứ văng vẳng bên tai anh, làm trái tim đầy vết tích của anh, nay lại âm thầm rỉ máu.
“Du Du à, em thật sự ghét anh đến vậy sao? Em không thể nào tha thứ cho anh một lần được sao? Anh yêu em mà!”
Đôi lời tự thốt ra khỏi cổ họng của người đàn ông, thật sự nghẹn ngào đến mức xé lòng người nghe.
Chỉ tiếc là ngay lúc này bên cạnh anh lại không có ai, người anh cần nhất cũng chẳng có mặt.
Nhưng nào ngờ lại vô tình lọt hết vào tai đôi nam nữ vừa xuất hiện bên phía cánh cửa.
Tạ Liêm không dám tự ý mở cửa xông vào, nhưng Cố Dĩnh Ti thì khác.
Cửa không khóa trái, nên anh ấy có thể tùy ý đi vào mà không cần đến sự đồng ý của ai kia.
Cố Dĩnh Ti đi cùng Maya, cả hai tiến tới gần người đàn ông ấy.
Sau đó, Cố Dĩnh Ti mới trầm giọng cất lời:
“Đây là dáng vẻ của một người đàn ông kiêu ngạo, ngông cuồng, không sợ trời, không sợ đất đây sao, Huyết Ảnh Long?”
“Cậu tới đây làm gì?”
Người đàn ông ấy còn chẳng thèm nhìn tới xem Cố Dĩnh Ti có đi cùng ai hay không thì đã lạnh nhạt lên tiếng, rồi anh lại tiếp tục nốc hết số rượu trong chai vào người.
Thấy vậy, Maya liền vội vã bước tới, dứt khoát đoạt lấy chai rượu trong tay Huyết Ảnh Long, cô tức giận chất vấn anh:
“Vì một người phụ nữ mà anh tự biến bản thân thành ra bộ dạng này, có đáng không?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy mới ngẩng mặt nhìn lên cô gái vừa to tiếng với mình.
Có lẽ chỉ có khi đối diện với người mình yêu thì ánh mắt của anh mới ôn hòa, ấm áp.
Còn đối với kẻ khác chỉ toàn là lạnh nhạt, hững hờ vô cảm xúc.
Anh gắng gượng tự đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Maya, rồi lạnh lùng hỏi:
“Đáng hay không đáng, cũng không đến lượt người ngoài như cô xen vào.”
Một câu nói của anh, lại như một mũi giáo vô tình đâm thẳng vào trái tim non nớt của người phụ nữ ấy.
Maya khẽ gật đầu, có lẽ đây là lần tiên cô sẽ nói lên nỗi lòng mà bản thân đã che giấu suốt bao nhiêu năm vừa qua.
“Phải, em không có quyền xen vào chuyện của anh.
Nhưng em không thể trơ mắt đứng nhìn người em yêu, ngày ngày sống trong bi lụy, khổ sở thế này.
Anh đau lòng vì người ta, nhưng anh có biết em cũng khổ sở không ít, khi thấy anh như bây giờ không?”
Nhận thấy tình hình ngày càng khó kiểm soát, Cố Dĩnh Ti liền bước tới, khẽ lời nhắc nhở cô gái ấy:
“Maya, em đang nói gì vậy? Anh biết nhiều năm qua em vẫn luôn yêu thầm Ảnh Long, nhưng lúc này đâu phải là lúc để em tỏ tình?”
“Không phải lúc này, vậy anh nói xem, em phải đợi tới lúc nào nữa đây? Em theo các anh từ năm 20 tuổi tới nay cũng 9 năm rồi, em yêu anh ấy ngay từ những ngày tháng đầu tiên gắn bó, từ khi anh ấy không lộ diện khuôn mặt trước bất cứ ai, nhưng mãi vẫn không dám thổ lộ.
Giờ đây nhìn anh ấy đau khổ vì người khác thế này thì làm sao em chịu được.”
Dường như Maya không thể kìm chế cảm xúc của mình được nữa.
Cơn ấm ức, giúp cô một lần nói ra hết sạch nỗi lòng, nhưng điều đó chỉ khiến mỗi Cố Dĩnh Ti khó xử, còn Huyết Ảnh Long thì lại bình thản lắng nghe, không hề dao động.
Thật ra là vì anh đã sớm nhận ra tình cảm cô gái này dành cho mình từ lâu.
Chỉ là anh không hề bận tâm tới mà thôi.
Anh cũng biết, Maya vì cảm kích anh từng giúp đỡ gia đình cô vượt qua cảnh nghèo khó, nên từ đó mới đem lòng cảm kích, rồi dần dà nảy sinh tình cảm.
Và anh cũng biết, trái tim mình mãi mãi không thể hướng về cô gái này, nên mới âm thầm lãng tránh.
Nay chính tai nghe thấy cô ấy thừa nhận, thì anh vẫn như thế, vẫn lạnh lùng từ chối:
“Hai người về đi, tôi muốn ở một mình.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền quay lưng thì lại nghe Maya nghẹn ngào hỏi:
“Ảnh Long, anh thật sự không có một chút tình cảm nào dành cho em sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...