Đối diện với câu hỏi của ba mình, Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên lạnh lùng.
Anh hờ hững rút chiếc USB ra khỏi máy tính.
Sau đó, qua vài giây im lặng đến mức khiến bầu không khí giữa cả hai dần choáng ngợp, thì anh mới điềm đạm lên tiếng:
“Cô ta không phải Du Du, và dĩ nhiên cũng không phải vợ của tôi.”
“Con có chắc chắn người phụ nữ đó không phải Châu Tử Du?”
Huyết Quân vẫn không tin nên lại gằng giọng hỏi lại.
Nhưng bấy giờ, Huyết Ảnh Long chỉ khẽ nhếch mép cười một cách khinh bỉ, anh ung dung đáp lời:
“Ba yên tâm, người phụ nữ của tôi không dám làm ra những chuyện bại hoại gia phong như thế đâu.”
“Con lấy gì để bảo đảm cô ta không phải Châu Tử Du?”
“Tính mạng của Huyết Ảnh Long này.
Hoặc nếu tôi sai, thì kẻ phản bội dĩ nhiên phải trả giá.
Nhưng ba tin đi, tôi không sai.”
Huyết Ảnh Long lại nhếch môi cười khẩy một cái, sau đó anh qua tủ rượu, chọn ly, chọn rượu, rồi tự rót cho mình một ly.
Anh nhàn nhã thưởng thức thứ nước cay nồng trong ly, cố tình lãng quên sự có mặt của ba mình ngay lúc này.
Qua một lúc, Huyết Quân cũng không còn lời gì để nói, khi Huyết Ảnh Long đã khẳng định như thế thí ông đành chọn cách tin tưởng, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không quên để lại một câu:
“Đừng để ba biết được sự thật đằng sau là con đang che giấu cho cô ta.
Nếu không, đừng trách người ba này tàn độc.
Con cũng nên nhớ rằng, Huyết gia không chứa chấp loại phụ nữ lẳng lơ, hư thân trắc nết.”
- ---------------
Đã hơn 9 giờ tối nhưng Châu Tử Du vẫn chưa thấy Huyết Ảnh Long đến đón như lời đã hẹn, trong khi anh nói sáng sẽ tới đón cô, nhưng mãi đến tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh ở đâu.
Cô gọi điện thì không liên lạc được, nên trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Trong phòng khách, cô cứ hết đứng lại ngồi, chờ hồi âm từ đối phương.
Thấy cô như vậy, Thanh Tuyết Liên liền tới hỏi thăm:
“Con đang chờ Ảnh Long đến đón à?”
“Dạ, anh ấy nói sáng nay sẽ tới đón con về, nhưng chờ cả ngày rồi cũng không thấy đâu.
Điện thoại thì không liên lạc được, con lo anh ấy gặp phải chuyện gì đó quá.”
Nét mặt của Châu Tử Du tuyệt nhiên lo lắng.
Thấy vậy, Thanh Tuyết Liên đã lên tiếng trấn an cô:
“Chắc chồng con nó bận gì đó nên tắt máy thôi.
Mà giờ cũng khuya rồi, hay con lên phòng nghỉ ngơi đi, khi nào Ảnh Long tới thì mẹ gọi con.”
“Dạ con không sao đâu, mẹ đi ngủ trước đi.
Con ngồi đây chờ thêm một chút đã.”
*Ting.
Vừa hay ngay lúc này điện thoại của Châu Tử Du chợt vang lên tin nhắn, nên cô lập tức mở ra xem.
[Ra trước cổng đi, tới giờ về rồi.]
Đọc xong đoạn tin nhắn, Châu Tử Du có chút hụt hẫng, khi thấy Huyết Ảnh Long tự nhiên lại trở nên lạnh nhạt.
Nhưng vì đang ở trước mặt mẹ mình, nên cô không tỏ ra biểu cảm gì mà chỉ cười, rồi nói:
“Mẹ ơi, chắc khi khác chồng con mới gặp ba mẹ được rồi, tại anh ấy đang bận việc nên đón con xong là phải về ngay.
Mẹ nói lại với ba giúp con nha, hai người cũng đừng buồn.
Con hứa lần sau về, nhất định sẽ đi cùng anh ấy ra mắt ba mẹ.”
“Vậy là giờ con phải về rồi sao?”
“Dạ, anh ấy đang chờ con ngoài cổng, nên con phải ra ngay.
Mẹ gửi lời chào cho ba và chị hai hộ con nha!”
“Ừm, con gái nhớ giữ gìn sức khỏe, ba mẹ luôn thương yêu con gái nhất.”
Thanh Tuyết Liên ôm cô con gái bé nhỏ của mình, khẽ lời căn dặn đủ điều.
Ở khoảnh khắc chia xa, ai ai cũng chạnh lòng, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười để đối phương được an lòng.
“Ba, mẹ cũng giữ sức khỏe nha! Khi nào rảnh con lại về thăm hai người.”
“Ừm! Để mẹ tiễn con ra cổng, kẻo chồng con chờ lâu.”
“Dạ!”
Sau đó, Châu Tử Du được mẹ mình đưa ra tận ngoài xe.
Vốn dĩ cô định bảo Huyết Ảnh Long ra chào bà ấy một tiếng, nhưng khi cô lên xe rồi mới biết, hóa ra người đến đón mình không phải Huyết Ảnh Long mà là Tạ Liêm.
Cảnh tượng này, sao giống với ngày đón dâu hôm đó.
Suốt một đoạn đường dài cứ chìm trong yên lặng, thì lúc này Châu Tử Du cũng lên tiếng:
“Sao bác lại đến đón tôi? Ảnh Long đâu?”
“Dạ, Thiếu gia không có ở nhà.
Ngài ấy chỉ gọi điện về bảo tôi đi đón Thiếu phu nhân thôi.”
“Vậy sao…”
Nét mặt Châu Tử Du căn bản đã xuống sắc khi nghe xong câu trả lời của Tạ Liêm.
Cô cứ có cảm giác giữa cô và Huyết Ảnh Long đã xảy ra chuyện gì đó.
Sự lạnh nhạt bất ngờ của anh khiến cô rất khó hiểu.
Nhưng suy cho cùng cô vẫn phủ định mọi sự tiêu cực mà cho rằng anh ấy chỉ đang bận việc quan trọng.
Về đến nhà, Châu Tử Du lại gọi điện cho Huyết Ảnh Long, nhưng vô số lần đều bị anh từ chối cuộc gọi.
Điều đó càng khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô càng nóng lòng muốn gặp người đàn ông ấy để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng kết quả, cô ngồi chờ đến tận hai giờ sáng cũng chẳng thấy bóng dáng chồng mình trở về.
Cô vừa gửi đi cái tin nhắn thứ năm, và gọi cho anh cuộc thứ 20, nhưng tất cả đều không hề nhận được hồi đáp.
Nằm mãi trên giường, lại chẳng thể chợp mắt nên Châu Tử Du quyết định tìm sang phòng riêng của Huyết Ảnh Long trước đó.
Lúc đầu, cô còn nghĩ anh sẽ không có ở trong căn phòng đó, vì nếu anh ở nhà thì đã sang tìm cô, hoặc cũng không tới mức không trả lời tin nhắn lẫn cuộc gọi.
Nhưng không, thực tế ngay sau đó đã vả cho người con gái ấy một cái đau điếng vào mặt, đến mức sững người ngay tại chỗ.
Vì vừa mở cửa ra, cô đã thấy người đàn ông ấy đang ngồi uống rượu bên sofa.
Điện thoại thì đặt ngay trên bàn, nhưng từ đầu tới cuối anh lại chẳng hề nhìn ngó gì tới.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mọi chuyện đang tốt đẹp, bỗng nhiên anh lại thay đổi? Sự lạnh lùng của anh đang khiến con tim cô buốt thắt.
" Anh Long à, áo sơ mi của anh rộng thật.
Em mặc vào cứ như con kiến khoác long bào vậy."
Hoàn cảnh đã căng thẳng đến mức sắp nổ tung, vậy mà lúc này từ phía cửa toilet lại xuất hiện giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ, khiến Châu Tử Du chết trân ngay tại chỗ.
Lúc này, cô gái đó cũng đã bước ra.
Đồng thời nhìn thấy sự có mặt của Châu Tử Du, kể cả Huyết Ảnh Long cũng đã biết cô đến, nhưng anh ta lại chưa từng quan tâm tới.
Qua vài giây phút hồi hộp, cô gái kia đã khẽ lên tiếng:
“Anh Long, cô ấy là ai vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...