.
Triển Phi so với bất luận kẻ nào khác đều biết rõ, có hối hận như thế nào đi chăng nữa đều là vô dụng. Dù đó là một quyết định sai lầm chỉ trong nháy mắt, cũng sẽ mang đến hậu quả tán gia bại sản, vô cùng thảm khốc.Nếu như lúc trước không lựa chọn thế này mà lựa chọn thế kia, thì hiện tại mình sẽ như thế nào?Chỉ có kẻ yếu mới đi tự hỏi kiểu vấn đề như vậy, đó cũng là thể loại mà hắn trước giờ luôn cực kỳ khinh bỉ.
Thương trường như chiến trường, nào có thời gian cho ngươi ngồi đó ân hận. Chi bằng nhanh chóng nắm bắt tình huống hiện tại, cân nhắc xem trong tương lai nên đi hướng nào mới là chuyện chân chính cần làm, cũng chỉ có người đủ năng lực mới có thể cố gắng thay đổi đại cục.
Nhưng biết là để biết vậy. Nửa đêm đột nhiên thanh tỉnh, nhìn vào căn phòng trống rỗng, Triển Phi thật sự vẫn nhịn không được lục tìm số điện thoại của tên bạn chí cốt đã lâu không liên lạc.
“Tiểu tử, cậu vì sao lúc trước không nói cho tôi biết vấn đề lại nghiêm trọng như vậy?”
“Con mẹ nó, thằng nào vậy!?” Qua nửa giây, đối phương tựa hồ mới từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện không phải đang nằm mơ mà thật sự đang tiếp điện thoại, “Đồ khốn Triển Phi, cậu bị teo não hả? Lúc này mới có 3h sáng!! 12h đêm qua tôi vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật đấy! Cậu không muốn cho người khác sống hả!”
“Tình trạng của cậu ta tệ như vậy, tại sao trước đây cậu không nói cho tôi biết?” Tựa hồ vẫn còn rối rắm mắc kẹt trong vấn đề này, sống chết cũng khăng khăng yêu cầu kẻ khác cho mình một đáp án, Triển Phi bướng bỉnh khiến đối phương muốn nổi khùng.
“Ai a, cái thằng này ban đêm ban hôm đi quấy rối giấc ngủ của ta, mẹ nó, lại muốn gọi tôi đến nhà sao?”
“Theo chẩn đoán trước đây của cậu, khả năng khỏi hẳn của cậu ta xác suất là bao nhiêu? Không chỉ chấn thương cơ thể mà còn cả chấn thương tâm lý nữa.” Triển Phi không thể nào đi theo suy nghĩ của kẻ khác mà chỉ có người khác phải đi theo ý muốn của hắn.
Kiều Duệ Dục dường như còn mơ hồ chưa hiểu thằng bạn tốt bỗng dưng đêm hôm khuya khoắt phát điên phát dại chuyện gì, sau vài giây tạm dừng để suy nghĩ được thông suốt, xác định xem hắn đang nói cái gì.
“Cậu gặp lại cậu ta rồi à?” Trình trạng của Quý Ngật Lăng Kiều Duệ Dục cũng biết đại khái. Người bạn ở Anh từng đánh điện kể sơ qua cho y, nhưng Kiều Duệ Dục đã không nói lại với Triển Phi. Y cũng không phải không biết Triển Phi đối với người kia tình cảm sâu đậm, nhưng chẳng qua thứ gì đã hủy thì không thể bù đắp lại được, vậy thì còn có gì để nói đây? Huống chi khi đó triển Phi đang đăng ký thủ tục chuẩn bị kết hôn.
“Ừ.” Có tiếng ken két của nắp bật lửa được mở ra, tiếp theo là âm thanh ngọn lửa phụt lên.
“Triển Phi, nếu cậu còn xem tôi là bằng hữu, còn xem cậu ta là người mà cậu quan tâm, tôi xin khuyên cậu một câu.” Vốn muốn nói,cậu còn xem cậu ta là bằng hữu, nhưng bất quá nếu nói thế, hết tám phần Triển Phi sẽ gào rít nói hắn cho tới lúc này chưa bao giờ coi người kia là bằng hữu cả, ha ha.
“Thì sao?” Ngữ khí có chút lạnh lẽo, dù sao Kiều Duệ Dục phải vào đề nhiều như vậy, tám chín phần sẽ không nói điều gì hay ho.
“Thì con mẹ nó, nếu cậu vẫn là người thì đừng đi quấy rối cậu ta nữa!” Nói xong, thẳng tay cắt phụt điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào cái di động bị cắt ngang một lúc lâu, Triển Phi mới phát hiện tàn thuốc vì đã tích tụ quá nhiều, không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống, trực tiếp đáp xuống khuôn ngực trần, tạo ra âm thanh cháy khét nho nhỏ.
Dập tắc thuốc, Triển Phi nằm nhìn cái trần nhà lâu năm, nhếch khóe môi tự giễu,Triển Phi a triển Phi, ngươi con mẹ nó, đến bây giờ vẫn chưa phải là một con người? Ha ha!
……………………….
Thời điểm nhận được điện thoại của Quý Ngật Lăng, Triển Phi đang ở giữa một cuộc họp. Vừa nhác thấy tên người gọi hiện trên di động, Triển Phi thật có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức lấy tay ra hiệu cho trợ lý, ý bảo sau khi hội nghị kết thúc thì mang bản ghi chép đầy đủ đến văn phòng cho hắn. Rồi ngay trước mặt bao người, cong khóe môi mang theo ý cười chỉ còn thiếu mỗi việc ngâm nga thêm một tiểu khúc nào đó, nhanh chóng ly khai hội nghị, để lại một bàn gồm các quản lý cao cấp đang trợn mắt há mồm nhìn lão bản ngàn năm khó có được tâm tình tốt như vậy.
Không đôi co, cũng không lẫn tránh, Quý Ngật Lăng không phải hạng yếu ớt chịu không nỗi một kích như vậy, nếu có thể nói ra rõ ràng, cậu cũng sẽ không còn bận tâm đến nữa. Triển Phi vẫn tiếp tục làm theo ý mình, vẫn là một người trên vạn người(1), làm một nhân vật nổi danh, da mặt kia nhìn chung vẫn sẽ mãi như vậy. Quý Ngật Lăng thậm chí nghĩ, nếu hắn còn dám động tay động chân với cậu, cậu sẽ lập tức ở ngay công ty cùng hắn đánh nhau một trận. Hơn nữa, cứ vướng mắc mãi một vấn đề không giải quyết cũng không phải phong cách xử xự của Quý Ngật Lăng.
Chủ động liên lạc với Triển Phi là muốn cho hắn biết, ta không hề e ngại gì ngươi, cho nên ngươi mau thu lại cái Bá vương điều ước(2)kia đi, đừng tái diễn trò, ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt, lần này ta nhất định sẽ không nhượng bộ.
Bởi vậy khi Quý Ngật Lăng đơn thân độc mã tiến vào văn phòng của Triển Phi, cũng không mang theo bất kỳ biểu hiện bất thường nào, cởi áo khoác ngoài treo lên giá, ngồi xuống trước mặt hắn, lấy ra bản kế hoạch lần trước bị bỏ qua, gọn gàng dứt khoát nói, “Nếu đây là phương án hợp tác của các anh, thứ cho công ty chúng tôi không thể tiếp tục cùng các người hiệp đàm. Các người thành ý không đủ, dường như cũng không có ý muốn làm tốt lần làm ăn này. Vì vậy theo lẽ tất yếu, chúng tôi không muốn tiếp tục đàm phán nữa.”
Hạ thấp mi mắt, Triển Phi không tiếp nhận bản kế hoạch mà Quý Ngật Lăng ngay cả sửa cũng lười làm. Hắn nhìn thoáng qua phần tư liệu bị ném trước mặt, tầm mắt liền chuyển lại lên người Quý Ngật Lăng, đáp lại đôi con người của cậu, trên mặt không hề có những biểu tình không cần thiết, thật nghiêm túc và chuyên chú nói, “Lăng, tôi sẽ không tùy tiện lấy chuyện công ty ra đùa giỡn.”
Cau mày, Quý Ngật Lăng không thích cách xưng hô này của hắn, đôi mắt liền lập tức lạnh đi mấy độ, nhưng việc quan trọng hơn không phải là vấn đề này, mà là hàm ý trong lời nói của Triển Phi. Không sai, Quý Ngật Lăng quả thật cho rằng phần hợp đồng này là do Triển Phi muốn làm mình khó xử nên mới cố ý hoạnh họe gây khó dễ. Hôm nay nguyên nhân cậu chủ động một mình xuất hiện cũng chính là muốn yêu cầu Triển Phi đừng tiếp tục chơi trò tung hứng giở thủ đoạn này nọ, nghiêm túc làm cho xong hợp đồng lần này. Nhưng với ý tứ hiện tại của Triển Phi giống như hắn đã bị cậu hiểu lầm.
“Đây là điều khoản nền tảng mà tôi hy vọng bên cậu ít nhất có thể thực hiện được những yêu cầu tối thiểu trong đó, đương nhiên chi tiết ở mặt trên là tôi nguyện ý nhượng bộ.” Lật xem bản kế hoạch bị Quý Ngật Lăng do lúc tức giận làm nhăn nhúm, Triển Phi nhìn những điều khoản do chính mình định ra cũng như hiệu quả mà hắn hy vọng đạt được, tiếp tục nói, “Đây không phải là làm khó, mà là yêu cầu, tôi cũng tin bên cậu có đủ thực lực giúp tôi hoàn thành nó.”
Làm thế nào có thể được chứ ?!
“Triển Phi, vậy điều kiện tiên quyết mà anh yêu cầu để hoàn thành phần kế hoạch này là gì?” Nếu đem vấn đề hoàn toàn chuyển sang chuyện công tác, Quý Ngật Lăng cũng sẽ vô cùng nghiêm túc, “Anh muốn tiến quân vào ngành công nghiệp đồ chơi, nhưng vấn đề ở đây là, thương hiệu đồ chơi của các anh vẫn chưa phải là mặt hàng quốc nội hàng đầu, sao có thể yêu cầu chúng tôi ở Anh Quốc biến nó thành sản phẩm độc quyền được?”
Đây căn bản không phải là chuyện có thực lực hay không, mà vấn đề là có khả năng hay không ![Đại loại như hay không bằng hên]
“Hoa nở trong nước tỏa hương ở hải ngoại cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra. . . . . . Cậu đừng vội, cả cậu và tôi đều biết đây không phải là tác phong của tôi, cũng không phải là hiệu quả mà tôi yêu cầu. Còn về cái điều kiện tiên quyết mà cậu hỏi, cũng không phải là không thể thực hiện được. Tương tự như vậy, có một điều kiện khác mà tôi hy vọng bên cậu có thể giúp tôi thực hiện. Tháng sau sẽ diễn ra một hội chợ triển lãm đồ chơi quốc tế, tôi hy vọng có thể ở đó gây được tiếng vang, hơn nữa sẽ tạo ra một chấn động lớn có sức ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường Anh Quốc.”
“Việc này không hề nằm trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi, mong anh đừng hiểu lầm tính chất công ty hiện nay của Quý gia.” Hội chợ triển lãm quốc tế tháng sau khai mạc tại Nhật Bản,ha ha, chẳng lẽ trước khi giúp tiến quân vào thị trường Anh Quốc, hắn còn muốn chúng ta giúp hắn thắng một trận tại Nhật Bản. Trên đời này làm gì có loại tiện nghi như vậy, đã thế còn thích làm ra vẻ ta đây thông minh?!”
“Hiệu quả tôi muốn có khi đầu tư vào thị trường Anh Quốc sẽ không thay đổi, nhưng tiền đề để đạt được hiệu quả kia chính là hội chợ triển lãm ở Nhật Bản vào tháng sau. Cũng không có ý ép buộc bên cậu phải hỗ trợ chúng tôi đánh vào thị trường Nhật Bản bằng bất cứ giá nào, nhưng nếu nắm bắt được cơ hội này, thì có thể dùng mục tiêu trước kia cậu cho rằng hoàn toàn không có khả năng thực hiện như một điểm tựa, biến cái không thể thành có thể. Thậm chí như vậy, cậu vẫn cho rằng bản kế hoạch này không khả thi?”
Nhướn mày, Triển Phi đem bản kế hoạch vứt lại cho Quý Ngật Lăng.
Cậu một lần nữa cầm lên bản kế hoạch khiến mình suýt tức hộc máu.Nếu dùng buổi hội chợ trực tiếp tập kích vào thị trường Anh Quốc tạo thành bước ngoặc quan trọng, sau đó dùng tốc độ cùng quy mô tiến quân thần không hay quỷ không biết để giành lấy thành công. Cái kế hoạch Nghìn lẻ một đêm(3)này, quả thật cũng tựa như câu chuyện cây đèn thần của Aladdin vậy. Chẳng qua là. . . . . .
Ha ha, nhưng làm thế nào chuyện hợp tác này lại có thể một lúc nhảy liền ba bậc như vậy? Triển Phi, ngươi tự xem mình quá quan trọng rồi.
“Lăng, việc này cũng không phải là quá khó, đối với cậu mà nói, nếu chiến dịch lần này giành thắng lợi, công ty cậu đồng thời cũng sẽ leo lên một nấc thang huy hoàng hơn, vì vậy cậu cần cái bàn đạp này của chúng tôi.”
Đúng vậy, giúp đỡ một tập đoàn hàng đầu trong nước trở thành một thương hệu nổi tiếng ở Anh Quốc mới chính là mục đích công ty của cậu.Ha ha, chẳng qua vị trí của cái bàn đạp này không tốt, có thể mượn nó để nhảy lên nấc thang kia được hay không, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của chúng ta, huống chí, nếu thất bại, thì cũng phải chuẩn bị tinh thần làm một cú ngã an toàn.
Nhưng đối với cái bàn đạp kia mà nói, cậu căn bản không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, nếu thua thì cũng chỉ đứng yên tại chỗ, còn nếu thắng sẽ đạt được khoản lợi nhuận lớn nhất từ trước đến giờ, cùng một lúc thu được cả danh lẫn lợi.
Triển Phi đã quyết đánh, hắn thậm chí còn không tiếc bỏ tiền ra thuê người, thì sẽ phát huy toàn bộ khả năng của kẻ đó đến cực điểm. Vì vậy tốt hơn hết là nên cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng để đạt được hiệu quả đầu tư ở mức cao nhất.
Loại dự án này hao công tổn sức cũng chưa chắc sẽ thu được kết quả, hẳn là nên lập tức từ chối, chúng ta cũng không hề thiếu mấy phi vụ làm ăn. Nhưng Quý Ngật Lăng không thể không thừa nhận, nếu thành công, thành quả đạt được đối với cậu cực kỳ hấp dẫn, tìm khắp thế giới cũng khó có được một công ty thứ hai như của Triển Phi, nắm trong tay thực lực vô cùng hùng hậu, đó là còn chưa phát huy đến mức cực hạn. Hắn có thể tận dụng chúng ta để đạt đến cảnh giới cao nhất, nhưng đồng thời cũng giúp chúng ta viết nên tên tuổi của mình. Dù sao như lời Triển Phi nói, bọn họ có thực lực như vậy, cái bạn đạp này tuy vị trí không tốt, cũng không đủ cao, nhưng vẫn đủ chắc chắn, có tùy tiện đạp lên cũng không sợ sẽ bị té đau.
“Cậu không cần phải vội trả lời ngay, tôi cho cậu thời gian ba ngày để suy xét, đến lúc đó cho tôi một câu trả lời thuyết phục là được. Ngoài ra, kỳ hội chợ triển lãm lần này tôi cũng sẽ đích thân tham dự, không để bên thứ ba các cậu một mình đơn phương anh dũng chiến đấu, các cậu chỉ cần làm tốt công tác hỗ trợ là được.”
Gật gật đầu, Quý Ngật Lăng thu lại tư liệu chuẩn bị cáo từ, quay về cẩn thận cân nhắc xem có nên tiếp nhận công việc lần này hay không. Chính là, tuy cậu còn do dự, nhưng tựa hồ trong thâm tâm cũng đã có quyết định.
“Lăng. . . . . .”
“Triển Phi, mời anh đừng tiếp tục xưng hô với tôi như thế nữa.” Thở dài, Quý Ngật Lăng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Triển Phi nói, “Tôi mong rằng giữa chúng ta trừ việc công ra, sẽ không còn bất kỳ việc nào khác.”
Bình tĩnh nhìn đối phương ba giây, Triển Phi đồng ý thỏa hiệp, “Được, nếu đây là nguyện vọng của cậu. Bất quá. . . . . . tôi cũng mong cậu đừng bài xích tôi đến mức vừa thấy mặt là đã muốn buồn nôn có được không. . . . . .” Nói xong liền nhẹ mỉm cười, bên khóe môi cong cong hiện lên nếp nhăn nhàn nhạt, nếu nhìn không kỹ sẽ không phát hiện thấy, nhưng thật sự là chúng có tồn tại.
Năm tháng vẫn để lại dấu vết của nó trên gương mặt kia, Triển Phi dù sao cũng đã 35, không còn là một thanh niên lỗ mãng ngày nào nữa.
Cười to đáp lại, Quý Ngật Lăng cũng triệt để dỡ xuống vẻ lạnh lùng kiên cố chắc chắn, “Xem ra tôi ngày hôm đó đã dọa sợ anh!”
Sau đó giống như một bước ngoặt, hai người đều thoải mái nở nụ cười, tựa hồ không còn sự ngăn cách nào nữa, nhưng bên trong cũng không hề mang theo bất kỳ mối dây liên hệ nào. Thật chẳng khác gì dùng những thứ son phấn tốt nhất đem hết thảy các vết tích xưa cũ tân trang, che đậy lại toàn bộ.
Thời điểm Quý Ngật Lăng cáo biệt ly khai văn phòng, Triển Phi cũng không đứng dậy tiển người, chỉ có ánh mắt nóng rực dõi theo bước chân của cậu.
Sau khi Quý Ngật Lăng rời khỏi, trong khoảng khắc cánh cửa khép lại Triển Phi mới thở dài, nở một nụ cười mông lung, lấy tập bìa chứa danh sách tên nhân viên chính thức tham gia hội chợ triển lãm tại Nhật vào tháng sau chuyển cho trợ lý, bên trong đã đem tên của Quý Ngật Lăng xếp vào.
Kỳ thật, căn bản không có gì phải do dự, hội chợ triển lãm sản phẩm kia nếu tôi đã muốn tham gia, thì không thể nào thất bại. . . . . . Lăng, lần hợp tác này, cậu nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Nếu thật sự không bao giờ có thể xuất hiện cùng một chỗ, thì Triển Phi hắn tình nguyện không xem mình là con người.
.
.
—————————————-
Chú thích:
(1) Trong nguyên tác, tác giả đã dùng cụm từ “Hữu kiểm hữu diện”, một trong bốn cụm từ đại diện cho bốn loại người được chia ra dựa trên hai từ “脸” và “面” tức “kiểm” và “diện”.
“Hữu kiểm hữu diện” dùng để nói về loại người có thiên tư của bậc thánh nhân vương giả, luôn được coi trọng và nhận được nhiều sự ưu ái, nhưng trong cuộc sống lại không có nhiều. Nói chung là thiên tài thuộc loại hàng hiếm.
(2) Bá vương điều ước: hay “Bá vương hiệp ước” là một cách gọi phổ biến của người dân Trung Quốc. Trên thực tế để chỉ những chỉ hợp đồng không công bằng cùng các điều khoản bất hợp lý. Bởi giữa người kinh doanh và người tiêu thụ, thông tin bất đối xứng, năng lực kinh tế bất bình đẳng. Người kinh doanh thường lợi dụng sức mạnh và địa vị của bản thân, nên khi viết điều khoản hợp đồng thường thêm vào nhiều nội dung vô lý thiên vị, khiến quyền lợi của người tiêu thụ bị tổn hại.
(3) Nghìn lẻ một đêm: phiên âm Hán Việt là “Thiên Phương dạ đàm”, ý chỉ chuyện hoang đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...