.
Mặt tối xầm, Triển Phi buông thứ đang cầm trong tay xuống, không nói gì, chỉ chậm rãi tiến đến gần Quý Ngật Lăng, tư thế tựa như người ta thiếu nợ hắn mấy trăm vạn.
Quý Ngật Lăng cau mày, đang cân nhắc có nên lui ra sau một chút hay không, cuối cùng vẫn quyết định đứng im tại chỗ, cứ như vậy nghênh đón gương mặt hung thần ác sát của Triển Phi áp sát lại. Người nào đó gần đây động tác trừng mắt ngày càng nhiều, Quý Ngật Lăng thật có điểm lo lắng,hắn có thể vì trừng mắt quá độ mà làm mắt bị rút gân hay không.
Lại là cái biểu tình vô tâm đó,Triển Phi rất có xúc động muốn xé nát khuôn mặt kia, vì cái gì vừa qua một đêm, cậu liền có thể lạnh lùng như vậy ném ra một câu, “Ta phải trở về Anh Quốc.”Bị cậu thương là tôi, người cảm thấy nhục nhã không còn chút mặt mũi nào cũng là tôi, cậu muốn trốn là trốn cái gì ?!
Triển Phi đứng trước mặt Quý Ngật Lăng, khoảng cách giữa hai người quá gần, tựa như chỉ cần nghiêng người một chút là có thể tựa vào đối phương, rồi lại cố chấp không chịu thoái nhượng dù chỉ một chút. Triển Phi trong nháy mắt dừng lại nhìn thấy vẻ chán chường mệt mỏi trong đáy mắt của Quý Ngật Lăng, càng khiến hắn thêm phẫn nộ.
“Quý Ngật Lăng, cậu đang sợ hãi cái gì? Cư nhiên sợ đến mức muốn ngay lập tức đào thoát?” Giọng nói của Triển Phi rất lớn, hắn vốn hiếm khi dùng đến mười phần trung khí thanh âm để nói chuyện, trừ phi thật sự đang nỗi giận, khoảng cách lại gần như thế, Quý Ngật Lăng chỉ cảm thấy thanh âm kia thật đinh tai nhức óc, mãnh liệt đến mức trái tim cậu không tự chủ cao thấp chấn động cả lên.
Không cam lòng yếu thế đón nhận ánh mắt của hắn, Quý Ngật Lăng cũng không chút thoái nhượng, sau khi đem ý tứ câu nói kia tiêu hóa xong, một lần nữa bất khả khống chế, kích động hét, “Trốn ?! Tôi vì cái gì lại muốn chạy trốn, Triển Phi, anh đừng cho rằng chính mình quan trọng, tôi trở về đương nhiên là do công việc bận rộn, anh tưởng tôi chỉ có mỗi công ty anh là khách hàng thôi sao !?”
Không tạm dừng, sau khi Quý Ngật Lăng rống xong chữ cuối cùng, phía sau gáy cũng lập tức bị Triển Phi một tay tóm lấy, dùng sức bóp mạnh, giống như muốn đem cổ cậu cứ như thế bẻ gẫy.
Tuy rằng đau đớn, nhưng Quý Ngật Lăng không hề biểu lộ ra ngoài, vẫn như trước trừng mắt nhìn Triển Phi, cảm thấy con người này quả nhiên ngang ngạnh đã đạt đến loại cảnh giới thượng thừa. Nhưng lại không thể không thừa nhận, chính mình quả thật là đang trốn chạy. Vì không cách nào tiếp tục ở trước mặt hắn bảo trì thanh tĩnh, điều này khiến Quý Ngật Lăng không dễ dàng tha thứ nhưng cũng vô pháp vượt qua, một khi đã như vậy, việc duy nhất có thể làm chính là nhắm mắt làm ngơ.
“Cậu con mẹ nó có dũng khí thì nói lại lần nữa xem bản thân không phải đang bỏ trốn . . . . . .”Ngày hôm qua ta vì cái gì nằm thẳng cho ngươi thượng, sau khi làm xong thì vỗ mông bỏ của chạy lấy người, ta cũng không trút giận lên người ngươi, bởi ta không cam lòng, hiện tại thì hay rồi, ngươi không những không thèm cảm kích, thậm chí con mẹ nó còn muốn đảo tẩu . . . . . .
Nhưng đồng thời, Triển Phi cũng nhận thức rất rõ ràng, nếu hiện tại để cho cậu chạy thoát, thì hết thảy cố gắng của chính mình trước giờ sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cậu nếu muốn chạy trốn, chắc chắn là bởi sức ảnh hướng của hắn vẫn khiến cậu cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.
Khí lực trên tay lại lần nữa theo lửa giận mà trở nên lớn hơn, năm ngón tay đều dùng sức bóp thật sâu vào chiếc cổ mảnh khảnh kia, đây là huyết nhục chi khu[máu thịt thuộc về thân thể], như thế nào có thể không có cảm giác !? Lại càng không nói đến đôi mắt kia của Triển Phi bức bách, không cho phép Quý Ngật Lăng trốn tránh.
Quý Ngật Lăng hoàn toàn không lẫn trốn, cũng không cử động, gắt gao nhìn lại hắn, thần sắc gan góc không biết sợ, nhưng cũng không nói lại câu “Tôi không bỏ trốn” nữa.
Đột nhiên phát lực, Triển Phi dụng sức đẩy Quý Ngật Lăng ngã vào bức tường sau lưng. Tại khoảng khắc Quý Ngật Lăng bị đau muốn giãy thoát khỏi sự kiềm hãm, hắn liền dùng thân thể áp lên trên, tay nguyên bản vốn đang bóp sau cổ cậu giờ chống lên tường ngay bên cạnh đầu Quý Ngật Lăng, ngăn không cho cậu tìm đường đào thoát.
“Không sợ sao?” Môi kề sát vào bên tai Quý Ngật Lăng, nhẹ nhàng phun ra thanh âm trầm thấp từ tính, mê hoặc bao vây lấy con mồi đang trong trạng thái tinh thần khẩn trương.
Không cho Quý Ngật Lăng có thời gian để tiêu hóa, tay kia của Triển Phi đã bắt đầu dọc theo xương sườn của đối phương vuốt ve từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng.
Ngay khi bàn tay lang sói đang có chiều hướng di chuyển lên phía trước, Quý Ngật Lăng cảm thấy như có một ngọn lửa từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn, chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, nếu không phải vốn vô hình, hiện tại đã có thể thấy từ ót cậu đang bốc ra một làn khói trắng!
Mụ nội nó !
Động tác vẫn mau lẹ như trước, Quý Ngật Lăng tuy bị toàn bộ thân thể Triển Phi áp lên tường, nhưng hắn cũng không thể ngăn được cậu giơ chân, sức trên đầu gối cực nhanh cũng cực mạnh, so với lần trước trong toilet không biết hung ác hơn hơn bao nhiêu lần, không chút ngập ngừng do dự.
Bất quá Triển Phi tựa hồ đã sớm đề phòng, trong nháy mắt Quý Ngật Lăng có hành động xuất ra một kích trí mạng giống như một kíp nổ, ngược lại còn giúp hắn châm thêm thuốc nổ.
“Cậu cũng chỉ có mỗi một chiêu này!”
Một tay ra sức đánh hạ đầu gối đang thúc lên của Quý Ngật Lăng, một tay túm lấy tóc cậu, trong nháy mắt cậu hả miệng thở dốc Triển Phi liền dùng sức hôn lên đó. Bất chấp cơn đau nhói khi răng hai người va chạm vào nhau do khí lực quá lớn, cũng không đếm xỉa đến cơ hồ tại khoảng khắc lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng cậu, lập tức đã bị cắn đến lưu huyết. Hai người giống nhau, đều không thể khống chế được bản tính dã thú, môi lưỡi cắn xé lẫn nhau, dường như muốn đem toàn bộ cơn thịnh nộ phát tiết ra ngoài.
Trong khoang miệng tỏa ra mùi máu tanh càng khiến cho người ta sôi trào, đây căn bản không phải là hôn môi mà chính là bản năng động vật tối nguyên thủy.
Triển Phi đã triệt để thông suốt, dứt khoát không quan tâm đến sự giãy giụa của Quý Ngật Lăng mang đến thương tích trên cơ thể hắn. Mặc cho cậu lấy khủy tay cùng nắm đấm đánh liên tục, cơ ngực rắn chắc như thép cứ như thế bị tàn phá. Đau đớn là điều tất yếu nhưng hắn ngay cả tránh né cũng không thèm tránh, chỉ gắt gao đè chặt đối phương, dùng tất cả khí lực xâm chiếm môi lưỡi của người kia.
Hỗn hợp máu cùng nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, Quý Ngật Lăng đã bị giận dữ đánh mất hết lý trí, có dùng hết sức mạnh toàn thân cũng không thể vùng thoát khỏi sự kiềm chế của con dã thú kia, cảm giác mẫn cảm bên trong khoang miệng bị liếm lộng khiến toàn bộ da đầu cậu tê dại, cả người nhịn không được run rẩy, sợ hãi càng không ngừng tăng thêm một chút, nhưng hưng phấn vẫn càng nhiều hơn một ít, hoặc có thể là do tức giận đến phát run.
Tiếp tục đánh đấm cũng chỉ làm hao mòn thể lực của Quý Ngật Lăng, khiến cậu thở đốc không thôi, càng lộ rõ nhược điểm. Vì vậy, khi Triển Phi hai tay đang áp lấy hai má cậu, nụ hôn từ thô lỗ biến thành ôn nhu, càng chứa nhiều sự dụ hoặc hôn sâu xuống, lúc này Quý Ngật Lăng đã đơn giản triệt để đình chỉ mọi phản kháng, mặc hắn một lần rồi lại một lần càng hôn sâu thêm.
Một chiếc răng cũng không được buông tha, thậm chí ngay cả nứu cũng được liếm lộng trấn an. Khi vòm miệng mẫn cảm nhất bị đầu lưỡi quét qua, Triển Phi có thể cảm thấy rõ ràng sự run rẫy đột ngột của Quý Ngật Lăng. Sự nhạy cảm của cậu, sáu năm sau hoàn toàn chưa từng thay đổi, tự mình phát hiện ra sự thật này khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Hôn đến nơi sâu nhất trong vòm miệng, Quý Ngật Lăng cũng không còn tiếp nhận một cách bị động nữa, đầu lưỡi cậu dần dần đáp lại làm Triển Phi nháy mắt trở nên kích động, lúc trước coi như chỉ hôn môi nhẹ nhàng, ngay lập tức một lần nữa trở nên kích động, nụ hôn tràn ngập ham muốn chiếm hữu.
Nắm tay ban nãy còn vung vẫy đánh đấm không biết từ khi nào đã buông lỏng, theo cơ ngực chậm rãi lần xuống vùng bụng dưới, rồi lại xuống chút nữa. Cho dù đang mặc tây trang Quý Ngật Lăng vẫn dễ dàng cảm thụ được bộ vị nóng rực của Triển Phi. Cậu phi thường kiên nhẫn tháo mở khuy quần trói buộc dục vọng, tại giây phút toàn bộ khuy quần đã được cởi bỏ tay cũng liền xâm nhập vào bên trong, ở thời điểm dục vọng được tay cậu bao lấy, từ nụ hôn vẫn như trước giao triền quấn quít, Triển Phi thoát ra một tiếng thở nhẹ thoải mái.
Nhưng ngay khi hắn cho rằng mình sắp phá vỡ được lớp phòng thủ vững chắc kiên cố của Quý Ngật Lăng, đột nhiên bàn tay đang nắm dục vọng của hắn không hề có dấu hiệu báo trước, trong nháy mắt liền nắm chặt lại, lực độ giống như muốn tươi sống cắt đứt, khiến Triển Phi đau đến mức lập tức phải buông người, thân thể thoáng chốc cúi gập lại, lấy tay khẽ vuốt lên dục vọng bị thương không nhẹ vừa được Quý Ngật Lăng thả ra.
“Ngươi . . . . . . !” Không thể tưởng tượng nỗi, đã đến giờ phút này mà cậu vẫn có thể làm ra hành động máu lạnh như vậy, thủ đoạn vừa rồi hoàn toàn không có chút nương tay, so với lúc trước có vài phần bất đồng, trược tiếp gây tổn thương cho dục vọng không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Như vậy làm sao người ta có thể chịu đựng được ?!
Điểu chỉnh hô hấp của chính mình, Quý Ngật Lăng một câu cũng không thốt ra, chỉ buộc bản thân như trước dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại người đàn ông trước mặt lúc này đã thối lui vài bước đang vỗ về bộ vị trọng yếu.
Sau đó xoay người mở cửa ly khai, ngăn cách đôi con ngươi màu xám bị tổn thương sâu sắc phía sau cánh cửa gỗ.
Vội vàng trở về phòng mình, Quý Ngật Lăng vừa cởi quần áo, vừa đi thẳng vào buồng tắm. Sau khi ném đi từng lớp từng lớp y phục trên người, cậu trần trụi bước vào bồn tắm lớn, mở vòi sen, mặc cho dòng nước lạnh như băng chảy ào ào lên thân thể phát nhiệt sắp sửa bốc cháy của mình.
Tay không tự giác trượt đến bộ vị đã bành trướng sung huyết, đầu tựa vào bức tường men sứ, bắt đầu ra sức cao thấp chuyển động, tựa hồ mỗi một lần xuống tay đều có thể cảm thấy bản thân đang ở trong cơ thể người đàn ông kia rong ruổi tìm kiếm khoái cảm, bộ vị kia chưa từng được ai khai phá, cảm giác hít thở không thông rất nhanh tràn đến như muốn bẻ gãy dục vọng . . . . . .
Lực độ trên tay càng lúc càng lớn, dường như không phải là thủ *** mà hoàn toàn là một loại hành động bạo ngược, hết dùng sức lại dùng lực bóp mạnh, nơi ấy vừa nóng rực lại vừa siết chặt, khiến Quý Ngật Lăng thỏa mãn rên rỉ tiết ra đầy cả một tay.
Khi cao trào qua đi, trong đầu chỉ còn lại ánh mắt bi thương vừa rồi của Triển Phi, Quý Ngật Lăng cúi đầu lắc mạnh, vẫy đi những giọt nước vẫn còn vương trên mái tóc, rồi điều chỉnh nước sang nhiệt độ thật cao.
Ngày hôm sau, Quý Ngật Lăng tinh mơ liền trả phòng, thu thập hành lý xong lập tức đi thằng ra sân bay.
Di động cơ hồ từ sáng sớm đã bắt đầu kêu gào, nhìn thấy tên người hiện ở trên màn hình Quý Ngật Lăng ban đầu còn ngắt cuộc gọi, nhưng người này vẫn bám riết không tha khiến cậu căm tức. Căm tức chính mình không thể triệt để bỏ mặc không nhìn đến,vì thế đơn giản chịu đựng âm thanh phát ra từ túi áo, không đi quản hắn nữa. Dù vậy, mỗi lần lấy điện thoại ra, tên người kia vẫn như trước ở trên màn hình nhảy múa, giống như không hề biết đến sự tồn tại của hai chữ “buông tha”.
Hết cách, Quý Ngật Lăng chỉ có thể khóa di động lại.
Trong giây phút đã an vị trên máy bay, tâm trạng căng thẳng siết chặt của Quý Ngật Lăng mới triệt để thả lỏng, có lẽ cậu vốn đoán kẻ nào đó sẽ đuổi đến tận sân bay,căn bản là đã đánh giá bản thân quá cao rồi, ha ha.
Sau khi ngồi trên phi cơ, Quý Ngật lăng khe khẽ thở dài, lẩm bẩm độc thoại.
“Triển Phi, tôi thừa nhận, tôi quả thật là đang chạy trốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...