Sống Riêng Không Đơn Giản

Một ngày qua một ngày, đảo mắt, mùa đông lại lặng lẽ tới,
khí trời càng lúc càng lạnh, hết thảy giống như không có gì thay đổi, mà lại lẳng lặng vận chuyển.

Vị trí tổng giám kia Phùng Cương Diễm cũng đã ngồi ổn định, quản lý
công ty cũng có trước có sau, đồ uống mùa đông đang nghiên cứu phát
triển khi anh nhậm chức vào mấy hôm trước cũng đã đưa ra thị trường tiêu thụ, quảng cáo dày đặc thế tấn công vô cùng mạnh mẽ, Phùng Giang Hải có người nối nghiệp rất là vui mừng, vô cùng hài lòng.

Thi Tuấn Vi đã ký được dự án của nhà khoa học Tống tiên sinh, trước
mắt đang khẩn cấp tiến hành; dự án ở Tam Nghĩa cũng đã ký hẹn, nhưng
hình thức thì khác, chỉ thiết kế, không phụ trách thi công, đối với Thi
Tuấn Vi mà nói chẳng qua là một khoản phụ thu nhỏ, cho nên chủ yếu nhất
cô vẫn bận rộn với đồ án thiết kế của Tống tiên sinh .

Mỗi sự kiện đều rất thuận lợi, chỉ trừ ba mẹ Tuấn Vi liên tục gọi
điện thoại hoàn toàn không lười biếng, hai ba ngày liền gọi đến oanh tạc không biết mệt, hỏi Thi Tuấn Vi khi nào thì an bài đi gặp mặt, tinh
thần thúc giục cực kỳ siêng năng.

Rốt cụôc, bọn họ ước định buổi trưa thứ bảy cuối cùng của tháng mười một, gặp mặt ăn cơm ở một nhà hàng lẩu nổi danh Cao Hùng.

Ngày này vừa đúng luồng không khí lạnh đột kích vào đất liền, toàn bộ Đài Loan bị bao phủ trong không khí rét lạnh nhiệt độ thấp, nhưng không khí Thi gia cũng rất náo nhiệt, vì bữa trưa gặp mặt, ba Tuấn Vi ăn mặc
chỉnh tề, đêm hôm trước mẹ Tuấn Vi còn lôi kéo con gái đi sửa sang lại
tóc, sáng sớm đã rời giường sửa soạn, có thể thấy được coi trọng lần ước hẹn này đến cỡ nào.

" Cương Diễm, anh chuẩn bị ra khỏi cửa chưa?" Thi Tuấn Vi về nhà
trước một ngày, hẹn Phùng Cương Diễm trực tiếp gặp mặt ở tiệm cơm, hai
người bảo trì liên lạc qua điện thoại.

Bên đầu kia điện thoại Phùng Cương Diễm nhìn đồng hồ đeo tay đáp:
"Đến giờ rồi, cũng không sai biệt lắm." Cương Diễm coi trọng hiệu suất
cho nên cũng không tự lái xe, lựa chọn ngồi tàu cao tốc, mười mấy phút
là có thể đến nơi, rất nhanh.

"Trên đường đi anh nhớ cẩn thận, chờ một chút em cũng sẽ lên đường,
đến lúc đó gặp ở tiệm ăn nhé, em dùng tên em đặt bàn rồi, anh còn nhớ là nhà hàng gì không?" Thi Tuấn Vi mỉm cười dặn dò.

Ngày hôm nay đối với cô mà nói là một ngày phi thường trọng yếu, giới thiệu bạn trai cho cha mẹ biết, bình sinh đây chính là lần đầu tiên! Cô rất để ý ấn tượng của cha mẹ với anh, cũng hi vọng bọn họ có thể chung
sống vui vẻ.

"Anh nhớ rồi, em đừng lo lắng." Anh thản nhiên cười, kiểm tra lại quần áo của mình lần nữa, vừa nói vừa bước ra cửa phòng.

"Lát nữa gặp lại, bye." Giọng nói nhẹ nhàng tiết lộ tâm tình vui vẻ của cô.

Cất điện thoại di động, Phùng Cương Diễm xách quà chạy ra cửa, trầm
trồ khen ngợi tắc xi đã chờ ở ngoài phòng, sau khi lên xe chạy thẳng tới trạm xe.

Ngồi ở trong xe, khóe miệng Phùng Cương Diễm thủy chung vẫn duy trì trạng thái giương lên .

Anh có thể cảm giác được sự khẩn trương và coi trọng của Tuấn Vi, bất quá, cô không biết anh còn có một kế hoạch khác. Nếu để cho cô biết bữa trưa này cũng không chỉ đơn thuần là gặp mặt cha mẹ của cô, sợ rằng cô
sẽ càng loạn hơn, đến mức không biết làm sao?

Anh sờ sờ hộp nhỏ trong túi áo vest, tưởng tượng hình ảnh cô có thể
vui mừng cười khúc khích, có thể cảm động rơi lệ, niềm hạnh phúc không
khỏi làm nụ cười bên môi anh càng thêm rạng rỡ.

Vé xe đã mua trước, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn còn dư thời
gian, lát nữa anh cũng không cần vôị, có thể thong dong đi vào ban công
chờ xe.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, theo trực giác Phùng Cương
Diễm cho rằng là Thi Tuấn Vi từ tối hôm qua vẫn vô cùng khẩn trương gọi
đến, không nhìn màn hình liền đưa lên tai nghe.

"Anh đã đến trạm xe." Cương Diễm trực tiếp báo cáo.

"A Diễm, không xong rồi... "

Nghe giọng nữ từ đầu dây bên kia truyền tới, nụ cười của Phùng Cương
Diễm đông lại trên khóe miệng, sau khi nghe xong nội dung đối phương
nói, chẳng những nụ cười biến mất, mi tâm của anh cũng vặn chặt, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành nghiêm túc.

"Con sẽ về liên." Anh nói vào điện thoại, chợt dừng máy, khẩn cấp nói với tài xế: "Anh tài xế, phiền anh quay trở về... "

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Tiệm lẩu trong khách sạn 5 sao được bố trí tương đối nhã nhặn thư
thái lại không mất cảm giác hiện đại, ba người một nhà ngồi ở vị trí
trong góc gần cửa sổ, quang cảnh rất tốt, có thể thu hết cảnh sắc ở
thành phố Cao Hùng vào mắt, ăn cơm ở chỗ này, không khí khẳng định vô
cùng hoà thuận vui vẻ khoái trá.

"Cha, mẹ, chúng ta gọi thức ăn trước đi, như vậy khi anh ấy đến cũng
vừa lúc thức ăn được mang lên." Lo lắng để cho trưởng bối chờ lâu, Thi
Tuấn Vi thân thiện đề nghị.


"Như vậy không tốt, chúng ta cũng không biết Cương Diễm thích ăn cái
gì, vẫn là đợi đến đông đủ rồi gọi." Mặc dù là đối đãi với hậu bối,
nhưng dù sao coi như người ta cũng là khách, cho nên ba Tuấn Vi rất chú
trọng lễ tiết.

"Không quan trọng, anh ấy cũng không quá kén ăn." Thi Tuấn Vi cười
khan, len lén nhìn đồng hồ, phỏng đoán với tình huống bình thường, anh
đã tới nhà hàng mới đúng.

"Mẹ thấy con nên gọi điện thoại hỏi xem cậu ấy đã tới chỗ nào rồi." Mẹ Tuấn Vi nói.

"Dạ."

Thi Tuấn Vi xoay người từ túi lấy điện thoại di động ra muốn gọi, vừa nhìn mới phát hiện trong máy có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Phùng
Cương Diễm, hơn nữa xem thời gian điện tới, giống như ngay trước lúc bọn họ ra cửa.

Mẹ Tuấn Vi thấy cô nhìn điện thoại di động chằm chằm, tò mò hỏi: "Thế nào? Cậu ấy có gọi tới sao?"

"Dạ, có gọi vài cuộc... Khi đó có thể con đang ở trong phòng tắm nên
không nhận được ..." Cảm giác được anh gọi rất gấp, trong lòng Thi Tuấn
Vi là lạ, vội vàng gọi lại cho anh, nhưng cô gọi đến ba, bốn lần Phùng
Cương Diễm cũng không đáp lại, không khỏi nói thầm lên tiếng."Kỳ quái,
không gọi được... "

"Nói không chừng đang đi trên đường, lát nữa gọi lại." Ba Tuấn Vi tâm địa rất tốt nên nói giúp một câu.

Vậy mà, một lát sau Thi Tuấn Vi gọi nữa, gọi đi gọi lại, nửa giờ trôi qua, vẫn không liên lạc được như cũ.

Ba người tại chỗ, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, không khí hoà thuận vui vẻ cũng biến thành đông cứng.

"Xin lỗi, xin hỏi các vị có cần gọi thức ăn trước không?" Nhân viên
phục vụ lễ độ trà, khách khí hỏi thăm, kì thực ẩn chứa ý thúc giục gọi
thức ăn.

"Không cần chờ nữa! Tự chúng ta ăn đi!"

Ba Tuấn Vi đợi đến bốc lửa, cảm thấy không được tôn trọng, tức giận
cầm thực đơn lên, quả quyết gọn gàng gọi phần ăn ba người, nói rõ đã
loại bỏ người thứ tư chưa tới ra ngoài.

Mẹ Tuấn Vi vừa chỉ trích vừa đồng tình nhìn con gái. Bà cũng rất mất
hứng, bất quá bà biết con gái kẹp ở giữa nhất định rất khổ sở.

Thi Tuấn Vi không dám nói thêm cái gì, giọng nói ba ba mang theo sự
tức giận, như quất roi vào lòng cô, khiến cho cô vừa áy náy vừa xấu hổ,
cũng rất thất vọng tức giận với Phùng Cương Diễm, gương mặt nóng rát,
hốc mắt cũng lặng lẽ đỏ hồng.

Ba mẹ coi trọng bữa tiệc này như vậy, thế nhưng anh ấy lại trễ lâu
như thế... Không, không chỉ là trễ giờ, căn bản là thất hẹn, bảo cô làm
sao để cho cha mẹ không tức giận, không thất vọng đây?

Nếu như anh không đến, lại không liên lạc được với cô, lẽ ra phải
tiếp tục gọi điện tới khi liên lạc được mới thôi chứ? Tại sao ngay cả
khi cô gọi lại vẫn không liên lạc được?

Anh biết rõ, cô coi trọng lần gặp mặt này biết bao nhiêu mà, hôm nay, nếu chỉ để một mình cô leo cây ở đây cũng còn đỡ, nhưng bây giờ con có
cả ba mẹ cô a! Lúc này để lại ấn tượng xấu, về sau phải làm sao?

Nếu như ba mẹ cô ghét anh, phản đối bọn họ ở chung một chỗ thì làm sao bây giờ?

Anh khinh thường quan hệ giữa bọn họ đến như vậy sao?

Thực là làm cho người quá tức giận! Trước khi bữa trưa này kết thúc,
nếu anh không gọi điện thoại lại, mà cô cũng không gọi được, vậy thì
khỏi phải liên lạc nữa!

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Gia đình Thi Tuấn Vi vừa tức giận thở phì phò, vừa ăn lẩu, nhưng Phùng Cương Diễm còn ở Đài Trung cũng không sung sướng gì.

Khí trời lạnh đối với người có bệnh tim mà nói là thời kỳ nguy hiểm,
nhất định phải chú ý giữ ấm thân thể và bảo vệ sức khoẻ, mà Phùng Giang
Hải cũng là bởi vì khí trời biến hóa không kịp chuẩn bị cẩn thận, tim
đột nhiên đau nhói, phải khẩn cấp đi bệnh viện.

Lúc Phùng Cương Diễm sắp đến trạm xe nhận liền được điện thoại của
Thẩm Lỵ Hoa, vội vàng chạy tới bệnh viện, trên đường không ngừng gọi
điện thoại muốn nói với Thi Tuấn Vi, anh tạm thời không cách nào gặp ba
mẹ cô, muốn hủy hẹn, nhưng hết lần này tới lần khác anh gọi điện thoại,
lại không có ai nghe.


Anh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm
thế nào cho tốt, nhưng nếu phân nặng nhẹ, đương nhiên là đưa cha mình đi khám tương đối nguy cấp hơn, không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm thất hẹn, đặt gia đình Thi Tuấn Vi qua một bên.

Mà tâm thần có chút không tập trung, kết quả, chính là làm mất điện thoại di động!

Anh đoán, bởi vì lúc ấy quá hốt hoảng, lo âu lại gấp gáp, cho nên lúc tới bệnh viện liền vội vã xuống xe, không cẩn thận để quên di động trên xe tắc xi. Sau khi tình trạng của cha đã hòa hoãn lại, anh có cố gắng
liên lạc đến tổng đài tìm điện thoại di động, tổng đài lại trả lời không

Ai! Tình huống này ngoại trừ tự nhận mình gặp xui xẻo còn có thể làm sao?

Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là, sau khi bác sĩ khẩn cấp
chẩn bệnh, ba anh nằm viện quan sát một ngày liền được ra viện, chẳng
qua là bị nghiêm chỉnh đề nghị chuẩn bị giải phẫu, bỏ thêm một cái khung trong mạch máu bị tắc nghẽn...

Tóm lại, tình huống sau một hồi hỗn loạn đã bình tĩnh lại, thế nhưng anh lại vì vậy mà nếm quả đắng –

Anh bắt đầu không tìm được Thi Tuấn Vi!

Không biết là cô không nhận điện thoại hay là sao, điện thoại di động liên lạc không được, ngay cả buổi tối gọi tới chỗ ở cũng thủy chung
không ai nghe, tám phần là rút cả dây điện thoại ra rồi...

Phùng Cương Diễm ngồi ở trong phòng làm việc suy nghĩ lộn xộn, căn
bản không có tâm trí đâu mà làm việc, không ngừng gọi điện thoại, không
còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp gọi đến văn phòng
công ty thiết kế.

"A lô, xin hỏi Thi Tuấn Vi có ở đây không?"

"Cô ấy đi ra ngoài gặp khách hàng, không có ở trong công ty a!" Đối phương đáp.

Phùng Cương Diễm ôm một tia hi vọng hỏi thêm: "Vậy lúc nào thì cô ấy trở lại?"

"Thời gian này đi ra ngoài, hôm nay cũng sẽ không về lại công ty nữa." Đối phương nói.

"A... Cám ơn." Anh cúp điện thoại, trong lòng thất vọng cùng mờ mịt
một hồi. Anh không xác định được là cô thật sự đi ra ngoài gặp khách
hàng, hay là cố ý không nhận điện thoại!

Ngày hôm qua, anh mất điện thoại di động, lòng như lửa đốt đợi ở bệnh viện không đi được, chỉ có thể dựa vào điện thoại liên lạc, nhưng làm
thế nào cũng liên lạc không được.

Mà buổi chiều hôm nay anh vào công ty xử lý công sự, cũng không làm
gì chỉ mãnh liệt gọi cho cô, nhưng tình huống mất liên lạc vẫn không có
gì thay đổi!

Cô không biết vì sao anh thất ước, khẳng định đã tức điên lên rồi?

Ngồi chờ trong nhà hàng, cô phải giao phó với cha mẹ như thế nào đây?

Lần đầu tiên gặp gia đình bạn gái, là chuyện quan trọng cỡ nào, thế nhưng anh đáng chết, lại thất hẹn mất rồi!

Hai bác còn chưa nhìn thấy anh, sợ rằng trong lòng đã liệt anh vào danh sách đen, còn tùy tiện gạch chéo thêm mấy cái!

Không được, anh phải giải thích rõ chuyện này, nếu không cứ mặc cho
tình huống này kéo dài, sẽ càng không có cách nào sửa chữa! Nếu như ảnh
hưởng đến chung thân đại sự của bọn họ ngày sau, vậy thì phiền toái lớn!

Nếu điện thoại không liên lạc được, anh liền tự mình đi tìm Thi Tuấn
Vi, chỉ cần ôm cây đợi thỏ, anh tin tưởng nhất định có thể đợi được cô!

Tâm tình có hỏng bét, công việc vẫn phải tiến hành, đây là sự bất đắc dĩ của người đi làm.

Thi Tuấn Vi là một người có trách nhiệm, cho nên mặc dù trong lòng
vẫn tràn đầy phẫn nộ, thương tâm, thất vọng, tâm tình cực kỳ tiêu cực
như cũ, cô vẫn đến hiện trường thi công giám sát, đi tìm vật liệu xây
dựng thích hợp, liên lạc bàn bạc với chủ nhà như bình thường.

Thật may là Tống tiên sinh chủ nhà của dự án lần này, là một khách
hàng sảng khoái lại dễ chiu, không khiến cô quá hao tổn tâm trí, hơn nữa khi nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.

" Nhà thiết kế Thi là lái xe tới đây sao?" Tống tiên sinh hẹn Thi
Tuấn Vi ở hiện trường thi công thương thảo chút chi tiết, sau khi nói
xong anh ta đột nhiên hỏi.

Thi Tuấn Vi đang dọn đồ thiết kế cùng tài liệu vào cặp mỉm cười trả
lời: "Không phải, hôm nay tôi ngồi tàu điện ngầm tới, không cần tìm bãi
đỗ xe, cũng tương đối thuận tiện."


"Vậy để tôi đưa ngươi cô về." Tống tiên sinh biểu hiện hết sức hiền hòa nhiệt tâm.

"Không cần, sao có thể làm phiền anh như vậy... " Thi Tuấn Vi hơi ngạc nhiên, cự tuyệt theo bản năng.

"Chẳng qua là thuận đường mà thôi, cô không cần phải khách khí như thế!" Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Tống tiên sinh trách móc.

"Được rồi, vậy thì làm phiền anh." Thi Tuấn Vi thấy thái độ anh ta
quá kiên trì, vì vậy liền đón nhận ý tốt, sau đó quay đầu nói với đốc
công: "Sư phụ, vậy chỗ này giao cho chú, gạch sứ trong phòng tắm chú
nhất định phải giúp cháu chú ý một chút nha!"

"Được rồi, cháu yên tâm." Sư phụ cất giọng đáp lại, lúc này Thi Tuấn Vi mới yên lòng cùng Tống tiên sinh rời đi.

Bọn họ ngồi xe lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm chuyên dụng dành cho hộ gia đình, vững vàng lái vào đường xe chay, chỉ chốc lát sau, Tống tiên sinh chợt không đầu không đuôi nói: "Sắp năm giờ rưỡi rồi, cũng gần đến thời gian ăn bữa tối."

"Đúng vậy a." Thi Tuấn Vi không nghĩ nhiều phụ họa theo.

"Tôi nghe nói gần đây có một nhà hàng Ý rất được, chúng ta cùng đi ăn đi?" Anh ta tâm huyết dâng trào đề nghị.

"Hả?" Đối mặt với lời hẹn đột nhiên xuất hiện, Thi Tuấn Vi sững sờ một chút, vội vàng phản ứng."Không, không cần!"

"Một mình đi ăn cơm rất buồn, dù sao cô cũng phải ăn bữa tối a, không bằng cùng đi ăn!" Tống tiên sinh nhiệt tình thuyết phục, thái độ thân
thiết dễ gần.

Thi Tuấn Vi khó xử do dự.

Anh ta nói không sai, cô cũng phải ăn bữa tối, nhưng mà cô cũng không quen thân với anh ta, cùng đi ăn cơm dường như hơi là lạ; nhưng nếu
ngay cả ăn bữa cơm cũng cự tuyệt, tựa hồ rất không nể mặt anh ta, mà
hiện anh ta lại là khách hàng của cô...

"Đúng rồi, về đèn đóm, tôi muốn thảo luận với cô một chút nữa." Thấy
cô chần chờ, Tống tiên sinh thông minh lấy việc công ra ngụy trang.

"Như vậy a... Vậy cũng được." Ý nghĩ hoàn toàn bị đoán trúng, quả
nhiên Thi Tuấn Vi vừa nghe thấy chuyện công liền gật đầu đáp ứng.

Tống tiên sinh đưa Thi Tuấn Vi đến một nhà hàng Ý có giàn đèn rất
đẹp, không khí nhẹ nhàng ăn bữa tối, ánh sáng bên trong hơi tối, bên
cạnh bàn sáng nhất chỉ có ánh nến, ngọn đèn hình lục cũng không sáng
lắm, căn bản cũng không thích hợp nói việc công, dù trong khi ăn có nhắc tới, Tống tiên sinh nói vài ba lời liền giải quyết vấn đế, đến lúc đó
Thi Tuấn Vi mới biết chuyện đèn đóm chẳng qua là bị anh ta lấy cớ để
thành công hẹn cô đi ăn thôi.

Bất quá, Tống tiên sinh là một người hào hoa phong nhã, nói năng khôi hài, mặc dù thỉnh thoảng khó nén cường thế tự phụ, ánh mắt nhìn người
khác cũng quá mức sắc bén, nhưng cô nghĩ cũng là do bối cảnh ưu tú của
anh ta mà ra, nói tóm lại, thoải mái tinh thần ngồi ăn cơm với anh ta,
cũng không phải là một chuyện quá miễn cưỡng hay khó chịu.

Bữa ăn này, bọn họ ăn đến tám giờ tối mới kết thúc, sau đó Tống tiên
sinh lại kiên trì, Thi Tuấn Vi đành để cho anh ta đưa đến dưới lầu.

"Cám ơn anh đã mời tôi ăn một bữa ăn tối rất ngon, còn đưa tôi trở
về" Thi Tuấn Vi cởi dây nịt an toàn ra, khách khí thành khẩn cám ơn.

"Nếu như cô thích, tôi nguyện ý ngày ngày mời cô ăn cơm, đưa cô về nhà." Ánh mắt Tống tiên sinh nhìn cô, ý tứ đã rõ ràng.

Khi cô cúi đầu cởi dây an toàn thì sợi tóc rũ xuống bên má, lông mi
hạ thấp, khi ngẩng đầu đối mặt anh thì khẽ mỉm cười, ngay cả đôi môi đỏ
thắm cũng giương lên hấp dẫn ... Tim của anh ta không khỏi xôn xao một
hồi.

Từ trước đến giờ anh chàng Tống này luôn trúng ý loại phụ nữ tài mạo
song toàn, cho nên lúc mới gặp mặt, anh ta đã rất có hảo cảm với sự
thông minh duyên dáng của cô, giao phòng ốc cho cô thiết kế, nguyên nhân chủ yếu cũng là muốn tìm cơ hội đến gần cô.

Lúc trước bàn bạc, thảo luận đều là ở công ty cô hoặc là quán cà phê, nói xong liền rời đi, hôm nay có thể bỏ việc công qua một bên ăn bữa
tối như vậy, giống như nam nữ hẹn hò, anh ta thật sự cao hứng, khoái trá trộn lẫn với lòng tin, không khỏi khiến anh ta cho là, chắc Thi Tuấn Vi cũng có ý với mình.

Thi Tuấn Vi ngẩn người, hiểu ra hàm nghĩa trong đó, chợt cảm thấy không ổn.

"Chủ nhà như anh không khỏi cũng quá hào phóng đi?" Cô cố ý giả ngu,
bất động thanh sắc cố ý cường điệu quan hệ của hai người." Hợp đồng của
chúng ta không bao gồm chi phí đi lại của nhà thiết kế."

"Việc này không liên quan đến thiết kế phòng ốc, em... Nghe không
hiểu ý của tôi sao?" Bởi vì gấp gáp muốn biểu đạt tâm tình, Tống tiên
sinh kích động.

Dĩ nhiên là nghe hiểu được, nhưng trong lòng cô đã có đối tượng, tuyệt đối không muốn tiếp nhận.

Thi Tuấn Vi rất lúng túng nhìn về phía anh ta, tay lại âm thầm cầm cặp tài liệu cùng túi da lên, chuẩn bị lách người.

"Cái đó... ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng chúng ta cứ đơn thuần
duy trì quan hệ khách hàng cùng nhà thiết kế là được rồi." Cô quyết định phải thẳng thắn bày tỏ thái độ, tránh cho để cho Tống tiên sinh hiểu
lầm ý mình.

Phát hiện cô muốn bỏ chạy, Tống tiên sinh xoay mình nắm lấy cánh tay cô.

" Nhất định là em không hiểu anh mới có thể cự tuyệt, anh có tiền có
xe có phòng ở, anh có trình độ học vấn chức vị cao, tiền lương cao, đi
theo anh em cũng không cần làm loại công việc chịu khổ như vậy, em phải
biết là, có hàng tá phụ nữ muốn ngã vào lòng anh, anh còn không muốn
đấy!" Anh ta ra sức tuyên dương mình tài trí hơn người.

Chậc chậc, nghe những lời hắn ta phun ra từ lỗ mũi kia, ngụ ý là chỉ

cô bị hắn ta nhìn trúng là vinh hạnh của cô, cô cự tuyệt là không biết
phân biệt phải trái sao?

Thi Tuấn Vi nhíu đôi mi thanh tú muốn tránh thoát, nhưng không địch
lại lực lượng của Tống tiên sinh, cảm giác bị mạo phạm làm cô tức giận
bừng bừng, nhưng ngại hắn ta là khách hàng, cô đành cố gắng khắc chế
trợn mắt trừng hắn.

"Tống tiên sinh, tôi tuyệt đối không cảm thấy công việc của tôi là
chịu khổ, ngược lại, tôi làm rất vui vẻ, thậm chí rất vẻ vang vì nghề
nghiệp của mình. Về phần anh có cái gì, cũng không có một chút quan hệ
nào đến tôi." Cô nghiêm nghị đáp trả lại hắn ta, biểu đạt rất rõ ràng,
bất quá, cũng bởi vì đã khắc chế, cho nên mới nói khách khí như vậy, nếu không, thật ra trong lòng đã nhảy ra rất nhiều lời khó nghe.

"Shit, cô giả bộ thanh cao cái gì!" Tống tiên sinh bị cự tuyệt đột
nhiên thẹn quá thành giận, lộ ra gương mặt thô bỉ đích thực, cứng rắn
túm lấy cánh tay cô, cả người nghiêng về hướng ghế lái phụ, uy
hiếp."Đừng quên bây giờ cô đang kiếm tiền của tôi, chọc tôi khó chịu, cô cũng đừng nghĩ đến việc làm ăn!"

"Anh làm gì? ! Tránh ra... " Không ngờ tới hắn ta nói biến sắc mặt
liền biến sắc mặt, còn muốn động tay động chân với cô, Thi Tuấn Vi kinh
hoàng thất thố, kháng cự kêu to.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nỗi sợ hãi dâng đầy trái tim,
cô ra sức phản kháng, muốn mở cửa xe chạy trốn, nhưng không gian bên
trong xe quá nhỏ, giãy giụa nửa ngày vẫn không thoát ra khỏi sự dây dưa
của hắn...

Làm sao bây giờ? Cứ giằng co như vậy, rất nhanh cô sẽ không còn khí lực nữa!

Mọi người đang ở cửa lớn, tại sao lại không có một ai có thể xuất hiện cứu cô?

Rầm rầm rầm!

Nhưng vào lúc này, xe đột nhiên xuất hiện tiếng bị đánh, nhiều lần,
tiếng va chạm lại mãnh liệt tuôn ra, cửa kiếng bên ghế lái tan vỡ, ngay
sau đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa sổ truyền đến –

"Biến thái, mày buông cô ấy ra cho tao!"

Theo tiếng gầm rống cáu kỉnh, một cánh tay dài đưa vào trong buồng
xe, níu lấy Tống tiên sinh giống như nổi cơn điên, ngăn trở móng vuốt
sói của hắn xâm phạm cô.

Thi Tuấn Vi lợi dụng thời gian chạy trốn, vội vàng xuống xe rời đi,
mắt to hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang xung đột với Tống tiên
sinh, trong nháy mắt nước mắt rào rào rơi xuống.

Là Phùng Cương Diễm!

Mặc dù anh thất hẹn với cô, nhưng vào này thời khắc nguy hiểm trọng yếu này, anh đã xuất hiện!

Có Phùng Cương Diễm, cô không hề sợ hãi như vậy nữa, nhưng vẫn lo
lắng sợ Phùng Cương Diễm sẽ bị thương, cô lên tiếng quát bảo hai người
ngưng lại."Tống tiên sinh, nếu anh không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Mày trông nom cái gì, là con đàn bà này dụ dỗ tao!" Không biết người tới là ai, Tống tiên sinh còn muốn vu oan cho Thi Tuấn Vi.

Thi Tuấn Vi không dám tin trố mắt, tại sao trên đời lại có loại người vô liêm sỉ đến vậy? Hắn cư nhiên mở to mắt nói láo, đổi trắng thay đen!

" Cương Diễm, hắn đang nói hưu nói vượn, anh đừng tin hắn!" Chỉ sợ Phùng Cương Diễm hiểu lầm, cô tức giận vội vã giải thích.

Mặc dù đang nổi nóng, nhưng Phùng Cương Diễm còn chưa đến mức bị lửa giận che mắt, đi tin tưởng một người xa lạ nói bậy nói bạ.

"Dám làm không dám chịu, mày còn là đàn ông sao?" Phùng Cương Diễm
tức điên, chỉ đánh hắn hai đấm không cách nào hả giận, hận không thể đem tên mặt người dạ thú kia ra tẩn cho một trận, ngay sau đó ra lệnh cho
Thi Tuấn Vi."Em còn khách khí với hắn cái gì? Mau báo cảnh sát a!"

"Hừ! Chờ xem!"

Thấy bọn họ thật sự định đi báo cảnh, Tống tiên sinh vẫn có chỗ cố kỵ, vừa sẵng giọng, vừa khởi động xe chạy đi.

Nhìn bóng xe biến mất ở đầu đường, lúc này Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi mới chuyển tầm mắt nhìn nhau.

Phùng Cương Diễm mới đánh nhau xong, suy nghĩ trong lòng đang rất
lung tung, áy náy vì thất hẹn, bối rối vì không tìm thấy cô, ghen tỵ khi nhìn thấy cô ngồi xe người đàn ông khác về nhà , phẫn nộ khi tên đàn
ông kia mạo phạm cô, cùng với đau lòng thương tiếc khi cô bị người khác
khi dễ...

Trong lúc nhất thời anh không rõ phải mở miệng nói gì trước, chỉ biết mở to mắt không chớp nhìn về phía cô.

"Em... " Tuấn Vi đáng thương mở miệng.

"Có chuyện gì lên lầu hãy nói." Cương Diễm cụp mi ủ dột, vừa giận vừa tức, nhưng vẫn bao hàm nồng đậm thương tiếc cùng quan tâm, trầm giọng
ngắt lời cô.

Anh hơi thô lỗ kéo tay cô, sải bước đi vào cửa lớn, bộ dáng không
giận mà uy khiến cho Thi Tuấn Vi không dám nói thêm cái gì nữa.

Vậy mà, mặc dù thái độ của anh không ôn nhu, nhưng cảm thụ hơi ấm từ
lòng bàn tay anh truyền đến, bàn tay mềm mại lạnh như nước đá được ủ ấm, sự kinh hoàng trong lòng cô cũng dần dần an ổn lại.

Vốn là đang tức anh, nhưng anh lại xuất hiện giống như kỵ sĩ anh
dũng, cứu cô thoát khỏi ma chưởng, hại cô không có cách nào làm lơ anh
nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui