Suốt nửa tháng sau đó, Thanh Hề khiến người khác bớt
lo không ít, không ra khỏi phủ thì đương nhiên không tiêu tiền. Nhưng ông trời
trêu ngươi là Linh Lung Trai làm ra mấy bộ trang sức mới, bà chủ Liễu còn tự
mình mang tới Quốc công phủ cho các vị phu nhân lựa chọn, cái này gọi là mánh
khóe làm ăn.
Trước kia đương nhiên Thanh Hề chính là khách hàng
tiềm năng nhất, chưa từng khiến bà chủ Liễu phải thất vọng, thế nên bà ấy nhiệt
tình với Thanh Hề một cách đặc biệt, “Phu nhân, ngài xem bộ trâm bướm vờn mẫu
đơn này đi, tôi học theo phu nhân làm ra đấy, lần trước phu nhân cho tôi xem
hộp phấn kia, thứ đẹp thế chỉ phu nhân mới xứng đáng sở hữu, tôi trở về đã vẽ
hoa mẫu đơn này theo trí nhớ, đôi bướm cũng là bắt chước theo đôi bướm rất đẹp
trên túi hương của phu nhân, hoa văn tạo bởi ngọc bích trên cánh bướm cũng là
bắt chước túi tiền của phu nhân, phu nhân đừng trách tôi.” Bà chủ Liễu cười
nói.
Bộ trang sức bướm vờn mẫu đơn bằng vàng khảm đá thạch
anh kia quả thật khiến người ta không thể buông tay, Mộ Thanh Hề mất rất nhiều
khí lực mới dời được ánh mắt đi chỗ khác.
“Bà chủ Liễu, đồ Linh Lung Trai làm ra càng lúc càng
tinh xảo.” Tam phu nhân Đỗ thị cười nói.
“Nhờ phúc khí của các vị phu nhân, tôi được ra vào
Quốc công phủ hàng năm, tầm nhìn cũng được nâng cao.” Liễu phu nhân nói chuyện
rất khéo.
“ừ, cây trâm bướm vờn mẫu đơn này ta thấy cũng hơi
khác đồ trong cung, bà nhìn đại tẩu không dời mắt đi được, phải ghi nhớ đấy.”
Tam phu nhân vui vẻ cười đùa.
Liễu phu nhân gật đầu trả lời, bộ trang sức này dù rất
độc đáo, nhưng giá cả cũng cắt cổ, hôm qua vẫn còn là sở thích của phu nhân
Quốc công, vậy mà giờ lại không mua.
“Không cần.” Thanh Hề tuy rất bị thứ trang sức tinh
xảo lấp lánh này hấp dẫn, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, nàng lấy đâu ra tiền mua
thứ này, dứt lời, lại hờn dỗi liếc Tam phu nhân, “Em nhìn chị cũng không dời
được mắt đâu, chẳng lẽ muốn mua chị cũng được?” Lời này tuy rõ ràng là nói đùa,
nhưng ai cũng nghe ra ý tứ tức giận bên trong.
Tam phu nhân không giận, chỉ nhếch miệng cười cười,
kèm chút mỉa mai, thiên hạ này có cái kim nào không lòi ra khỏi bọc, Nhị phu
nhân sẽ không chi tiền mà không có lý do, Thanh Hề đã rất nhiều ngày không bước
chân ra khỏi phủ, Lan Huân Viện cũng không đến nhà bếp đặt món ăn riêng, cứ như
thế đương nhiên có kẻ xì xào.
“Bộ trang sức bướm vờn mẫu đơn này quả là tinh xảo, ta
mua một bộ.” Thương Nhược Văn vẫn lẳng lặng ngồi một bên, lúc này lại đột ngột
lên tiếng.
Thanh Hề đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy máu dồn hết
lên mặt, không còn mặt mũi nào ở lại, vội vàng đi, khiến bà chủ Liễu còn tưởng
bản thân sơ ý đắc tội phu nhân Tề Quốc công.
Vừa về đến Lan Huân Viện, Thanh Hề liền đổ ập xuống
ghế dài, cũng không thể trách người khác, chỉ tại nàng ngày thường ném tiền qua
cửa sổ quá nhiều, kiếp trước đã tiêu hoang, sau khi sống lại tâm lý lại như
muốn bù đắp cho một kiếp khổ sở kia, thói tiêu hoang càng thêm trầm trọng, bị
người chế nhạo như hôm nay cũng không phải chuyện khó hiểu gì. May là chuyện
vẫn chưa vỡ lở ra, nếu không đúng là không còn mặt mũi gặp ai.
Nếu hỏi Thanh Hề đã sửa được mấy phần tính nết, thật
là một câu hỏi khó. Tuy là đã trải một kiếp, giờ rõ ràng thị phi. Nhưng Thái
phu nhân nuông chiều, Phong Lưu không quản thúc, khiến tính tình Thanh Hề tiếp
tục đi theo chiều hướng tùy tiện như cũ không chút trở ngại. Huống chi, tính
cách tùy tiện tiểu thư kia đã ngấm vào xương tủy, sao có thể sửa đổi dễ dàng.
Thanh Hề không ra khỏi Lan Huân Viện nhiều ngày, một
mực trốn trong phòng, ngay cả Thái phu nhân cũng tưởng nàng bị bệnh, còn cho Hà
Ngữ đến hỏi thăm.
Nhưng trốn trong phòng mấy ngày cũng có chỗ tốt, cuối
cùng Thanh Hề cũng chép phạt xong, sợ sai Lâm Lang mang đi không ổn, rốt cục tự
mình mang đến Tứ Tịnh Cư.
Tên hầu canh cửa kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hề, vội chạy
vào trong bẩm báo, không lâu sau liền dẫn Thanh Hề đi vào.
Thanh Hề vừa đi vào Tứ Tịnh Cư liền không tự chủ bước
nhẹ chân hơn.
Tứ Tịnh Cư là nơi được tự nhiên ưu đãi nhất Quốc công
phủ, Tây Bắc có một ngọn núi xanh tốt án ngữ, chân núi là một rừng mai, Đông
Bắc là rừng đào, mùa xuân hoa nở như sương mù lúc hoàng hôn, từ sau ngọn núi có
một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy đến trước cửa phòng thành hồ nước phía Đông
Nam, bên kia hồ là vườn mẫu đơn, Tây Nam là rừng trúc xanh mướt mát.
Đồ đạc trong Tứ Tịnh Cư đơn giản mà trang nhã, trong
phòng là rất nhiều kệ sách, tủ ở tường phía Đông cất nhiều tranh chữ cổ, có
những bức giá trị liên thành, là hai đời chủ nhân dốc lòng sưu tập.
“Đình Trực ca ca.” Thanh Hề nhẹ nhàng gọi một tiếng,
sợ chọc giận Phong Lưu.
“ừ.” Phong Lưu ngẩng đầu, đóng sấp tài liệu đang xem
lại, “Chép hết chưa?”
Thanh Hề nhanh chóng trình chỗ chép phạt lên, Phong
Lưu càng xem càng nhăn mặt nhíu mày, Thanh Hề thấy thế thật sự muốn bỏ trốn.
Quả nhiên, Phong Lưu đập sập quyển chép phạt xuống
bàn, “Chữ nghĩa kiểu gì đây, vẹo vọ méo mó, ta dậy nàng viết thế à?”
Phong Lưu chính là thầy giáo dạy vỡ lòng của Mộ Thanh
Hề, nét chữ của hắn rắn rỏi rõ ràng, ngay ngắn vượt trội, nổi danh khắp chốn,
có thể nói là nhất tự thiên kim.
Thanh Hề vốn không thích đọc sách viết chữ, kiếp trước
sau khi tái giá không hề cầm đến bút nữa, kiếp này tuy chưa phải trải qua biến
cố như thế, nhưng sâu trong lòng thì cảm thấy bản thân như đã trải qua một
quãng thời gian rất lâu rồi, vì thế cầm bút chép phạt đương nhiên khó khăn.
Hơn nữa, kiếp trước người chồng sau còn đánh nàng đến
gãy tay, chữa xong vẫn để lại tật, em gái hắn còn vì thế nhiều lần châm chọc
Thanh Hề, chê bai nàng là thiên kim nhà quyền quý mà chữ viết quá tệ hại, còn
nói nét chữ như người. Nhớ đến đấy, Thanh Hề lại không kiềm chế được sự đau
đớn.
Phong Lưu hoàn toàn không dự đoán được sẽ nhìn thấy vẻ
mặt đau đớn đó của Mộ Thanh Hề, hắn liền nghĩ lại có phải bản thân đã quá nặng
lời, bèn dịu dàng hơn một chút, “Được rồi, trời lạnh tay cứng, đến mùa xuân
nàng nhớ luyện chữ lại.”
Với thái độ thiếu dứt khoát đó của Thái phu nhân và
Phong Lưu, thử hỏi làm sao có thể dạy dỗ Thanh Hề, khó trách sau khi trùng
sinh, nàng chỉ thận trọng được mấy tháng đã trở lại thói quen tùy tiện như cũ.
Thanh Hề lau nước mắt, cúi gằm mặt thu dọn tập chép
phạt, một giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống mặt giấy, “Thiếp sẽ luyện chữ lại.”
Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc thì xót lòng, vì cố nén
tiếng khóc mà nàng nấc nghẹn từng hồi, hắn thở dài một tiếng, nâng cằm nàng,
lau nước mắt cho nàng, khiến Thanh Hề đỏ mặt vì xấu hổ.
“Được rồi, mới nói nàng một câu nàng đã nước mắt ngắn
nước mắt dài, nàng là bịch nước mắt à.” Phong Lưu dẫn Mộ Thanh Hề đến ngồi
xuống cạnh cửa sổ phía Nam, “Nàng cũng lớn rồi, lại là dâu trưởng, sao có thể
xằng bậy mãi được, sau này cả nhà từ trên xuống dưới đều trông cậy vào nàng
quản lý, nếu nàng không sửa đổi cho tốt, ta sao có thể yên tâm giao hết chuyện
nhà cho nàng quản lý?”
Phong Lưu nói lời đó rất chân thành, nhưng Thanh Hề
lại cảm thấy bị đe dọa, nàng đã uống thuốc vô sinh, giờ chỉ còn biết “hôm nay
có rượu, hôm nay say”, cảm thấy chỉ sống thêm một ngày cũng là xa xỉ, nhưng thử
hỏi có thể duy trì đến lúc nào?
Thanh Hề kiềm chế không được lén đưa mắt nhìn Phong
Lưu, trong lòng nghĩ người đàn ông này là chỗ dựa cả đời của nàng, có nên nịnh
bợ xum xoe một chút không.
Thanh Hề gật gật đầu, Phong Lưu cũng không trông cậy
vào chuyện Thanh Hề có thể suy nghĩ thấu đáo trong một sớm một chiều, kéo ngăn
kéo lấy ra một cái hộp đưa Mộ Thanh Hề, “Cầm đi, nhưng đừng tiêu pha tùy tiện
nữa.”
Thanh Hề nhận cái hộp, nhưng cũng không dám mở ra, vội
vàng tạm biệt Phong Lưu, trở về Lan Huân Viện mới tò mò mở ra.
Hộp có hai tầng, tầng trên là đồ trang sức Thanh Hề đã
mang đi cầm, nàng vỗ ngực, cuối cùng cũng lấy lại được đống mầm mống tai họa
này, nhìn đến tầng thứ hai liền choáng váng.
“Lâm Lang, Lâm Lang, mau tới đếm giúp ta, chỗ này là
bao nhiêu tiền?” Mộ Thanh Hề giơ một tập ngân phiếu dày.
Lâm Lang đi theo Thanh Hề lâu nên cũng nhiễm tính tham
tiền, thấy nhiều ngân phiếu vậy thì hai mắt sáng như đuốc, nhanh chóng chạy đến
đếm, “Phu nhân, có năm ngàn lượng.”
Thanh Hề vội cầm lại, ôm ở trước ngực, “Oa, thật là
tốt.” Thanh Hề ôm tập ngân phiếu xoay mấy vòng, đến khi chóng mặt hoa mắt mới
giao cho Lâm Lang, dáng vẻ xả thân chịu chết, “Lâm Lang, ngươi cất cho kĩ, sau
này hễ lúc nào ta định tiêu tiền, ngươi phải nhắc nhở ta một chút.”
Lâm Lang nhanh chóng gật gật đầu, cô ấy cũng rất lo
lắng nếu vị chủ nhân này giữ tiền.
“Là Quốc công gia đưa phu nhân sao, xem ra Quốc công
gia vẫn rất có tình.” Lâm Lang nói tốt cho Phong Lưu mấy câu.
“Sao, ngươi thích hắn sao, ta cho ngươi cơ hội nhé?”
Thanh Hề tuy hay nói đùa, nhưng ở chung một thời gian, nàng cảm thấy Lâm Lang
thực sự không xấu, ngoài chuyện an phận thủ thường, còn rất có khả năng, nếu có
người như vậy giúp nàng giữ chân Phong Lưu thì rất tốt, cô ấy lại xuất thân
thấp hèn, chờ cô ấy sinh con nàng nhận làm con mình không phải rất tốt sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...