Song Quy Nhạn

Thái phu nhân nhìn Thanh Hề, lại nhìn Thương Nhược
Văn, “Nhược Văn đã khỏe hẳn chưa?”

Sắc mặt Thương Nhược Văn giờ đã hồng hào, còn hơi tròn
trịa một chút, càng có vẻ tinh nhanh, so với trước kia như thể hai người khác
hẳn, “Con đã khỏe hơn nhiều, Lan biểu muội ngày ngày lôi kéo con ra vườn tản
bộ, không được lười biếng, sức khỏe sao có thể không khởi sắc.”

Thái phu nhân trầm tư một lát nói: “Vậy vợ lão Nhị cứ
nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ để Nhược Văn quản lý.” Ngược lại lại nói: “Nhưng
con cũng không nên lao lực, chuyện hoa viên để Thanh Hề quản lý đi.”

So với việc lo chuyện ăn mặc ở, khách khứa thăm hỏi,
cả một Quốc công phủ từ trên xuống dưới, việc quản lý hoa viên của Thanh Hề là
nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, không có trách nhiệm, ngoài ra còn có cơ hội kiếm thêm
chút tiền tiêu vặt.

Thanh Hề cũng không từ chối, khó khăn lắm Thái phu
nhân mới cho nàng cơ hội này, tất nhiên nàng không thể bỏ qua.

Thương Nhược Văn nói: “Cảm ơn mẹ đã thông cảm, nhưng
con còn con mọn, Uyển Thư Nhi nghịch ngợm bướng bỉnh, chỉ sợ không đủ sức lo
cho chu toàn, không biết có thể nhờ Lan biểu muội giúp con một tay không?”

“Sao lại không thể, hai đứa thương lượng với nhau là
được, nếu có kẻ hầu nào không phục, bảo nó tự trói rồi đến gặp ta.” Thái phu
nhân cho Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan một chỗ dựa.

“Mẹ thật chu đáo.” Thương Nhược Văn cười nói.

Thái phu nhân thở dài, kéo tay Thương Nhược Văn: “Con
cũng đừng nên lao lực, nhanh chóng sinh thêm một đứa con.”

Vừa nghe thế mắt Thương Nhược Văn liền đỏ hoe, cúi đầu
không nói lời nào.

Nhị phu nhân liền an ủi Thương Nhược Văn, nói cô ta
còn trẻ, tình cảm vợ chồng với Tứ gia Phong Cẩm cũng tốt, có thêm con chỉ là
chuyện thời gian.

Chỉ có Thanh Hề đau khổ mà không thể nói gì, có nước
mắt cũng đành nuốt ngược vào trong, rốt cuộc Thương Nhược Văn còn quay đầu nhìn
Thanh Hề chằm chằm, khiến những người không biết chân tướng đều âm thầm khó
hiểu.

Chuyện Thương Nhược Văn sinh ra một đứa bé đã chết
ngạt tất nhiên là Nhị phu nhân có biết, nghĩ đến chuyện khi đó là Thanh Hề quản
lý gia đình, tuy rằng sau đó không phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt lúc
này của Thương Nhược Văn, có vẻ như có uẩn khúc nào đó mà Nhị phu nhân chưa

được biết.

Chờ mọi người đi hết, Thái phu nhân chỉ giữ Thanh Hề
lại, ôm nàng vào ngực, không nói gì, Thanh Hề khóc đến ướt hết vai áo Thái phu
nhân, đến khi Thanh Hề bình tĩnh trở lại, vội sai Hà Ngôn Hà Ngữ hầu hạ Thái
phu nhân thay xiêm y.

Thấy Thanh Hề như thế, Thái phu nhân sao không đau
lòng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, lại nói: “Tháng nào cũng mời
Thái y bắt mạch cho con, thái y vẫn nói bát thuốc đó không phải những vị thuốc
mạnh, nếu con chịu điều dưỡng, không chừng lại có thể…”

Thanh Hề biết Thái phu nhân nói thế để an ủi nàng,
nàng và Phong Lưu nào phải không làm chuyện vợ chồng, không phải là vẫn không
thấy động tĩnh gì sao, hơn nữa nàng lại ghét uống thuốc, thường xuyên bữa trước
uống, bữa sau nản lòng lại đổ đi.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, Lương Thần Mỹ
Cảnh ở chỗ lão Đại là xảy ra chuyện gì?”

“Đêm đó Đình Trực ca ca uống rượu, nói là người đấy vô
liêm sỉ, sau đó Đình Trực ca ca muốn đuổi hai người đi, con sợ mẹ tức giận…”
Thanh Hề thật thà kể hết.

“z, đúng là nghiệp chướng, không có ai lọt được mắt
nó.” Thái phu nhân vội la lên, “Nếu lão Đại dọn về Lan Huân Viện, con lại không
có động tĩnh gì, vậy phải làm sao?”

“Chỉ mong Đình Trực ca ca đi Giang Nam, có thể tìm
thấy một người hợp ý.” Tuy rằng không biết Phong Lưu làm quan như thế nào,
nhưng hắn có thân phận cao quý, lại được Hoàng thượng coi trọng, quan chức
Giang Nam sao có thể không nịnh bợ, biện pháp nịnh bợ quanh đi quẩn lại cũng
chỉ có hai cái, một là tiền một là gái, thiếu nữ Giang Nam thì khỏi cần nói,
thướt tha yêu kiều đã nổi danh thiên hạ.

Thanh Hề từng được nghe phu nhân những nhà khác kể,
trong phủ Tổng đốc và nha môn hai tỉnh Tô Hàng nuôi dưỡng rất nhiều cô gái có
xuất thân trong sạch, tài mạo song toàn, tất cả đều để biếu tặng quan trên.

Thái phu nhân cũng rất bất đắc dĩ, con cháu nhà người
khác háo sắc dâm dật phải lo lắng đã đành, đây lão Đại nhà bà không gần nữ sắc
bà lại càng phải lo lắng hơn.

Từ sau khi Thương Nhược Văn quản lý việc trong phủ,
rất nhiều việc đều do Thương Nhược Lan ra mặt, vì cô ta dịu dàng hào phóng, xử
lý linh hoạt, không tùy tiện quyết định, nhưng đưa ra quyết định nào cũng khiến
mọi người tâm phục khẩu phục, người hầu trong phủ bắt đầu âm thầm ca ngợi Lan
cô nương giỏi giang, ngay cả đến nhóm mama khó tính cũng phải lên tiếng khen
Lan cô nương.


Chỉ có một điều khiến Thương Nhược Lan không hài lòng,
đó là hôn sự của cô ta.

Thái phu nhân từng thử dò ý hỏi thăm mấy phu nhân có
con cháu đến tuổi hứa hôn, ai nấy đều ra vẻ đã có dự định, uyển chuyển cự tuyệt
Thái phu nhân.

Buổi sáng ngày hôm đó, Thương Nhược Lan hai mắt đỏ hoe
quỳ gối trước mặt Thái phu nhân, “Xin Thái phu nhân đừng vì Nhược Lan mà phải
chịu thiệt thòi nữa, Thái phu nhân phải chịu thiệt thòi khiến Nhược Lan không
dễ chịu chút nào, Nhược Lan đã nghĩ kỹ rồi, chờ phụ thân được xét xử xong, cháu
sẽ cạo đầu làm ni cô, ngày ngày niệm kinh cầu phúc cho Thái phu nhân.” Dứt lời
Thương Nhược Lan dập đầu ba cái thật mạnh.

“Đứa bé này, làm cái gì vậy, mau đứng lên?” Thái phu
nhân vội sai Viên mama nâng Thương Nhược Lan đứng dậy.

“Nhược Lan vô tài vô phúc không xứng với thế gia công
tử kinh thành, Nhược Lan cũng không có tham vọng gì, chỉ hy vọng vụ án của phụ
thân được làm sáng tỏ, Thái phu nhân có thể sống lâu trăm tuổi.” Thương Nhược
Lan chỉ khóc không chịu đứng dậy.

Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn Thương Nhược Văn, Thương
Nhược Văn tiến đến nói nhỏ mấy câu, thì ra là hôm qua Thương Nhược Văn đưa
Thương Nhược Lan cùng đến Tướng quân phủ làm khách, thiên kim nhà Lý Tướng quân
nói nhiều câu khó nghe, khiến Thương Nhược Lan xấu hổ phẫn nộ chỉ muốn chui
xuống đất.

“z, đứa bé này, những người kỳ thị con là do nhà họ
không có phúc, nếu biết rõ nhân phẩm con người con, chỉ sợ tranh cướp còn không
kịp.”

Thương Nhược Lan nín khóc mỉm cười, đây là ưu điểm của
Thương Nhược Lan, không mặc cảm rồi cả nghĩ, chính điều đó khiến Thái phu nhân
có cảm tình với cô ta.

Thái phu nhân nhìn cô ta nở nụ cười, “Chuyện làm ni cô
không được nhắc đến nữa.”

Thương Nhược Lan cúi đầu không nói gì.

Thương Nhược Văn ngồi bên cạnh nói: “Con cũng từng nói
với em ấy rồi, không được nói chuyện đó nữa. Con cũng từng hỏi, Nhược Lan nói
chỉ muốn gả cho một người chồng có nhân phẩm tốt, có chí tiến thủ, nhà nghèo
một chút cũng không sao, quan trọng nhất là phải có một bà mẹ chồng nhân hậu

như mẹ.”

Nhị phu nhân cũng có mặt ở đó, tiếp lời: “Nói rất
đúng, tuy nói thuyền theo lái gái theo chồng, nhưng đàn bà như chúng ta cả ngày
ở trong nhà, tiếp xúc với mẹ chồng còn nhiều hơn với chồng, thế nên có thể hòa
thuận với mẹ chồng hay không là chuyện rất quan trọng.”

Thái phu nhân cười nói: “Con dự định chọn chồng cho
Hân Thư Nhi theo tiêu chí đó sao?”

Nhị phu nhân trả lời: “Cũng không hẳn ạ, nhưng Lan
muội muội nói rất có lý, nhà nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần mẹ chồng
tốt.”

Thương Nhược Lan xấu hổ đỏ mặt, có chút bi thương nói:
“Một cô gái từng bị từ hôn như em, phụ thân lại đang vướng vòng lao lý, chỉ sợ
cả những người nghèo nhưng gia thế trong sạch cũng thấy chướng mất.”

“Sao lại chướng mắt, nhân phẩm dung mạo như con phải
đi làm dâu nhà nghèo chịu khổ ta còn đang tiếc nuối không nỡ.” Thái phu nhân
nói.

Thái phu nhân nghĩ kĩ hơn cũng thấy không sai, Thương
Nhược Lan xinh đẹp như hoa, nếu đi làm dâu nhà nghèo, nhà chồng có thể bảo vệ
chu toàn hay không còn chưa chắc chắn, nhưng với điều kiện của Thương Nhược Lan
mà muốn tìm một công tử thế gia để gả thì thật là gian nan.

“Lan muội muội cũng đừng cả nghĩ, em cứ ở lại phủ này
cả đời, cũng không có ai gièm pha.” Nhị phu nhân nói.

Thương Nhược Lan ngẩng đầu, khiến người ta kinh ngạc
nhận ra Thanh Hề có mặt ở đó mà không nói gì.

Thanh Hề đành phải tỏ thái độ, lúc đầu nghe còn chưa
sao, nhưng càng nghe, Thanh Hề càng cảm giác đang nhắm đến nàng. Việc nàng
không thể có con, Thương Nhược Văn rõ ràng hơn bất kỳ ai, nay Thương Nhược Lan
cao không tới thấp không xong, không phải chính là ứng cử viên tốt nhất để cưới
cho Phong Lưu sao, nàng cũng phục cô ta không đỏ mặt tự nhận thấp hèn.

Thanh Hề dịu dàng nói: “Lan cô nương không cần cả
nghĩ, trong kinh thành không thiếu con gái nhà giàu không tìm được người thích
hợp ở vậy cả đời, cô cứ ở lại phủ này, nếu người hầu dám gièm pha nửa lời, cô
nói lại với Thái phu nhân hoặc ta là được.”

“Đa tạ phu nhân Quốc công.” Thương Nhược Lan cảm kích
nói.

Từ đó, Thương Nhược Lan phụng dưỡng Thái phu nhân càng
tận tâm hơn, sáng sớm đã tới hầu hạ, so với các con dâu càng ân cần hơn, cô ta
cũng có bản lĩnh, ngày nào cũng làm món ăn bổ dưỡng cho Thái phu nhân, khiến
chứng mất ngủ của Thái phu nhân đỡ đến năm phần, Thái phu nhân càng thêm coi
trọng cô ta, Viên mama lớn tuổi bận rộn, từ đó nếu gặp chuyện gì không thể giải
quyết, người hầu lớn nhỏ trong phủ đều tìm Thương Nhược Lan xin quyết định.

Rồi Hướng di nương của Tam gia sinh con, ngôi thai
lệch nên khó sinh, thiếu chút nữa là mất mạng, cũng nhờ Thương Nhược Lan chăm

sóc, mới qua cơn nguy hiểm mà mẹ tròn con vuông, Thái phu nhân sai người báo
tin vui cho Tam gia, để hắn đặt tên con. Sau khi sinh con, Hướng thị bị băng
huyết, Thương Nhược Lan chẳng quản mệt nhọc chăm sóc Hướng thị liên tiếp ba
ngày ba đêm, mới đưa được Hướng thị từ Quỷ môn quan trở về, rốt cuộc lại khiến
Thương Nhược Lan ngã bệnh.

Cô ta ngã bệnh khiến cả phủ rối loạn, bao việc bị đình
trệ, người hầu thì lúng túng, chờ Thương Nhược Lan phân công mới làm được.
Người đến thăm cô ta nối dài không dứt, từ sáng sớm cho đến lúc khóa cổng,
không ngừng một phút nào, chưa từng thấy ai quan hệ rộng như vậy, nhắc tới
Thương Nhược Lan ai nấy đều giơ ngón cái tán thưởng.

So với sự bận rộn của Thương Nhược Lan, Thanh Hề liền
nhàn hạ hơn rất nhiều, nàng chỉ quản lý hoa viên. Trước kia, Thanh Hề u u mê
mê, chưa từng suy nghĩ xem quản lý việc trong phủ như thế nào, nhưng nay tình
cảm của nàng với Phong Lưu càng lúc càng sâu sắc, dần dần có ý thức của một nữ
chủ nhân, chứ không phải là cô tiểu thư không để tâm mọi chuyện nữa.

Việc quản lý hoa viên của Thanh Hề chỉ là việc nhẹ, vì
thế liền vào vườn hàng ngày, để hiểu rõ mọi việc rồi tự mình cân nhắc. Nàng
chia những bà già ở trong vườn làm bốn nhóm, vẩy nước quét nhà, canh cổng,
trồng hoa và chăm nom vườn hoa, các quản sự mama cũng được giao công việc rõ
ràng, để không đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Thanh Hề lại cho quây vườn hoa lộn xộn ở góc Tây Nam
lại, quây bằng rào tre, trồng lục đằng bám vào rào tre, đặt tên là Điền Viên
Cư, làm một ngôi nhà cỏ, cất giữ đồ dùng làm nông. Cuốc mảnh vườn lên để trồng
hoa màu, coi như tự cung cấp rau dưa trái cây.

Thái phu nhân thấy thế khen nàng làm rất tốt, thỉnh
thoảng Thái phu nhân còn ra vườn tưới nước, coi như vận động nhẹ nhàng, còn nói
chờ hoa quả chín sẽ dẫn các con dâu ra hái, trái cây tự mình hái ăn mới thấy
ngon ngọt.

Thanh Hề lại quấn quít lấy Thái phu nhân, muốn làm mấy
buổi tiệc ngoài vườn, nhân tiện khoe tay nghề của hoa tượng Quốc công phủ, hoa
đẹp không thể lãng phí, đem tặng người khác cũng rất có thể diện, có đôi khi
một chậu hoa quý còn khiến người ta thấy cảm động hơn là mấy ngàn lạng bạc.

Có công việc, không còn những tháng ngày chơi rỗi,
thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến thượng tuần tám tháng, đến ngày Phong
Lưu về phủ.

Phong Lưu về phủ liền đến chỗ Thái phu nhân đầu tiên,
trong phòng có Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, Thương Nhược Lan, chỉ không có bóng
dáng Thanh Hề, dù hắn đã gửi thư báo ngày về được mấy hôm.

“Thanh Hề đến Mậu Quốc công phủ, hôm nay bọn họ gả con
gái đi lấy chồng, con bé cũng nói sẽ về sớm.” Thái phu nhân lại hỏi chuyện đi
đường Phong Lưu, Phong Lưu kiên nhẫn trả lời, còn nói có mang về ít đặc sản, đã
sai Thính Tuyền đi tặng các nhà.

Đang nói, chợt nghe bên ngoài có ngọc bội kêu leng
keng, nghe tiếng bước chân, Phong Lưu liền nhếch khóe môi.

Người bước vào không phải ai khác ngoài Thanh Hề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận