Song Quy Nhạn

Nói xong Thanh Hề không dám nhìn Phong Lưu.

“Đừng nói những lời vô nghĩa đấy.” Phong Lưu vuốt tóc
nàng.

“Nhưng nếu ngộ nhỡ?” Thanh Hề quay đầu nhìn hắn cố
hỏi.

Phong Lưu thở dài một tiếng, giống như muốn nói Thanh
Hề muốn thế nào cũng được, “Ta nghe Vương thái y nói việc hiếm muộn cũng phụ
thuộc vào đàn ông, nếu chúng ta thật sự hiếm muộn, không nói lên rằng nguyên
nhân nằm ở nàng.”

Phong Lưu đã an ủi đến như thế, Thanh Hề chỉ có thể
vùi đầu vào lòng Phong Lưu, vùi mãi lại thành châm lửa, mất một hồi lâu mới dàn
xếp xong, Thanh Hề mệt đến mức không mở được mắt, cũng chẳng còn chút sức lực
nào hỏi han thêm nữa.

Mấy ngày sau đó Thanh Hề không gặp Thương Nhược Lan,
Minh Ngọc Nhi sắp đến ngày thi tuyển, Thanh Hề bận rộn chuẩn bị cho cô ấy, chọn
xiêm y, trang điểm, nước bạc hà súc miệng cho đến túi thơm có hương hoàn mùi
hoa hồng, cuối cùng Thanh Hề còn đưa một túi tiền nhỏ nhét đầy bạc cho Minh
Ngọc Nhi mới thôi. Mẹ ruột đưa con gái đi thi tuyển cũng chỉ chuẩn bị được đến
thế là cùng.

Không ngoài dự đoán của mọi người, Minh Ngọc Nhi quả
nhiên trúng tuyển, khi cô ấy trở về, mọi người vừa vui lại vừa buồn, nhất là
Thanh Hề. Minh Ngọc Nhi khéo léo, tính tình cũng tốt, dung mạo tài hoa đều xuất
sắc, nhưng vẫn khiến Thanh Hề cảm thấy lo lắng. Nàng chạy khắp nơi lo lót nhờ
vả, khiến Thái phu nhân còn trêu hai người đúng là chị em sinh đôi.

Thanh Hề không có chị em thân thiết, nàng gần gũi với
Minh Ngọc Nhi, tuy mục đích ban đầu là vì biết trước tương lai Minh Ngọc Nhi
thăng tiến rất nhanh, thế nên mới chủ động làm thân, nhưng ở chung lâu ngày thật
sự thích sự dịu dàng hào phóng của cô ấy, Minh Ngọc Nhi vừa đi, Thanh Hề liền
òa khóc, đến khi trong cung cho người tới đón, mắt Thanh Hề đã sưng như quả
đào, không dám ra gặp mọi người.

“Ngọc Nhi biểu tỷ, lần này chị đi, không biết bao lâu
nữa mới được gặp lại, trong cung chẳng thiếu thứ gì, em cũng không có gì để
tặng chị, có chỗ bạc lẻ này để chị mang theo, em đã bảo Lâm Lang khâu vào áo
lót chị ba ngàn lượng bằng ngân phiếu, trong đó có một ngàn lượng là ngân phiếu

mệnh giá nhỏ, chị nhớ cất kĩ, vào cung rồi muốn làm gì có bạc cũng tiện hơn.
Nếu có chuyện gì, nhất định phải nhờ người báo với em một câu.” Thanh Hề vừa
lau nước mắt vừa nói.

“Sao cô lại đưa nhiều bạc thế, dì đã cho tôi rồi.” Mắt
Minh Ngọc Nhi đỏ hoe không chịu nhận, cô ấy sao đành lòng xa Thanh Hề, xa Quốc
công phủ.

“Em làm sao có nhiều tiền thế này, Đình Trực ca ca cho
em đấy.” Mới nói đến đấy, bên ngoài lại thúc giục, Minh Ngọc Nhi đành nhận, lên
xe vào cung.

Minh Ngọc Nhi vừa đi, Thanh Hề liền ủ rũ, lúc nào cũng
uể oải, cơm cũng biếng ăn.

“Nhớ Ngọc Nhi biểu tỷ của con sao?” Thái phu nhân thấy
Thanh Hề uể oải, lên tiếng hỏi.

Thanh Hề gật gật đầu, gẩy gẩy một hạt cơm, nhưng vẫn
không nói chuyện.

“Không được phí phạm đồ ăn thế, không phải Đình Trực
ca ca của con đã dạy ‘mỗi hạt gạo là một hạt ngọc’ sao?”

Thanh Hề thở dài một tiếng, “Phải chăng con đang tương
tư?” Ngày thường dù là luyện chữ, vẽ tranh, thêu hay tính toán sổ sách cũng có
người bầu bạn, giờ ly biệt đột ngột, tất nhiên khó chịu.

Thái phu nhân buồn cười: “Con bé này nói linh tinh gì
đấy. Nếu con thật sự thấy thiếu người bầu bạn, thì có thể tìm Nhược Lan trò
chuyện, cho dù so ra thì kém Ngọc Nhi biểu tỷ của con một chút, nhưng cũng
không thua kém quá nhiều, ta thấy lời nói cử chỉ của con bé không hề thô tục,
hai đứa thân với nhau một chút cũng tốt.” Thái phu nhân rất muốn hóa giải hiềm
khích giữa Thanh Hề và Thương Nhược Văn, dù sao Phong Lưu và Phong Cẩm cũng là
một mẹ sinh ra, vợ của hai người không chịu nhìn mặt nhau thì về lâu dài không
phải chuyện tốt.

Vừa nghe đến tên Thương Nhược Lan Thanh Hề đã ngán
ngẩm, nàng chỉ không ngờ, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Thương Nhược Lan đã được
Thái phu nhân coi trọng đến vậy, việc này khiến Thanh Hề rất không thoải mái,
hờn dỗi nói: “Mẹ thương cô ta, không thương con nữa rồi.”


“Lớn rồi còn tỵ nạnh, ta thấy Nhược Lan thật đáng
thương, thân thế thê thảm lại thêm…”

Thanh Hề nghe thấy thế vội chuyển đề tài.

Tháng tư, ánh mặt trời chói lọi, bắt đầu nóng chảy mồ
hôi, cổ ngữ nói “trời nóng không gì thích bằng ngủ”, Thanh Hề càng lười biếng.

Ngày hôm đó mới chải đầu xong, Lâm Lang dỗ ngon dỗ
ngọt mãi mới ép Thanh Hề ăn được nửa bát cháo, chợt nghe tiếng tiểu nha đầu gọi
ngoài cửa, “Lâm Lang tỷ tỷ có ở đây không?”

Lâm Lang vén rèm, thấy một đứa hầu lạ hoắc, “Ngươi là
người hầu nhà ai, ai sai ngươi tới?”

Tiểu nha đầu kiễng chân nói thầm vào tai Lâm Lang, Lâm
Lang xoay người vào nhà lấy tiền ra thưởng, tiểu nha đầu hoan hỉ ra về, Lâm
Lang nói với Thanh Hề: “Quốc công gia chờ phu nhân ở cổng nhỏ vườn hoa phía
Bắc.”

Thanh Hề có chút kinh ngạc, “Có nói là việc gì không?”

“Không nói, chỉ dặn phu nhân chuẩn bị mấy bộ quần áo.”

Thanh Hề không đoán được là Phong Lưu có việc gì,
nhưng Phong Lưu nói gì thì nàng làm thế, “Vậy ngươi mau chuẩn bị, ngươi đi theo
ta, bảo Thôi Xán ở lại trông nhà là được.”

Thanh Hề và Lâm Lang đi ra cửa nhỏ, thấy một xe ngựa
màu xanh có màn che đang chờ, Thính Tuyền đứng cạnh xe, vừa thấy Thanh Hề liền
thỉnh an, Lâm Lang đỡ Thanh Hề lên xe ngựa.

Thanh Hề vén rèm vào xe, thấy Phong Lưu đang ngồi
trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Vừa quá ngọ, ngay cả chim chóc cũng tìm chỗ
râm mát ngủ gà ngủ gật, ngõ nhỏ không một bóng người, xe ngựa lặng yên lăn
bánh.


“Đình Trực ca ca, chúng ta đi đâu vậy?”

Phong Lưu mở mắt, kéo Thanh Hề vào lòng, “Lần trước
không phải đã nói có thời gian rảnh sẽ đưa nàng đi thả diều sao, hôm nay ta báo
cáo nhiệm vụ vừa rồi, được nghỉ mấy ngày, chúng ta đi biệt trang bên hồ mấy
ngày.”

“Còn mẹ…”

“Ta báo với mẹ rồi.” Thật ra là Thái phu nhân lo lắng
chuyện Thanh Hề biếng ăn, nói với Phong Lưu, Phong Lưu động lòng mới đưa Thanh
Hề đi giải sầu. Hơn nữa, câu đùa “tương tư” của Thanh Hề khiến Phong Lưu phật
lòng, nào có người vợ nào lại nhớ thương chị họ như thế, ngay cả hắn cũng chưa
được hưởng sự đối xử đấy.

Bên Ly Minh hồ ở ngoại ô hướng Đông Bắc kinh thành có
một biệt trang của Quốc công phủ, xung quanh đều là đồng ruộng, phần lớn rau
dưa trái cây của Quốc công phủ là do biệt trang này đưa đến, nhưng Thanh Hề bây
giờ mới tới lần đầu tiên.

Ngồi trên gác hai Cảnh Minh Các, có thể ngắm trọn vẹn
cả hồ thu, bãi cỏ xanh mướt mát, rừng cây rậm rạp, ngăn cách Ly Minh Hồ với
kinh thành phồn hoa ồn ào, khiến người ta có cảm giác tĩnh mịch yên ả. Phía Tây
của hồ là một thảm cỏ xanh, hướng Bắc là một biển hoa, quả nhiên là cảnh đẹp.

Thanh Hề chỉ ngồi ở Cảnh Minh Các một chút đã không
thể kiềm chế la hét đòi thả diều, Phong Lưu thấy đã là lúc chiều tà, nắng không
còn gắt, mới gật đầu, sai người dắt ngựa, mang diều đến hướng Tây của hồ.

Thanh Hề ngồi dưới một gốc cây hòe, xem Phong Lưu ghép
từng bộ phận một, thân, cánh, đuôi, rất nhanh sau đó một con bướm sặc sỡ hiện
ra, nhìn dáng vẻ Phong Lưu thì không lạ lẫm gì việc này.

“Đình Trực ca ca từng chơi loại diều này rồi sao?”
Thanh Hề không có ký ức về việc chơi đùa của Phong Lưu.

Có lẽ là đang trong kỳ nghỉ, vẻ mặt lạnh lùng của
Phong Lưu trở nên dịu dàng một cách hiếm hoi, “Không chỉ có ta, nàng cũng từng
chơi diều, có lần Nhị thúc đến nhà tặng chúng ta mỗi người một con diều, khi đó
nàng còn nhỏ, mới được một tuổi, chỉ vừa biết đi, người khác phải giúp nàng thả
diều, nhưng nàng không cho, nàng lại chưa biết chạy, con diều không bay được,
vì thế khóc mãi không nín.” Phong Lưu nhớ tới dáng vẻ Thanh Hề khi đó, người
nhỏ chân ngắn chạy lũn cũn trên bãi cỏ bất giác nở nụ cười.

Thanh Hề cũng không kiềm chế được bật cười, “Giờ thiếp
chạy được rồi.”

Sự thật chứng minh Thanh Hề chỉ mạnh miệng, đến nâng

con diều nàng còn vật vã mãi, con diều đó phải nặng ít nhất mười cân, to đến
nỗi đặt một đứa trẻ con ngồi lên cũng được, Thanh Hề vừa chạy vừa lôi kéo con
diều, những vẫn chẳng thể làm con diều bay lên, khiến Phong Lưu cười to sảng
khoái.

Thanh Hề vừa thẹn vừa lúng túng, “Ngài còn cười được,
không dưng mua con diều lớn vậy làm gì?”

Phong Lưu gọi người hầu dắt ngựa đến, “Đừng nói nàng,
dù là ta cũng không làm được, chúng ta ngồi trên lưng ngựa, để Thính Tuyền cầm
diều đằng sau, có thế mới khiến nó bay lên được.”

Phong Lưu đặt cuộn dây vào tay Thanh Hề, bế Thanh Hề
lên lưng ngựa, xong mới xoay người lên, thúc ngựa phi đi, con diều chậm rãi bay
lên, khiến Thanh Hề reo hò, đến khi biết con diều không rơi xuống, Phong Lưu
mới dừng ngựa, bế Thanh Hề xuống.

Thanh Hề ít kinh nghiệm chơi diều, Phong Lưu phải đứng
sau lưng nàng, tận tay chỉ dẫn phải thả thế nào, phải làm thế nào diều mới bay
cao bay xa, mà không bị đứt dây.

Phong Lưu thấy Thanh Hề đã dần biết cách thả diều mới
buông tay để nàng tự chơi, hắn đi đến bên hồ ngồi xuống một tảng đá.

Thanh Hề chơi diều say sưa, mặt trời dần lặn xuống,
gió càng lúc càng thổi mạnh, lúc này không phải Thanh Hề thả diều, mà là diều
thả nàng, con diều quá lớn, nàng phải chạy theo mới giữ được dây diều khỏi đứt,
gió thổi xiêm y nàng bay phất phới, như để diễn tả cho câu thơ “Ngã
dục thừa phong qui khứ” (16), Phong
Lưu ngồi từ xa nhìn nàng vừa cười vừa như múa, tiếng cười lanh lảnh như chuông
bạc truyền theo gió, khiến tim người khác xốn xang.

“Đình Trực ca ca, thiếp cảm thấy như sắp bay.” Tiếng
Thanh Hề truyền theo gió.

Phong Lưu đưa mắt nhìn, thấy chân Thanh Hề như đã bắt
đầu không chạm đất, giầy trắng thêu dây nho tím nhạt, gấu váy thêu hoa tím phấp
phới vô cùng sống động, khiến nàng như tiên nữ giáng trần, hồn nhiên thu hút.

Một lúc lâu sau, Thanh Hề thừa lúc gió ngớt kéo con
diều về, thở hổn hển đưa dây diều cho Phong Lưu, “Đình Trực ca ca giúp thiếp
cất con diều lại đi, ngày mai thiếp cũng muốn thả, đừng để nó bay mất.”

Phong
Lưu nhìn Thanh Hề hai má đỏ ửng, ánh mắt long lanh ướt át hơn cả Ly Minh hồ, bộ
ngực phập phồng vì thở, như muốn bật ra khỏi sự trói buộc, yết hầu hắn giật
giật, vội đưa mắt đi chỗ khác, đứng lên cất diều hộ Thanh Hề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận