Song Phi Yến

Tiết Tri Thiển từ từ tỉnh lại, nàng kinh hồn bạt vía khi trước mắt là một khuôn mặt dài như mặt ngựa. Phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn, quan sát bố trí trong phòng mang vẻ tinh xảo trang nhã, chiếc chăn đắp trên người còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua quả đúng là khuê phòng của nữ nhân.

Tiết Tri Thiển quan sát người phụ nữ mặt ngựa, mặc dù trông xấu xí nhưng có lẽ cũng không có ác ý, nàng mạo muội hỏi: “Xin hỏi đại nương đây là nơi nào?”

Khuôn mặt người phụ nữ đó vẫn thản nhiên, trực tiếp kéo chăn mền trên người Tiết Tri Thiển ra, đưa tay muốn cởi y phục của nàng.

Tiết Tri Thiển kinh sợ hét lên một tiếng chói tai, hai tay nàng ôm trước ngực, sợ hãi hỏi:

“Bà muốn làm gì?”

Người phụ nữ mặt ngựa nhíu mày, nhìn nàng trong chốc lát, mới nói:”Giúp cô tắm rửa.” Giọng nói khàn đục thật là khó nghe.

Nàng còn không biết bản thân đang ở nơi nào thì tắm rửa cái gì chứ. Tiết Tri Thiển lùi dần về phía sau để tránh đi, nàng bất chợt nhớ ra chuyện mình bị ngất xỉu trước đó, nàng bị một hắc y nữ tử bắt đi, nơi này có lẽ là bang phái của ả ta, lại hỏi:

“Nhũ nương của ta đâu? Chính là người đi cùng ta bị các người bắt về đây, người đó đâu rồi?

Giọng nói khó nghe của người phụ nữ mặt ngựa lại vang lên:

“Tôi chỉ phụng mệnh của tiểu thư tới giúp cô tắm rửa, còn người khác tôi không biết.”

Tiết Tri Thiển chỉ hận không thể bịt lấy tai, lại thấy người phụ nữ xấu xí muốn tới cởi y phục của mình, nàng bị dọa càng lùi về phía sau hơn, đáng tiếc đã hết đường lui. Nàng muốn tìm một chút sơ hở để tẩu thoát khỏi giường, nhưng trên người tê rần không thể động đậy, lại còn bị người phụ nữ xấu xí kia điểm huyệt.

Người phụ nữ mặt ngựa chỉ loáng một cái đã lột xuống sạch sẽ quần áo trên người Tiết Tri Thiển, ôm nàng mang đến thùng nước đang bốc hơi nóng nghi ngút trong phòng, lúc này mới giải huyệt đạo cho nàng.

Tiết Tri Thiển giãy giụa đứng lên, lập tức bị điêu phụ đó ấn vào trong nước khiến nàng bị sặc uống phải một ngụm nước lớn, cứ như thế mấy lần, Tiết Tri Thiển không còn dám phản kháng nữa, bị ức hiếp đến phát khóc, nước mắt đã ứ đọng trên khóe mắt. Lớn chừng này rồi, nàng chưa từng bị ai hiếp đáp nhiều như thế. Đột nhiên cảm thấy vùng cổ bỗng nhiên đau rát, điêu phụ kia đang dùng bàn chải ra sức chà xát cổ của nàng, một chút cũng không hề thương hương tiếc ngọc.


Tiết Tri Thiển lúc này mới nhớ tới lúc bị hắc y nữ tử đả thương, lại nghĩ tới cô gái kia còn muốn hủy đi dung nhan của nàng, trong lòng thầm oán hận, thù này không báo không phải là quân tử, ta mặc kệ các ngươi là bang gì, phái gì, chỉ cần nàng thoát được ra ngoài, nhất định sẽ để cho phụ thân phái binh tới tận cửa tiêu diệt các ngươi, các ngươi cứ chờ đấy.

Người phụ nữ mặt ngựa dùng bàn chải chà xát khắp thân thể nàng một lượt từ trên xuống dưới không sót một chỗ nào, Tiết Tri Thiển ngoại trừ vừa thẹn vừa giận ra thì không thể làm gì được.

Chà xát xong, người phụ nữ mặt ngựa lại giúp Tiết Tri Thiển thoa thêm chút dầu tắm, cuối cùng ôm nàng đến bên cạnh một thùng nước sạch sẽ khác, sau khi tắm rửa qua một lần thì lôi nàng ra ngắm nghía đánh giá một phen rồi mới hài lòng gật đầu.

Tiết Tri Thiển sinh nghi, yếu ớt hỏi: “Đại nương, ở chỗ này là bang phái chuyên tắm rửa cho người khác à?”

Người phụ nữ mặt ngựa dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, sau đó lớn tiếng thô lỗ nói: “Tôi chịu trách nhiệm tắm cho ngựa.”

Tiết Tri Thiển: “…” Khó trách sử dụng bàn chải điêu luyện như vậy…

Người phụ nữ lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trên bàn, giúp Tiết Tri Thiển mặc y phục xong, nói: “Cô cứ ngồi trên giường chờ đi, tiểu thư sẽ đến ngay.”

Tiết Tri Thiển “A” một tiếng, mọi chuyện coi như xong nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, trước tiên tắm rửa sạch sẽ cho nàng, lại còn bảo nàng ở trên giường chờ đợi, vậy là đang bắt nàng ‘thị tẩm’ sao?

“Đại nương, khoan đã” Tiết Tri Thiển vội vàng bước qua, túm chặt lấy cánh tay người phụ nữ kia: “Đại nương, bà xác định người tới là tiểu thư mà không phải là thiếu gia à?”

Người phụ nữ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái: “Thiếu gia nhà chúng tôi không có hứng thú với phụ nữ”

Tiết Tri Thiển: “… Vậy còn tiểu thư nhà bà?”

Người phụ nữ: “Tiểu thư nhà chúng tôi không có hứng thú với đàn ông.”


Tiết Tri Thiển: “…” Thật muốn ngồi chồm hổm dưới đất vẽ cái vòng tròn nguyền rủa nguyên cái nhà lạ lùng không giống ai này.

Người phụ nữ nọ nhấc chân lại muốn đi.

Tiết Tri Thiển lại ôm cánh tay người phụ nữ nọ không buông: “Ta hỏi thêm một điều nữa thôi, tiểu thư nhà bà, có phải là người mặc hắc y, được gọi là nữ bang chủ không?

Người phụ nữ gật đầu nói: “Tiểu thư xác thực là bang chủ Phượng Tiên bang của chúng tôi.” Nhìn thấy vẻ hoang mang trên khuôn mặt Tiết Tri Thiển, người phụ nữ động lòng trắc ẩn, dùng giọng nói khó nghe khuyên nhủ: “Cô nương, cô cứ yên tâm đi, tiểu thư nhà chúng tôi đối với các cô nương xinh đẹp đều hết sức dịu dàng, rất nhiều cô nương khi mới tới cũng đều giống như cô vậy, nhưng rồi sau khi được tiểu thư yêu thương chiều chuộng thì ngay cả nhà cũng không muốn trở về nữa, toàn bộ đều ở lại trong bang, đuổi cũng không chịu đi.”

Tiết Tri Thiển khóc không ra nước mắt, ta chính là hoa đã có chủ, ai cần tiểu thư nhà bà “thương” với chả “yêu” ! Tiểu thư nhà bà mà dám đụng ta, ta chết cho bà xem!… Nàng trưng bộ mặt đáng thương ra cầu tình: “Đại nương à, nếu tiểu thư nhà bà đã có nhiều người đẹp để cưng chiều như vậy thì thiếu đi một người như ta chắc cũng chả sao đâu, bà thả ta ra đi nhé, bà yên tâm, ta sẽ cho bà bạc, muốn bao nhiêu cũng được.”

Người phụ nữ nói: “Những người kia xinh đẹp không bằng được ba phần của cô nương, chỉ có người như cô nương vậy mới có thể xứng đôi với tiểu thư nhà chúng tôi.” Suy nghĩ một chút còn nói: “Lúc trước cũng có một người xinh đẹp chẳng kém cô nương, đáng tiếc là về sau lại bỏ đi mất, làm hại tiểu thư mỗi ngày đều dùng lệ rửa mặt, ta còn chưa thấy cô ấy thương tâm như vậy bao giờ, cho nên lần này ta không định để cho cô chạy thoát đâu.” Người phụ nữ nói được là làm được, trực tiếp giơ tay điểm huyệt đạo của Tiết Tri Thiển, ôm nàng lên giường đặt nằm ngay ngắn, lúc này mới rời đi.

Tiết Tri Thiển nằm ở trên giường, chỉ duy nhất đôi mắt của nàng là còn có thể linh động, ngay cả huyệt câm cũng bị điểm, muốn kêu cứu cũng không thể, mà cho dù có thể hô lên thất thanh cũng chẳng ai đến cứu nàng. Nhũ nương đã bị bắt, người ngoài lại không biết nàng ở đâu, cứu thế nào được đây?

Kỳ quái hơn chính là, Phượng Tiên bang gì đó, nàng chưa từng nghe qua bao giờ, bang chủ cũng chưa từng gặp qua, cớ sao lại bắt nàng về đây? Bằng không thì bang chủ căn bản chính là một đạo tặc hái hoa? Nhưng lại có chút khác biệt so với những hoa tặc bình thường ở chỗ cô ta là nữ nhân, nghĩ đến chợt cảm thấy hoảng sợ, nếu như hôm nay thực sự bị thất thân thì nàng không biết phải đối mặt với Hoắc Khinh Ly thế nào đây, còn không bằng chết quách đi cho xong.

Đang giằng co trong tư tưởng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, tim Tiết Tri Thiển suýt tí nữa thì nhảy lên tới cổ họng, tiếng bước chân ngày một gần khiến lòng nàng càng cuống quýt, cuối cùng đành nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn người đang tới gần.

“Phương thảo thê thê nhập nhãn nồng , nhất niên hoa sự hựu thông thông, đồ thư đào kiểm kim triêu vũ , linh lạc mai trang tạc dạ phong , vân tiếp dã , thủy liên không , họa lan thập nhị ỷ thùy đồng , lưỡng mi tân hận vô phân phó , độc lập thương đài sổ lạc hồng.” (bái Tống từ “Giá Cô Thiên” của Lưu Học Cơ)

Tiết Tri Thiển vừa nghe thanh âm đã biết đối phương là nữ nhân hắc y đã bắt nàng, có điều lại không ngờ rằng cô ta thế mà lại thích niệm từ, mà còn là những vần điệu đẹp đẽ ưu sầu đến vậy, thật giống như là một người hoàn toàn khác, lặng lẽ mở mắt ra, trông thấy cô gái ở đầu giường, quả là ‘nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý’*, nếu không phải làm nhiều việc quái đản như vậy, thì đây quả thực là một cô gái yêu kiều, thật là đáng tiếc… (*Nước Nam có người giai nhân, Dung nhan như hoa đào mận.- Trích thơ Tào Thực)


Nữ nhân hắc y đã đổi thành y phục xanh, mặc dù là vẻ mặt lãnh khốc nhưng thiếu đi vài phần hung ác, Tiết Tri Thiển cũng không sao nhúc nhích được, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta.

Cô gái kia tựa hồ cũng nhìn ra Tiết Tri Thiển bị người khác điểm huyệt liền ra tay giúp nàng giải huyệt.

Tiết Tri Thiển sau khi cử động được, lập tức ngồi dậy ôm lấy chính mình, núp ở trong góc, vẻ mặt đề phòng nhìn cô ta.

Cô gái kia hé miệng nở một nụ cười đầy mị hoặc: “Trông cô có vẻ sợ ta nhỉ? Sợ ta giết cô sao?”

Tiết Tri Thiển thầm nghĩ, sợ ngươi giở trò vô lễ với ta thì có! Lại giả vờ coi như không biết, hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”

Thế nhưng cô ta leo thẳng lên giường, còn ôm Tiết Tri Thiển vào lòng, sau đó đè nàng xuống dưới thân, vuốt ve mái tóc của nàng, nói: “Ta đây, không có sở thích nào khác ngoài việc thích nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân xinh đẹp như cô.”

Tiết Tri Thiển tuy được giải huyệt nhưng lại bị cô ta đè ở dưới thân cho nên không thể động đậy, mặc dù đều là nữ nhân, nhưng tiếp xúc thân mật như thế đã vượt qua giới hạn cuối cùng của nàng, đáy mắt nàng lộ vẻ chán ghét, trừng mắt với cô ta rồi cả giận nói: “Ta thì lại chán ghét nữ nhân như vậy.”

Cô ta cũng không giận, nụ cười vẫn còn giữ trên gương mặt, nhưng ý cười đã không còn thấy trong ánh mắt, giọng nói trở nên băng lãnh, lạnh lùng nói: “Cô chán ghét nữ nhân như ta đối với cô như vậy, hay là chán ghét tất cả nữ nhân làm như thế với cô?”

Tiết Tri Thiển không đáp, nàng biết cũng không nên trả lời, nói thật chỉ sợ bị cô ta hiểu lầm, nói dối thì càng không xong với Hoắc Khinh Ly, nên dứt khoát không nói lời nào, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể trốn thoát.

Nữ nhân kia thoáng chốc nhìn thấu tâm tư của nàng, lại nói: “Đã lên giường của ta thì đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát.”. Tiếp theo còn cắn vành tai của nàng, cười khẽ bên tai nàng: “Chỉ chốc lát nữa thôi, cô không còn bỏ trốn được nữa đâu.”

Ngay cả An Bình công chúa cũng chưa từng dám khinh bạc nàng như vậy, mà cô ta lại dám đối xử như thế với nàng, Tiết Tri Thiển nổi lửa giận trong lòng càng sâu, đáng tiếc nàng không có một chút võ công, chỉ có thể ra sức giãy giụa, liều mạng muốn đẩy kẻ trên người mình ra, lấy uy danh ra uy hiếp: “Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám động đến một sợi lông tơ của ta thôi, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Vậy sao?” Cô ta cười rộ lên khanh khách, cười đến vô cùng sảng khoái: “Ta là người trời sinh mạng lớn, muốn chết cũng không chết được, nếu như cô có thể giúp ta, vậy thì không gì có thể tốt hơn.” Nói xong liền bắt đầu cởi y phục của nàng.

Tiết Tri Thiển vừa giãy giụa vừa tức giận mắng, làm thế nào cũng không ngăn cản được, trên người quần áo dần ít đi, chỉ còn dư lại cái áo lót, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ, đột nhiên nhớ tới nhũ nương bình thường vẫn kể cho nàng nghe chuyện giang hồ, nhanh trí nói: “Nếu ngươi không dừng tay, ta lập tức cắn lưỡi tự sát!”

Cô gái kia quả nhiên dừng tay, nghiền ngẫm nhìn nàng: “Không ngờ là cô còn rất cương liệt nha.”


Tiết Tri Thiển cho rằng cô ta biết sợ, tiếp tục nói: “Ta thà tình nguyện chết cũng muốn giữ sự trong sạch, ngươi cũng không muốn có người chết trên giường của ngươi chứ?”

Cô gái kia lại cười nói: “Ta thích nhất là loại người cương liệt, rất mạnh mẽ!” Nói xong lột ra chướng ngại vật cuối cùng trên người nàng.

Tiết Tri Thiển quá sợ hãi, càng cảm thấy xấu hổ, trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu, tuyệt đối không thể để mất đi trong sạch!

Cô gái kia thấy sắc mặt nàng thay đổi , thật sự đã cắn trúng lưỡi, có chút cả kinh, vội vàng điểm huyệt của nàng, cau mày nhìn nàng: “Cô thật sự thà chết cũng không thuận theo ư?”

Tiết Tri Thiển lúc này không thể nói chuyện.

Cô gái kia không sợ nàng lại cắn lưỡi, giúp nàng giải huyệt.

Tiết Tri Thiển vội vàng cầm một món quần áo che lấy thân thể, đầu lưỡi bị cắn phải đã chảy máu, miệng đầy mùi máu tanh, khẳng định như đinh đóng cột: “Chết cũng không thuận.”

Ánh mắt cô gái nọ trở nên thâm sâu : “Cô là vì chính mình, hay là vì người trong lòng của cô?”

Tiết Tri Thiển nói: “Cả hai.”

Cô gái đó không nói thêm gì nữa, thật lâu mới nói thầm: “Đúng là giống y như nhau.”

Sau đó mặt biến sắc: “Không thương ta thì hận ta cũng được, tóm lại, ta muốn trong lòng cô phải có ta!” Tâm tư đã định, cô ta nhìn Tiết Tri Thiển ánh mắt lộ ra tia hiểm ác.

Tiết Tri Thiển bị cô ta nhìn chằm chằm làm cho kinh hãi, còn nhìn thấy sát khí ẩn hiện trên mặt cô ta, con người ai cũng có bản năng sinh tồn, vừa rồi đã cắn lưỡi, nàng không có dũng khí cắn lần thứ hai, nàng thất kinh hồn vía, lại càng bất lực.

Cô gái cởi quần áo trên người nàng, một lần nữa đè Tiết Tri Thiển ở dưới thân…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui