Tôi vui vẻ đi tiếp, tuy giữa cuộc có rất nhiều trắc trở nhưng dù sao chúng
tôi cũng đã thoát thân an toàn. Chúng tôi đi được không xa thì có một
chiếc xe đỗ ngay trước mặt, có mấy người xuống xe, tôi chạm mặt ngay với người đi đầu tiên xuống. Tự nhiên tôi thắc mắc quá, sao người này trông quen thế nhỉ? Hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi, hắn
cũng nhìn tôi chằm chằm, hình như cũng đang thắc mắc, hắn hỏi tên ngốc
khi nãy, hai người thầm thầm thì thì với nhau.
Tôi vừa đi vừa
nghĩ, trong đầu loé lên một hồi ức, tôi nhớ ra người này chính là thuộc
hạ của bà Lý ở hộ Tam Hoà, cái người có tên Vương Ba hay Tiểu Lực gì đó. Tôi rảo bước nhanh rồi nhỏ giọng nói với bọn Tứ Mao: "Chúng ta chuồn
mau thôi, mấy người kia là người của hội Tam Hoà đấy."
Phía sau có tiếng hét: "Bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!"
Chúng tôi sợ quá chạy tá hoả, trong lúc khiếp sợ tôi ngoái đầu lại nhìn phía
sau, không có ai đuổi theo chúng tôi cả, bọn chúng đang mãi bắt con chó
khi nãy. Trong khi đó, sự ầm ĩ chúng tôi gây ra lại gây chú ý của tên
đầu sỏ khi nãy,hắn hình như bỗng nhớ ra điều gì đó, hét lên và chỉ về
phía chúng tôi: "Tóm mấy đứa kia lại, không được để chúng chạy!"
Mấy gã đi sau bọn họ khi nãy lập tức đuổi theo chúng tôi, vì chúng tôi đã
chạy trước được một quãng cho nên cũng có một khoảng cách với bọn chúng, chỉ có điều chỉnh tốc độ của Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chậm hơn tôi và
Tứ Mao một chút cho nên chúng tôi vẫn không chạy thoát được tầm đeo đuổi của bọn chúng. Chạy qua mấy nhà dân tôi ngoái lại nhìn, bọn chúng đuổi
càng lúc càng gần, chúng tôi lại chạy đến một vùng đất trống, trên mặt
đất vẫn còn một ít rễ cây và rễ rạ phơi, tôi dừng lại, vì tôi nhẩm tính
tốc độ của chúng tôi cũng chẳng chạy thoát được mấy kẻ phía
sau.
Chạy trốn cũng là một cách giải quyết vấn đề, nhưng
trong một số chuyện nếu không thể trốn tránh được thì chỉ còn cách đối
mặt với nó.
Bọn Tứ Mao thấy tôi không chạy nữa cũng dừng lại, mấy kẻ đuổi theo phía sau tiến sát đến, tôi đếm thử, tất cả có sáu tên.
Sáu gã thấy chúng tôi dừng lại cũng đứng lại nhìn chúng tôi cảnh giác.
Tôi lớn giọng hỏi Tứ Mao: "Tứ Mao, đã bao lâu rồi tụi mình không đánh lộn với nhau nhỉ?"
Tứ Mao cười ha hả: "Có lẽ cũng phải tầm ba bốn năm rồi."
Trong đầu tôi lại dồn về hình ảnh hồi nhỏ đánh nhau cùng Tứ Mao ở thị trấn,
hồi ấy có mấy lớp trên hay túm tụm lại bắt nạt tôi, lần nào tôi cũng ôi
Tứ Mao theo làm đồng minh.
Tôi tiếp tục hỏi: "Tứ Mao, ngứa tay không?"
Tứ Mao cũng to giọng đáp: "Ngứa tay lâu lắm rồi."
Tôi lại hỏi Tứ Mao: "Vậy chúng ta lội sáu tên oắt con ra luyện tập nhé? Tứ Mao, cậu có nhớ khi ấy tụi mình đánh thế nào không?"
Tôi và Tứ Mao nhìn nhau cười hiểu ý, Tứ Mao nói: "Cái đó chẳng bao giờ mình quên cả."
Tứ Mao bẻ tay răng rắc, sau đó tạo ra một thế, sáu kẻ đứng đối diện cũng lo lắng quan sát chúng tôi.
Tứ Mao thét lên rồi lao lên phía trước quần nhau với sáu tên kia, Tiểu
Thuý thắc mắc hỏi: "Tiểu Cường, sao anh không vào giúp một tay?"
Tôi lo lắng quan sát cục diện cuộc chiến nên không có thời gian nói chuyện với Tiểu Thuý.
Tôi hét lên: "Tứ Mao, điểm thứ năm đánh vào cánh tay phải của hắn!"
Tứ Mao sút vào cẳng của một tên khốn phía bên trái, tên khốn đó loạng choạng ngã xuống ra đất.
Tôi lại tiếp tục hét lên: "Điểm thứ bảy có kẻ đánh vào vai cậu!"
Tứ Mao né người tránh một cú đánh trộm của tên khốn bên phải. p>
Tôi liên tục gào thét, Tiểu Nguyệt có vẻ đã hiểu phong phanh nên đứng bên
cạnh vội gọi lớn: "Nhầm rồi! Nhầm rồi! Anh tiểu Cường, anh mách nhầm hết rồi, anh chẳng vào giúp anh ấy một tay thì thôi, đừng hét lung tung như thế!"
Tôi vẫn tiếp tục công việc gào thét của mình, Tiểu Thuý
lôi Tiểu Nguyệt lại nói: "Tiểu Nguyệt, cậu đừng có làm loạn lên, đứng
xem họ là được rồi."
Tiểu Nguyệt ấm ức nói: "Mình đâu có nói lung tung, là anh Tiểu Cường định vị sai bét hết cả đấy chứ."
Mấy tên khống đang bao quanh Tứ Mao cũng bị chú ý bởi tiếng gào thét ầm ĩ
của chúng tôi, bọn chúng bắt đầu lắng nghe xem tôi chỉ huy Tứ Mao thế
nào, Tứ Mao càng đánh càng chiếm thế thượng phong. Liên tục mấy đòn tay
đấm chân đá, Tứ Mao lại đánh gục thêm hai tên khốn.
Tiểu Nguyệt và Tiểu Thuý sướng quá vỗ tay bôm bốp, Tiểu Thuý cười nói với
Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cậu không thấy là anh Tiểu Cường chỉ huy đối
tượng, phương hướng và cả dộng tác kèm theo đều sai bét nhưng ngược lại
thì đầu là phương hướng chuẩn cả sao?"
Tiểu Thuý rất
thông minh, quan sát mọi chuyện rất tinh tế. Từ nhỏ đến lớn, Tứ Mao luôn áp dụng phương thức đánh nhau độc đáo này, tôi gào thét hoàn toàn ngược lại với động tá, vị trí đứng và cả hành động mà Tứ Mao sắp tiến hành ,
thậm chí cả tay và chân cũng đảo ngược lại, như thế Tứ Mao có thể biết
chính xác kẻ thù đang ở vị trí nào và chuẩn bị hành động gì mà cậu cấu
không lường trước được. Còn đối thủ của Tứ Mao sẽ bị sự chỉ huy của tôi
làm rối tung lên cả.
Lại thêm mấy phút nữa, Tứ Mao đã đạp ngã tên khốn cuối cùng rồi cười đắc chí quay trở lại chỗ chúng tôi, hai thằng
vỗ tay vào nhau làm điệu chúc mừng chiến thắng. Tứ Mao phấn chấn nói với tôi: "Tiểu Cường, xem như sự kết hợp của tụi mình vẫn còn rất nhuần
nhuyễn."
Mấy tên khốn bị Tứ Mao đánh gục đang chậm chạp
bò dậy, Tứ Mao lại thét lên một tiếng như thể đang chuẩn bị xông vào
tiếp tục ra đồn, bọn chúng "Á" lên một tiếng lớn rồi khiếp sợ chạy về
phía thị trấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...