Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Thuý lạnh nhạt đáp: "Chị vừa có chút việc đến tìm bố chị". Tiểu Nguyệt cố tình hỏi: "Chú vừa đi đâu hả chị?" Tiểu Thuý vẫn trả lời nhạt nhẽo: "Bố chị có chút việc phải về nhà."

Tôi liếc trộm xem phản ứng của Lý Dương như thế nào, vừa nãy bộ mặt còn
căng ra giờ đã trở về trạng thái bình thường, bà ta đứng bên ngấm ngầm
quan sát Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt.

Tôi nghĩ chắc chắn bà ta đang
để tâm đến mối quan hệ giữa chúng tôi và Trưởng phòng Lưu. Tôi bèn hích
nhẹ Tiểu Thuý, ra hiệu là có thể là có thể đi được rồi. Chúng tôi hàn
huyên với Tiểu Nguyệt vài ba câu nữa rồi bước tiếp

Tôi khẽ cười,
lúc này chắc trong lòng Lý Dương đang như lửa đốt, chúng tôi làm như
không có chuyện gì xảy ra cứ tiếp tục rảo bước. Bà ta chắc chắc sẽ phải
vội vàng túm lấy chúng tôi, vì cơ hội tiếp cận quá tốt với Trưởng phòng
Lưu thế này không thể dễ dàng bỏ qua được. Lúc này chúng tôi sẽ nể mặt
bà ta một chút mà nhìn bà ta, nhìn bằng bộ mặt bề trên nhìn kẻ dưới vậy. Sắc mặt ấy chắc chắn chúng tôi thể hiện rất chuyên nghiệp vì hàng ngày
chúng tôi gặp phải những bộ mặt ấy quá nhiều, có thế bà ta mới tin chúng tôi rất có địa vị cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô.


Tôi vừa đi vừa không nhịn nổi cười, nhưng sao vẫn không thấy Lý Dương gọi
chúng tôi nhỉ? Tôi và Tiểu Thuý chậm bước đợi bà ta, thế mà giọng nói
phía sau vẫn không vang lên, cái cô Tiểu Nguyệt này nghiệp dư thế là
cùng, thấy Lý Dương không gọi thì cũng phải lên tiếng mà gọi chúng tôi
đứng lại chứ! Chúng tôi càng lúc đi càng xa, sắp ra khỏi tầm nhìn của Lý Dương rồi.

Tiểu Thuý nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu Cường, phải làm sao bây giờ?"

Tôi đáp: "Chỉ còn cách nói là làm rơi đồ, sau đó tìm lý do mà quay lại vậy".

Tiểu Thuý nói: "Gì mà mất mặt thế?"

Tôi khẽ thở dài, xem ra dù có là người nhà lãnh đạo thì thị trường thăm viếng cũng không ăn thua.

Tôi đang chuẩn bị quay người, bỗng nghe xa xa có tiếng gọi của Lý Dương: "Cô Lưu, cô làm ơn đợi một chút!"

Tôi và Tiểu Thuý nhìn nhau sung sướng, quay lại, sự lạnh nhạt trở về trên
khuôn mặt chúng tôi nhưng trong lòng thì đang cờ rong trống mở.

Tiểu Thuý làm như không hiểu dừng lại nhìn Lý Dương. Lý Dương chạy đến với
bộ mặt hoan hỉ, lái xe của bà ta ngoan ngoãn lái chiếc xe con chạy bên,
Tiểu Nguyệt cũng nhân dịp chạy lại.

Bà ta cười hiền hoà, vừa mới mười phút trước bà ta vẫn đang nổi cơn thịnh nộ chửi Tiểu
Nguyệt cơ mà! Bà ta nói với Tiểu Thuý: "Xin lỗi, cô Lưu và ông Trưởng
phòng là thế nào với nhau ạ?"

Tiểu Thuý thái độ bất hợp tác đáp: "Ông ấy là bố tôi".

Ánh mắt bà ta càng trìu mến hơn, bà ta lôi ra từ trong túi một tấm danh
thiếp cung kính dâng hai tay, Tiểu Thuý giơ tay đón rồi bằng con mắt lơ
đãng liếc qua tấm danh thiếp sau đó nói với Lý Dương: "Nhà tôi không
định sửa nhà".


Lý Dương giải thích: "Không phải vậy,
không phải vậy, thực ra hôm nay tôi có dự định đến thăm cụ nhưng cụ có
việc phải đi, nếu tiện xin cô Lưu chuyển lời giúp chúng tôi một câu
nhé!" Bà ta cười xun xoe.

Tiểu Thuý lạnh nhạt trả lời bà ta: "Để sau đi!"

Lý Dương ngọt ngào hỏi Tiểu Thuý: "Cô Lưu, có thể cho tôi xin số điện thoại của cô được không ạ?"

Tiểu Thuý không do dự gì từ chối bà ta ngay: "Không tiện, tôi không thích bị người khác làm phiền".

Bộ mặt Lý Dương trở nên hơi khó coi, xem ra thường ngày người lạnh nhạt với bà ta không nhiều.

Tiểu Thuý quay người lôi tôi đi. Lần này chúng tôi rời đi thật, làm việc
không được vội vàng, lúc làm việc mà vội vàng quá thì dễ bị người khác
bắt bài, phải lấy bình tĩnh làm đầu. Phải để Lý Dương không cảm nhận
được rằng mục tiêu của chúng tôi là bà ta.

Lý Dương trân trân nhìn chúng tôi rồi đi, Tiểu Nguyệt nhanh chóng bước đi cùng. Lý
Dương định kéo tay nó lại nhưng chẳng có lý do gì để ra tay, ba chúng
tôi vừa đi vừa cười, nói rôm rả. Qua ngã rẽ cuối phố, tôi đã phá lên
cười.


Tiểu Nguyệt cười hỉ hả: " Chị Tiểu Thuý, khi nãy trông bộ
dạng của chị thật giống mấy đứa con cháu ông to, nhìn cái bộ dạng nghệch ra của Lý Dương, mấy cục tức của em tan biến hết".

Tiểu Nguyệt lại hỏi tôi: "Anh Tiểu Cường, chúng ta bỏ đi thế này, tiếp tục sẽ làm gì đây?"

Tôi bảo nó: "Lý Dương sẽ tìm cách để tiếp cận chúng ta, anh nghĩ bà ta chắc chắn sẽ có số điện thoại của em, chúng ta đợi vài ngày xem, chắc Lý
Dương sẽ liên lạc với em đấy, đến lúc đó chúng ta lại vờ sẽ giúp bà ta
tạo mối quan hệ với Trưởng phòng Lưu. Nhưng trước tiên là bà ta phải trả tiền cho chúng ta cái đã".

Tiểu Nguyệt hoan hỉ nói: "Anh Tiểu Cường, anh gớm thật, nghĩ ra cả nước đi này".

Tiểu Thuý ở bên cạnh cũng chêm vào: "Sao lại khen mỗi anh ấy? Chẳng lẽ tôi không làm được gì sao?" Nó làm bộ giận dỗi.

Tiểu Nguyệt vội vàng biện minh: "Không phải thế, chị Tiểu Thuý cũng rất giỏi mà".

Tôi cười nói: "Tiểu Nguyệt, nhớ lần sau khen ngợi người khác không được bỏ
sót một ai, nếu những người cần biểu dương quá nhiều thì ít nhất cũng
dùng đến "vân vân", có thế mới không đắc tội với mọi người".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui