Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Nguyệt dẫn tụi tôi đến nhà nó, tuy đan gặp khó khăn ớn về kinh tế nhưng vẫn có thể thấy trước kia cuộc sống của gia đình nó khá giả. Chí ít là cũng
khác chúng tôi một trời một vực. Tiểu Nguyệt mở tủ quần áo của nó rồi
giúp Tiểu Thuý tìm, Tiểu Thuý sung sướng thử hết bộ này đến bộ khác,
hãnh diện xoay xoay mấy vòng trước gương. Mọi ngày do đặc thù công việc
nên Tiểu Thuý toàn mặc quần áo cũ rách, nay khoác lên mình những bộ cánh nên nó trở nên xinh xắn lạ thường. Tiểu Nguyệt ngưỡng mộ tấm tắc khen: "Chị Tiểu Thuý, trông chị xinh quá!"

Trông Tiểu Nguyệt có chút chạnh lòng, thấy thế tôi bèn an ủi nó: "Tiểu
Nguyệt, thực ra quần áo bề ngoài cũng không quan trọng đến thế đâu".

Tiểu Nguyệt cười nói: "Anh Tiểu Cường, anh không phải an ủi em đâu, bề ngoài không quan trọng, quan trọng là có một tâm hồn đẹp, mấy câu ấy chỉ nói
cho hay vậy thôi. Có những cái là do trời sinh, em chỉ có thể chấp nhận, em sẽ để ý hơn đến bề ngoài của mình, nhưng sẽ không quá để ý đến nó
đâu. Vì thế, anh cũng không cần an ủi em cũng như coi thường em quá. Cô
bé Tiểu Nguyệt bình thường này có đều tự tin để quyết tâm chỉ lấy những
anh chàng đẹp trai vừa tốt bụng vừa có tài".

Nói rồi nó
cười khì khì, tôi nhìn nó bằng con mắt khá lạ lẫm. Tiểu Nguyệt kiên
cường hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Tôi thật mừng thay cho nó và

cũng mừng thay cho chính bản thân mình, vì Tiểu Nguyệt phải lấy một anh
chàng đẹp trai "tốt bụng", tuy tôi cũng rất có tài, nếu đem ra so sánh
với Tứ Mao thì cũng là người đẹp trai, nhưng mà tôi tâm địa không được
tốt vì vậy người đó chắc chắn không thể là tôi. Tôi sung sướng cười rách cả miệng.

Tiểu Nguyệt ngọt ngào nói với tôi: "Tất nhiên với những người có tài năng đặc biệt như anh Tiểu Cường, em có thể nới
lỏng tiêu chuẩn."

Nụ cười của tôi tắt lịm giữa không trung, tôi
đành nói với nó: "Làm người phải đối xử tốt với chính bản thân mình,
không được hạ thấp tiêu chuẩn một cách bừa bãi, đó là vấn đề lớn về thế
giới quan đấy!"

Tiểu Nguyệt nói: "Cái này em chịu thiệt thòi một chút thì cũng có sao đâu!"

Tôi ngán ngẩm không thốt nên lời.

Trong khung chương trình này chúng tôi có rất nhiều việc phải làm, phải tìm
cho được cách thức liên hệ với ông Trưởng phòng, như thế lúc cần thiết
có thể tiện cho việc nắm b8a1t những động tĩnh của ông ta. Bên chỗ Tiểu
Bảo lại không cung cấp được số di động của ông ta, việc anh ta làm được
chỉ là lên mạng tìm một tấm ảnh Trưởng phòng Lưu rồi in ra cho tôi.

Bây giờ chỉ còn cách là tôi gọi điện thoại hỏi, nhưng thường thì người
trong Uỷ ban sẽ không dễ dàng cung cấo số máy di động cho người khác,
chỉ còn cách dùng tiểu xảo để kiếm số điện thoại của ông ta.

Sáng hôm sau, tôi cử Tứ Mao đến trực ở cửa Uỷ ban, hễ thấy Trưởng phòng Lưu
rời văn phòng thì thông báo ngay cho tôi. Mà tôi thì thấy mấy ngày hôm
nay cứ động tí lại ra ngoài mà rất lâu không về nên đã làm Giám đốc
Giang không hài lòng. Tôi đành ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng, tôi thấy
giám đốc mặc một bộ đồ trông kiểu dáng rất quê mùa, thế là tôi chớp lấy

cơ hội khen nức nở đưa bà ta lên tận mây xanh. Bà giám đốc tuy có rất
nhiều điều không hài lòng nhưng cũng đành ngậm ngùi nuốt vào trong. Tôi
làm việc mà tâm hồn treo ngược cành cây. Tứ Mao cuối cùng đã gọi điện
đến thông báo Trưởng phòng Lưu đã ra ngoài. Tôi gọi ngay 114 hỏi điện
thoại cố định ở văn phòng ông trưởng phòng.

Tôi bảo Tứ Mao gọi điện đến tìm Trưởng phòng Lưu, tôi cẩn thận nhắc nó hỏi tên họ người nghe máy.

Một lát sau, Tứ Mao gọi điện lại, cậu ta tiu ngỉu báo cho tôi biết có một
gã họ Vương nghe điện thoại, cái tên họ Vương ấy cứ như thể là phó phòng không bằng cứ hỏi nọ hỏi kia như thể nó là trộm cắp cần thẩm vấn ý.

Sự hiểu nhầm nghiêm trọng, Tứ Mao của chúng tôi sao có thể là trộm cắp
được cơ chứ, thường nó chỉ toàn cướp thôi. Nhưng kh6ong sao nỗi oan ức
của Tứ Mao lát nữa tôi sẽ giúp nó đòi lại công bằng.

Tôi lợi dụng lúc giám đốc Giang ra ngoài, còn một mình trốm trong phòng gọi điện
thoại, tôi cố gắng trầm giọng xuống để biến giọng nói của mình cho già
đi một chút, nhận điện thoại quả nhiên là một gã trẻ tuổi không có tinh
thần hợp tác

Tôi hỏi hắn ta: "Này anh Lưu có đấy không?"


Đối phương giọng điệu ngọt ngào, rõ ràng đã lịch sự hơn trước rất nhiều.
Dám gọi ông lãnh đạo Lưu của hắn ta như thế chắc chắn cũng phải là một
ông tai to mặt lớn, hoặc ít nhất cũng có mối quan hệ cấp lãnh đạo, hắn
ta thận trọng ngọt nhạt hỏi tôi: "Xin được hỏi ông là ai ạ?" Ông tìm
trưởng phòng Lưu có việc gì ạ?"

Tôi tiếp tục lớn tiếng nói: "Cậu
là Tiểu Vương hả? Số di động của anh Lưu tôi đã ghi trong di động rồi
nhưng tôi không đem theo, cậu đọc cho tôi số điện thoạii của anh ấy".

Tôi dùng khẩu khí ra lệnh nói với hắn, hắn ta chỉ dám hơi do dự một chút
rồi đọc cho tôi số điện thoại của Trưởng phòng Lưu. Với hắn ta mà nói,
người bạn của lãnh đạo Lưu này đến cả họ tên hắn cũng biết thì có thể
thấy ông này nắm rất rõ về chỗ bọn họ, hắn cũng không dám hỏi tên họ
tôi.

Mối quan hệ giữa người với người, nhiều khi như
cung Thiên Bình, bạn cao thì họ thấp, nếu muốn nhìn xuống họ thì bạn bắt buộc phải đứng ở một điểm đủ cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận