Sống Như Tiểu Cường

Cuối cùng, tôi cũng đã nhận được những đồng lương đầu tiên trong cuộc đời,
công ty chưa kịp làm thẻ ngân hàng cho tôi nên kế toán giao cho tôi tiền mặt.Tôi cầm trong tay 800 nhân dân tệ, tuy tinh thần không xúc
động cao trào như kiếm được tiền lừa đảo nhưng cảm xúc cũng không tồi.
Tôi tìm một góc vắng không người đếm đi đếm lại món tiền rồi cất cẩn
thận vào túi áo trong.

Hôm nay, tôi về đúng giờ vì đã hứa với Tứ Mao và mọi người khi nào tôi nhận lương sẽ mời mọi người một bữa ra trò.

Trên đường về tôi lấy làm phấn khởi, vừa đi vừa ngâm nga bài dân ca, lúc rẽ
vào cái ngõ nhỏ đột nhiên có một bàn tay tóm lấy tôi, người này rất khỏe mạnh nên lôi tuột tôi vào trong ngõ rồi ấn tôi vào góc tường, tôi đang
định chửi um lên nhưng nhìn thấy rõ ràng đó là một thanh niên vạm vỡ, đã đầu đông rồi mà anh ta ăn mặc rất phong phanh, áo khoác cũng không
đóng, tôi liếc nhìn đã thấy sức mạnh ghê gớm của anh ta, đôi tay thô
khỏe bóp nghẹt lấy cổ tôi làm tôi mấy lần không thở nổi, tôi chưa gặp
con người này nên vội nuốt mấy câu chửi bậy đã lên tới khoang miệng
xuống, nụ cười gần gũi đầy tính hợp tác nở trên khuôn mặt tôi, tôi ôn
tồn hỏi: "Xin hỏi vị đại ca, phải chăng chúng ta có quen biết nhau?"

Anh ta chẳng nói chẳng rằng trông càng dữ tợn hơn, tôi thấy rờn rợn, bèn
nhìn trộm những phần cơ bắp lộ ra trên người anh ta xem có hình xăm nào
không, có phải dân xã hội đen không nhưng chẳng thấy gì, tuy thế đang là mùa đông nên tôi không thể quan sát hết được, rất khó phán đoán xem anh ta có phải xã hội đen không. Mà cho dù có là mùa hè thì cũng không dễ
gì nhận ra được, ví như bang búa rìu ở thị trấn tôi, ngay cả lúc đánh

nhau hay ăn cướp cũng không quên tình yêu tổ quốc, gần đây họ đều đổi
hình xăm thành họ Phúc, tất cả hình xăm đều được xăm trên mông.

Ăn cướp có hai loại, một loại cướp tiền, một loại cướp tình, rõ ràng anh
ta không đến để cướp tình, lẽ nào anh ta nhìn thấu được tháng lương đầu
tiên của kẻ tội nghiệp này?

Trông bộ dạng anh ta càng trở nên hung dữ hơn và bắt đầu ra tay mạnh hơn, tôi sợ hãi la to: "Đại ca, nhất định là có hiểu nhầm, em nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu nhầm lớn."

"Giữa hai người chẳng có hiểu nhầm nào đâu." Tôi nghe thấy một giọng phụ nữ
quen thuộc, tôi cố gắng hết sức ngoái đầu lại, hóa ra là Lưu Dĩnh, chẳng lẽ người đàn ông này không phải là xã hội đen mà là cảnh sát hay sao?

Lưu Dĩnh nói với người này: "Vương Dũng, bắt nó nhốt lại, thằng nhóc này ranh ma lắm."

Lưu Dĩnh tiến đến trước mặt tôi nói: "Trương Tiểu Cường, hãy khai thật ra, cậu lẩn vào công ty Tân Tân với mưu đồ gì?"

Chị ta còn biết cả họ tên đầy đủ của tôi, xem ra chị ra theo dõi tôi khá lâu rồi.

Tôi gào lên thanh minh: "Em không có âm mưu gì, em làm việc rất yên phận rồi."

Lưu Dĩnh bật cười khanh khách, chị ta nói: "Cậu mà yên phận à?"

Chị ta bỗng học theo cái giọng điệu của tôi mà nói: "Cậu không biết là cậu đang kể chuyện cười à?"

Tại sao lúc tôi nói dối thế nào cũng có người tin, khó khăn lắm mới được một lần nói thật lại không ai thèm tin.

Chị ta nói với Vương Dũng: "Xem ra phải dẫn cậu ta về đồn cảnh sát rồi hỏi chuyện dần."

Cái người tên Vương Dũng đó tóm lấy tôi, chuẩn bị giải tôi về đồn, cha mẹ ơi, liệu họ có dùng cực hình gì đối với tôi không?

Hai lần trước tôi và Lưu Dĩnh chạm mặt nhau đều là một đối một, những lần
đầu trí đấu dũng đó tôi thắng trong mạo hiểm, lần này lại thêm một gã
thanh niên. Trong trường hợp này đấu văn là rất khó rồi, lẽ nào ép tôi
phải dùng võ để thắng lần này ư?

Thực ra tôi là người văn võ song
toàn, tôi có sở trường bỏ thuốc mê bỏ mê người khác và lừa bọn trẻ con,

nhưng trong trường hợp đột ngột thế này thì chưởng đó cũng không kịp
thời phát huy.

Tôi nhìn họ mà không kịp nghĩ mưu kế gì trong lúc
này, lẽ nào đay chính là cảnh ông trời ghen ghét anh tài trong tiểu
thuyết sao?

Chính trong tình trạng nguy kịch ngàn cân treo sợi
tóc ấy, tôi nghe thấy có một giọng phụ nữ lanh lảnh thảm thiết: "Có
người nhảy lầu!"

Trong âm thanh có 4 phần hoảng loạn, 3 phần sợ hãi và 3 phần vừa sợ vừa mừng.

Họ vội chạy ra khỏi ngõ, ngay cửa ngõ có một tòa nhà, có một người đàn ông đang đứng trên nóc nhà, vừa khóc lóc vừa làm ầm ĩ như sắp nhảy đến nơi
rồi.

Tôi mừng quýnh, anh chị em cảnh sát thân mến, trong tình thế nguy kịch này lẽ nào các bạn không bỏ chút thù riêng để cứu
lấy một sinh mạng sắp từ giã cõi đời này?

Lưu Dĩnh và Vương Dũng nhìn nhau giây lát, rồi Lưu Dĩnh nói: "Chúng ta mau lại cứu người."

Vương Dũng nhìn tôi hỏi Lưu Dĩnh: "Còn thằng oắt này thì tính sao?"

Tôi nơm nớp nhìn Lưu Dĩnh, thái độ vừa tội nghiệp vừa đáng thương, nhưng
trong lòng tôi những đốm hoa lửa đang nổ reo tanh tách, tôi tự nói với
mình: "Thả đi mà, thả đi mà!"


Lưu Dĩnh nói: "Đem cậu ta theo!" Những đốm hoa lửa hy vọng trong tôi trong phút chốc bị dập tắt ngóm.

Hai người bọn họ cùng chạy lên nóc tòa nhà, Vương Dũng tóm lấy cổ áo tôi
kéo theo, tôi giẫy dụa chí tử nhưng anh ta khỏe quá nên tôi không thể
không theo bước anh ta.

Bỗng tôi dừng giẫy dụa vì phát hiện ra áo mình sắp rách đến nơi rồi, tôi bắt đầu nhẩm tính, nếu áo rách thì tôi
phải chạy thật nhanh xuống dưới, họ đang mải chạy lên cứu người thì chắc sẽ không có thì giờ quan tâm đến tôi nữa.

Cái áo toạc ra ngày
càng to, tôi cố nhịn không bật cười thành tiếng và không ngớt tự nhắc
mình: "Hãy trấn tĩnh lại, phải nhớ rằng bạn là kẻ lừa đảo có đẳng cấp,
là kẻ lừa đảo có lòng kiên định."

Cái áo tôi bỏ ra 30
nhân dân tệ để mua vậy là đã rách dưới sức mạnh giằng xé của Vương Dũng
và kỹ xảo quay lắc của tôi, tôi làm theo đúng kế hoạch đã vạch ra đáng
tiếc là vừa quay người được 15 độ đã bị Lưu Dĩnh tóm lấy tóc.

Chị ta tiếp tục lôi tôi lên, tôi vừa cố gắng theo sát bước chân Lưu Dĩnh vừa hét lên: "Chị ơi, chị nhẹ tay thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận