Sống Như Tiểu Cường

Tôi dẫn mẹ đến chỗ chúng tôi ở, dù sao cũng là ra ngoài làm việc, chắc là
không kịp quay về báo cáo với Giám đốc Giang những việc vừa xảy
ra. Mẹ hỏi tôi: "Tiểu Cường, con ở đâu?"

Tôi trả lời: "Con ở cùng chỗ với Tứ Mao".

Tôi đang tính toán chỗ ở cho mẹ, tôi thì còn có thể chen chúc với Tứ Mao
trong cái phòng chật hẹp ấy, nhưng mẹ ở đó đâu có được? Tôi cúi gằm mặt suy tính, mẹ đột nhiên hỏi: "Tiểu Cường, đừng lo chuyện mẹ ở đâu, tối mẹ có thể ở quảng trường Hạnh Phúc mà".

Quảng trường Hạnh Phúc là quảng trường lớn nhất tỉnh, rất lộng lẫy, có năm
giá nhà đất tăng gấp đôi, do vậy GDP cũng theo đó mà tăng lên 20%, để kỉ niệm thành tích vĩ đại ấy người ta tiến hành tu sửa toàn diện quảng
trường.

Hồi tôi còn nhỏ được mẹ dẫn vào thành phố làm ăn, đã có
lần tôi ngủ lại đó, phong cảnh ở đó rất tuyệt, gió thổi mát lạnh, không
khí trong lành, rất thoải mái và dễ chịu.

Có khi không ngủ được,

tôi ngồi ngắm ánh đèn màu lộng lẫy từ phía những cơ quan nhà nước, ở đây tuyệt hơn thị trấn tôi nhiều, thị trấn tôi thường xuyên bị cúp điện, mà giá điện thì đắt cắt cổ.

Những khi trời nóng, mẹ thường đuổi
muỗi giúp tôi, khi thời tiết trở lạnh, mẹ lại ôm chặt tôi vào lòng, đó
là hạnh phúc duy nhất mà tôi cảm nhận được ở quảng trường Hạnh Phúc,
theo đúng với cái tên của nó.

Nhưng hôm nay tôi không thể để mẹ
ngủ ở đó được, con thì ngủ trong phòng có chăn gối, sao có thể để mẹ ngủ ngoài quảng trường chứ?

Tôi có thể
để mẹ ngủ trong phòng, tôi ra quảng trường ngủ, nhưng chẳng có lí do gì
để bảo Tứ Mao đi, tuy là nếu tôi có đề nghị thì cậu ấy sẽ đồng ý
ngay.

Tôi và mẹ về đến nhà trọ, đang định tìm Tứ Mao để
thương lượng, tôi gặp ngay phải chị Trần đang tiến lại, tôi đi ra phía
chị, thấp giọng khẩn cầu: "Chị Trần, mẹ em vừa đến đây, chị còn phòng
trống nào không? Tối nay cho em mượn tạm được không ạ?"

Chị Trần
nhìn chúng tôi: "Phòng trống thì vẫn còn một cái, có thể cho mẹ cậu ngủ
nhờ, nhưng hễ có khách đến trọ mẹ cậu phải lập tức đi ngay".

Tôi vui mừng hỉ hả, cúi gập người cảm ơn chị, chị ta ghẻ lạnh nhìn chúng
tôi: "Tôi đã nói với các người rồi đấy, phải lau dọn phòng sạch sẽ,
không được làm hỏng đồ đạc, nếu ảnh hưởng đến việc cho thuê phòng của
tôi sau này, các người sẽ phải đền tiền đấy".

Tôi phấn khởi đồng ý ngay, chẳng ngờ bỗng nhiên giải quyết xong vấn đề nhà ở.


Cũng không còn sớm nữa, tôi không kịp quay về công ty báo cáo tình hình, cả
đêm tôi trằn trọc lo lắng, không biết liệu ngày mai Giám đốc Giang có
nổi trận lôi đình vì việc tôi trốn giờ không, chẳng may bị đuổi việc tôi lại phải đi tìm việc mới, giờ mẹ đang ở đây, lỡ chị Trần có khách thuê
trọ lại phải đi kiếm chỗ ở, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền.

Hôm sau tôi đến công ty từ sớm, Giám đốc Giang lên lớp tôi với khuôn mặt u
ám: "Trương Tiểu Cường, cậu đừng tưởng rằng vì con gái giám đốc giới
thiệu cậu vào đây mà cậu có thể tuỳ tiện đi sớm về muộn, nếu cậu còn tái phạm, tôi sẽ không bỏ qua đâu".

Con gái ông chủ giới thiệu tôi
vào đây? Tôi thấy hơi bất ngờ, không lẽ lại là Lâm Tiểu Hân? Ngoài cô ta ra tôi chẳng hề quen ai, tôi bỗng hiểu ra, tại sao công ty đột nhiên
thu nhận tôi, hóa ra là do Tiểu Hân giúp đỡ.

Tôi chìm trong ân
hận, tôi đã bán cái điện thoại cũ với giá tám trăm tệ cho cô ấy, vậy mà
cô ấy lại giúp đỡ tôi, tôi thấy mình thật không phải, nếu ông trời cho
tôi thêm một cơ hội nữa tôi chắc chắn chỉ bán cái điện thoại ấy với giá
bảy trăm chín mươi chín tệ thôi.

Giám đốc Giang nói với

tôi: "Trương Tiểu Cường, tôi cho cậu một cơ hội chuộc tội, gần đây phòng kế hoạch có tổ chức quảng cáo tại quảng trường Bình An của thành phố,
nhưng nhân lực thiếu nên tạm thời điều động cậu, Tổ trưởng Sa, anh hãy
nói cho Tiểu Cường biết công việc cậu ta phải làm".

Tổ
trưởng Sa nhìn tôi nói: "Lần này chúng ta làm kế hoạch tiêu thụ rộng rãi cho công ty giầy Thánh Lực, chúng ta sẽ mời Phùng Kỳ, người mẫu đang
rất nổi tiếng đến, đó cũng là người đại diện cho công ty Thánh Lực lên
biểu diễn, tuy cậu là lính mới, nhưng lần này cậu sẽ đóng vai trò quan
trọng trong sự kiện tuyên truyền lớn nhất thời gian này của công
ty". p>

Tôi mừng lắm, không ngờ cơ hội để tôi được thể hiện tài năng của mình đến nhanh vậy, tuy tôi chẳng bao giờ ham mê mấy cái trò
giải trí vớ vẩn, nhưng cái anh Phùng Kỳ này tôi cũng có biết, mỗi lần
vào nhà vệ sinh tôi đều lật mấy tạp chí bát quái, trong đó có những mẩu
tin về anh ta, ví dụ như hôm nay đi cùng nữ minh tinh nào bị người ta
chụp hình được, ngày mai xuất hiện trước báo chí phủ nhận điều đó ra
sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận