Editor: Meng
Trần Miểu đang nấu cơm trong phòng khách, cậu đứng ở nơi đó, sắc mặt không tốt lắm, trên người đang mặc một chiếc áo của Lục Liễm Ninh, áo hơi rộng, tay áo quá dài, vạt áo cũng thế.
Khi Cố Thần mở cửa vào nhà thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Miểu đang mặc một chiếc quần ngủ dài phết đất, không biết đang xào cái gì trong nồi, cả phòng khách đều tràn ngập hương thơm của đồ ăn.
Mà Lục Liễm Ninh vừa từ phòng ngủ đi ra, trên tóc còn hơi ướt, nhìn qua giống như vừa tắm rửa sau khi rời giường.
Trong tay Cố Thần cầm một cái folder, thấy Lục Liễm Ninh đi ra đi thì đến gần cậu ta: "Đây là một tin mừng lớn.
".
Lục Liễm Ninh nâng mắt nhìn hắn ta, Cố Thần không phải là người dễ dàng nói những lời như thế này, hôm nay nghe hắn ta nói như vậy làm Lục Liễm Ninh cũng có chút tò mò.
" Rốt cuộc là thứ gì, sao cứ tỏ ra thần bí thế hả? " Lục Liễm Ninh đưa tay cầm lấy chiếc folder đóng kín mít kia.
Cố Thần nhìn thoáng qua Trần Miểu đang nấu cơm trong bếp, rồi lại chuyển dời tầm mắt về Lục Liễm Ninh: "Đàn anh cùng ngành của Nhậm Tê, phim tiếp theo của Dư Thân.
"
Tuy rằng Nhậm Tê và Dư thân đều là đạo diễn, nhưng hai người lại không giống nhau, một bên là người cực kỳ có cá tính, gia cảnh tốt, hơn nữa khiếu thẩm mỹ đối với phim ảnh cực kỳ tốt, ông không làm phim truyền hình.
Nếu như Nhậm Tê đôi khi làm phim sẽ nhìn sắc mặt nhà đầu tư, hoặc là vì tiền mà để một hai diễn viên được đỡ đầu tiến vào đoàn, thì Dư Thân chính là một đạo diễn cực kỳ thanh cao không dính khói lửa trần gian.
Đối với ông mà nói, phim điện ảnh mà ông làm cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ là nó được biểu hiện dưới hình thức khác.
Đôi lúc chọn kịch bản rất hàn lâm, không hợp thị hiếu người xem, khi phim được chiếu ở rạp thậm chí không có nổi 10 khán giả, bởi vì hình ảnh trong phim quá lộn xộn, kịch bản thì tối nghĩa khó hiểu.
Cũng đã từng tự mình sáng tạo, dứt khoát cải biên một bộ phim điện ảnh trinh thám, bỏ xa ngành công nghiệp điện ảnh trong nước, ôm về mấy cái cúp.
Nhậm Tê nói sở dĩ Dư Thân vẫn luôn đơn thuần muốn làm gì thì làm như vậy, là bởi vì gia thế của ông đã cho ông cái tự tin đó.
Tình hình ở phòng bán vé ngoài rạp phim cũng không nằm trong phạm vi mà ông phải bận tâm, có thể quay được hết thứ mình muốn quay, trưng bày hết những ý tưởng độc đáo của mình, làm phim thật vui mới là điều quan trọng nhất, ông cũng không cần suy nghĩ tới việc lời hay lỗ, khi không tìm được nhà đầu tư thì tự mình bỏ tiền ra đầu tư, dù sao ông cũng không xài hết được đống tiền trong nhà, ông đã từng nói như vậy.
Ba năm trước Nhậm Tê từng nói trong một lần talk show, vừa cười nhạt lắc đầu vừa nói, Dư Thân có thể tùy tâm sở dục, nhưng ông ta không thể, bởi vì ông ta còn phải gồng gánh cuộc sống.
Cho nên người như Dư Thân khi chọn diễn viên, căn bản không tồn tại khái niệm diễn viên mang vốn vào đoàn, ông chọn diễn viên cực kỳ liêm chính.
Lục Liễm Ninh mở văn kiện đóng kín kia ra, là kịch bản, cậu ta đọc lướt qua một chút, thì phát hiện kịch bản còn chưa hoàn chỉnh.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra nội dung sơ lược của bộ phim, Lục Liễm Ninh nhìn Cố Thần nói: "Đây là một bộ phim văn nghệ.
"
Sắc mặt Cố Thần biến đổi, duỗi tay cầm lấy kịch bản, cũng lật ra nhìn, nam chính là một hoạ sĩ, phiêu bạt khắp nơi.
"Đúng thật là phim văn nghệ.
" Cố Thần để kịch bản sang một bên: "Ban đầu tôi cũng không hay tin về kịch bản này, là Nhậm Tê gọi cho tôi, kêu tôi đưa cho cậu xem thử.
"
Nhậm Tê này có ý đồ.
Rõ ràng kịch bản còn chưa hoàn thành đã vội bày tỏ thành ý với cậu ta.
Lục Liễm Ninh lồng hai tay vào nhau, đặt ở đầu gối, còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên thấy sắc mặt Cố Thần trở nên kỳ lạ, có hơi khó coi.
Cậu ta nhìn theo tầm mắt Cố Thần, thì phát hiện Trần Miểu đã bưng cá kho ra bàn.
Trần Miểu đang mặc quần áo của Lục Liễm Ninh, cổ áo có hơi rộng nên da thịt cũng bị lộ một mảng lớn, dấu vết gặm cắn chỗ bị lộ ra quả thật có hơi đậm.
Cho dù Trần Miểu ngốc nghếch phản ứng chậm thì cũng không thể bỏ qua ánh mắt trừng trừng của Cố Thần, nên cậu cũng ngẩng đầu nhìn lại, chào hỏi một tiếng: "Cố tiên sinh.
"
Cố Thần lập tức không ngồi yên nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một: "Tôi kêu cậu đến làm trợ lý chăm sóc Lục Liễm Ninh, cậu cũng không phải dạng tốt lành gì nhỉ, bò lên tới trên giường chăm sóc luôn đấy hả?"
Lục Liễm Ninh nhíu mày, cũng quay đầu lại nhìn Trần Miểu, nhìn cái cổ áo rộng thùng thình để lộ da thịt kia rất không hài lòng mà nó: "Ai cho cậu mặc quần áo của tôi?"
Trần Miểu nói: "Hôm qua em dầm mưa quần áo ướt hết rồi, vừa mới giặt sáng nay, vẫn chưa khô.
"
Lục Liễm Ninh lại nói: "Cậu không thể mặc quần áo đàng hoàng hả? Sao mà để nó xộc xệch thế kia? Gài cái nút áo trên cùng lại nhanh!"
Trần Miểu cúi đầu: "Vâng.
" Đứng ở bàn ăn gài nút áo.
Trong phòng khách tràn ngập mùi hương của bữa cơm, vẻ mặt hai người trong phòng tràn đầy dấu vết vừa trải qua tình dục, hơn nữa còn không thèm che giấu, lại còn hoàn toàn làm lơ hắn ta.
Cố Thần tức giận đến mức não xém chút tắt nguồn, hắn ta không ngờ Trần Miểu nhìn thật thà chất phác như thế cũng có thể bò lên giường Lục Liễm Ninh.
Hơn nữa những tình nhân mà trước đây Lục Liễm Ninh từng ngủ cùng hoàn toàn không phải loại hình giống như Trần Miểu, cậu thật sự bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng một Trần Miểu như vậy lại có thể ở lại nhà Lục Liễm Ninh, mặc quần áo Lục Liễm Ninh, nấu cơm cho cậu ta.
Thoạt nhìn mọi thứ đều rất tự nhiên quen thuộc.
Trước đây hắn ta đã quá coi thường Trần Miểu.
Cậu đến làm việc bên cạnh Lục Liễm Ninh chỉ mới được hơn một năm.
Cơm trưa ăn ở nhà Lục Liễm Ninh, Trần Miểu làm thêm một món.
Sáng sớm đã có dì giúp việc đến dọn dẹp phòng khách, bổ sung thêm một vài nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Cố Thần đánh giá trước sau thì phát hiện trong phòng khách thiếu rất nhiều đồ vật, những vật trang trí quý giá trước đây, không còn thấy cái nào.
Hắn ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Miểu càng thêm quái dị.
Sau khi ăn xong Trần Miểu lấy bánh kem đã mua hôm qua từ tủ lạnh ra, sau khi cắt ra cho Lục Liễm Ninh, cậu ta chỉ ăn một miếng là bắt đầu làm mặt ghét bỏ: "Ngọt muốn chết, cậu mua cái loại bơ giá rẻ gì vậy nè, Trần Miểu cậu có thể mua cái gì tốt cho tôi không hả?" Cậu ta duỗi tay giật phăng hoàng tử bé ở giữa chiếc bánh ra, miệng thì nói: "Cái thứ này có rớt sơn lên bánh không đây.
"
Trần Miểu vùi đầu ăn bánh kem, tự mình cảm thấy ăn khá ngon, trình độ bắt bẻ của Lục Liễm Ninh không giống với người thường, cậu từ từ mà ăn bánh, có hơi phân tâm trong lòng.
Lục Liễm Ninh không thích hợp với hoàng tử bé cũng không thích hợp với công chúa nhỏ, cậu ta tương đối giống với hoàng hậu độc ác thích bắt bẻ công chúa Bạch Tuyết.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...