Song Luyến

“Đừng động, để anh ôm một chút.” Dạ Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi tay nhu hòa lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Từng động tác dịu dàng của anh giống như đang nâng niu món bảo vật trân quý nhất trong ngực.



Cơ thể cô càng cứng, tựa như một con búp bê vô tri mặc anh ôm.

Dạ Tiêu không phải một người đàn ông ôn nhu, anh có thể lầm lỳ im lặng cả mười ngày không cần nói một câu, càng không nói đến việc mở lời dỗ ngon dỗ ngọt. Nhưng, mỗi lần hoan ái qua đi, cô rất sợ phải đối diện với bộ dạng dịu dàng này của anh.

Kiều Thạch chết rồi, lòng cô cũng bị nhốt trong ngục tù tối tăm không chút ánh sáng… nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô đã đánh mất tất cả mọi tri giác, chỉ cần hở ra một chút lại cảm thấy mỗi giờ mỗi khắc bên cô anh có biết bao nhiêu ôn nhu…

“Đừng như vậy, Dạ Tiêu.” Quay mặt đi chỗ khác, cô lãnh đạm nói.

Không tức giận, cũng không muốn tiếp tục dày vò cơ thể cô lần nữa, đối với cô, anh luôn vô cùng kiên nhẫn.

“Anh đè như vậy rất nặng.” cô lạnh lùng nhắc nhở, anh nên đứng dậy rồi.

Thật ra mỗi lần nằm trên người cô, anh luôn phải dồn nửa trọng lượng cơ thể vào hai tay chống đỡ bên người, cho nên cô không phải chịu sức nặng lớn như cô nói, chỉ là những hành động thân mật của cơ thể này, cô không muốn kéo dài.

Lòng tự trọng của Dạ Tiêu luôn rất cao, anh nhìn ra cô đang từ chối dây dưa.

Quả nhiên, anh đứng dậy.


Khi anh ra khỏi cơ thể cô, cô lập tức chấn động, có một cảm giác rất phức tạp.

Cơ thể anh vẫn như mỗi lần trước đây, dường như vẫn chưa được thỏa mãn, trạng thái hưng phấn đó cũng chưa hết…

Cô vốn không có cách nào đáp ứng được nhu cầu của anh, đã đến nước này, cần gì phải…

“Dạ Tiêu, có lẽ anh hiểu rõ, tôi không ngại nếu anh tìm người phụ nữ khác.” Cô chậm rãi mở miệng.

Chuẩn bị đưa khăn tay sạch cho cô, anh khựng lại, đưa lưng về phía cô, anh lau qua cơ thể, cúi xuống nhặt quần áo dưới đất lên vẻ mặt không thay đổi.

“Mỗi tháng chỉ làm hai lần, đến nước đó em vẫn còn thấy khó khăn?” thanh âm lành lạnh, anh vẫn quay lưng về phía cô.

Tới vậy rồi, còn không được sao?

Không lên tiếng, cô nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt phức tạp.



“Này! Anh đang nhìn cái gì thế?” rón rén bò lên cầu thang, Kiều Linh dùng sức vỗ vai Kiều Thạch một cái, hài lòng nhếch môi nhìn bộ dạng hoảng hốt của anh.

Vội vàng che lại cái ống nhòm cỡ lớn, Kiều Thạch nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, dáng vẻ kiểu như vừa làm chuyện xấu trở về.

“Không, Không!” phủ nhận quá anh, không giống tác phong ngày thường của anh.

Cô hồ nghi nhìn anh, đột nhiên ngón tay chỉ chỉ, rồi hét lên thật to, “A! anh Kiều Thạch! Con nhện kìa!”

Nhện? cái thứ nhiều lông gớm giếc trong truyền thuyết đó hả?

Kiều Thạch nhảy dựng lên, lắp bắp, “Đâu, nó đâu?”không thể để con vật kinh dị đó bò đến dọa Kiều Linh được.

Nói thì chậm, chạy thì nhanh, Kiều Linh nhanh chân chạy lên một bước, mắt tò mò nhìn vào ống nhòm.

Bị lừa rồi! Kiều Thạch không kịp ngăn cô lại nữa.

Quả nhiên, cô choáng toàn tập.

“Anh Kiều Thạch, anh thật xấu…” cô nhỏ giọng thì thào, nét ửng đỏ đang lan ra khắp khuôn mặt.

Anh Dạ Tiêu đang cùng một cô gái tóc vàng trên giường…làm cái việc mà cô cùng anh Kiều Thạch làm tối qua…


“Không phải anh cố ý!” Kiều Thạch cũng đỏ mặt, càng giải thích càng đen tối, “Cô gái kia đã vào đó một tiếng rồi, kêu như chết lên chết xuống mấy lần, ai nghe chả hiếu kỳ….”

Hơn một tiếng? thế nhưng vừa rồi lúc cô nhìn… anh Dạ Tiêu cùng cô gái kia làm chẳng có chút nào là ngừng nghỉ…

Anh Dạ Tiêu…cô gái kia làm sao chịu nổi đây?

Ôm đầu gối, cô ngồi xuống sàn nhà, Kiều Thạch cùng ngồi xuống ôm cô.

Qua một lúc lâu sau, nét ửng đỏ trên mặt mới dần dần giảm đi.

Đẩy đẩy người Kiều Thạch cô nhỏ giọng hỏi, “Cô gái đó có khi nào bị anh Dạ Tiêu làm đến chết không?…” dù cho ngồi trên lầu, nhưng những âm thanh rên rỉ hoan ái vừa vui sướng vừa thống khổ của cô gái kia vẫn mơ hồ có thể nghe thấy.

Cuối cùng có chết được hay không? Đột nhiên, cô có chút nôn nóng khó hiểu, đại khái có thể là do quá thẹn thùng.

“Anh chỉ có thể nói…Dạ Tiêu quá mạnh.” Kiều Thạch đơn giản bội phục giới hạn của Dạ Tiêu, so với viểu hiện của mình đêm qua mới thấy trình độ của anh vẫn ở cấp nhà trẻ thôi, “Anh biết Dạ Tiêu không thích đọc sách, chỉ thích học võ là vì sao rồi, quá mạnh.” Lần đầu tiên đối vợi đứa em không hay đọc sách, thành tích cũng chỉ miễn cưỡng thi đỗ đại học hạng ba này Kiều Thạch cảm thấy nể phục thực sự.

“Vóc người anh Dạ Tiêu quá đẹp…” nhịn không được, Kiều Linh cảm thán. Thì ra bình thường ăn mặc thải mái đã hoán mĩ như thế, giờ lột ra lại càng thêm rắn chắc gợi cảm, còn hơn người mẫu nữa.

Còn có…thật ra cô… nhìn thấy cái kia của anh Dạ Tiêu…rất lớn…rất kinh khủng…

Đêm qua cô mới cùng anh Kiều Thạch trải qua lần đầu tiên…tất cả đều không dám nhìn kỹ… lại trong lúc vô tình như thế này thấy rõ cái đó của anh Dạ Tiêu như vậy…

“Kiều Linh!” Kiều Thạch híp híp con mắt làm ra vẻ nguy hiểm, “Anh lệnh cho em, lập tức xóa ngay hình ảnh đó đi.” Kiều Thạch bị cho ăn dấm, tức giận bịt mắt cô.



Trong khoảnh khắc đó, khi cô mười sáu tuổi nhận thức được, anh Dạ Tiêu cũng không phải là người thanh tâm quả dục như cô vốn từng nghĩ.


Quả nhiên, từ đó về sau, anh Dạ Tiêu vẫn luôn cô độc một mình, nhưng mà phụ nữa làm ấm giường thì đêm nào cũng có, lại còn không hề cố định



Không chờ đáp án của cô, cũng không quan tâm đến đáp án là gì, Dạ Tiêu bước tới bên cạnh cánh cửa.

Dừng bước.

Anh trầm giọng hỏi, “Anh có thể ngủ ở đây qua đêm không?”

Cô lắc đầu, “Lần sau đi, chờ lúc nào tinh thần tôi tốt hơn chút.”

Mỗi lần đều là câu trả lời như vậy.

Anh ngủ lại đây qua đêm, phản chờ đến lúc tâm trạng cô tốt hơn? Cũng đúng, cô hiện giờ đang mệt đến không muốn giao tiếp với anh.

Kéo cánh cửa, anh bước ra ngoài không do dự.

Thật ra, anh vẫn còn chuyện không muốn nói cho cô.

Năm mười chín tuổi kia, khi thấy cô quần áo không chỉnh tề, mới sáng sớm đi ra khỏi căn phòng của Kiều Thạch, thì mười hai tiếng sau, anh cũng tiễn biệt tấm thân xử nam từng vì cô mà giữ gìn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui