Dạ Tiêu nhờ người ở trong nước mang cho một chút đặc sản làm quà cho mẹ Kiều, để cho người giúp việc lấy ra.
“Có rảnh rỗi thì nên ra ngoài nhiều một chút.” Lúc ra cửa anh dặn dò.
Không biết tại sao bầu không khí sáng hôm nay đặc biệt ấm áp, nếu như bình thường, nhất định anh sẽ không nói như thế.
Nếu như bình thường, cô cũng sẽ tuyệt đối không để ý đến lời nói của anh.
Nhưng hôm nay, cô nghe lời anh, cùng người giúp việc về nhà đẻ.
“Mẹ… một chút hạch đào của Dư Diêu, bưởi Dữu Tử…đào mật Phụng Hóa…Dạ Tiêu nhờ người…biếu mẹ…” lấy từng món đồ ra, cảm xúc bỗng có chút hoảng, cô hôm nay nói năng không khác gì một đứa bé.
Mẹ cô vừa tỉnh ngủ, há hốc miệng còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Bao lâu rồi chưa thấy con gái như vậy?
“Sao hôm nay lại nghĩ tới về nhà chơi vậy?” mẹ Kiều rất vui vẻ kéo con gái tới nói chuyện, “Con nên về nhà nhiều một chút, hôm nay con về không biết mẹ vui thế nào đâu…”
Mẹ Kiều kích động tới suýt chảy nước mắt, đã bao lâu con gái không chủ động về nhà? Lâu đến nỗi bà cũng quên mất thời gian…
“Mẹ, sau này con sẽ ghé thường xuyên hơn.” Cô lẳng lặng mỉm cười cam kết, mẹ xúc động thấy rõ. Cũng chính loại xúc động ấy khiến lòng hiếu thảo của cô dâng trào.
“Có muốn tới xem vườn hoa hồng bảo bối của con không?” mẹ Kiều vui vẻ đề nghị, hưng phấn kéo tay con gái chuẩn bị đi, “Mẹ nói cho con biết nhé, thời gian trước đây tại mẹ chăm không được tốt nên vườn hoa suýt chút chết khô, may mà có Kỷ tiên sinh…”
Nói được một nửa, mẹ Kiều khựng lại bởi vì biểu cảm của con gái không đúng lắm
Hoa hồng là hiện thân của tình yêu, nhưng cũng vì người trồng ra chúng, người từng tỷ mỉ bón phân tưới nước, yêu thương chăm chút đã không còn ở đây. Như vậy hoa hồng còn có thể đại diện cho tình yêu hay sao? Nó còn có thể đại diện cho tình yêu nữa hay không?
Những đóa hoa hồng trân quý ấy đã bị giấu tận sâu trong đáy lòng, không còn vì ai mà nở rộ được nữa.
“Đi thôi, tới thăm chúng một chút.”
Thật lâu, thật lâu trước đây, những bông hồng kia giống như thiếu nữ vậy, phong thái rất mê người của những khóm hồng trưởng thành, anh và cô coi nó như những đứa con tinh thần của mình vậy.
Bước vào nhà kính, một biển hoa màu đỏ rực rỡ, ấm áp.
Một bóng người thon dài đang đứng giữa biển hoa khẽ cúi đâu, anh khẽ nâng đóa hồng, ghé mũi ngửi ngửi, chuyên chú mà ôn nhu.
Cô hốt hoảng, thất thần.
Kiều Thạch…thì ra anh vẫn luôn ở đây…
Không thể kìm chế được sự kinh ngạc, cô vô thức bước về phía cái bóng ấy.
Cô tay cô bị mẹ kéo lại, bà khẽ lắc đầu với cô. “Cậu ấy là Kỷ tiên sinh, lúc rảnh rỗi sẽ tới đây giúp mẹ chăm vườn hoa, nhiều lúc cậu ấy ngồi ở chỗ đó, ngay cả mẹ cũng nhầm tưởng…thằng bé Kiều Thạch đã trở về.”
Bước chân cô dừng lại, tâm trí cũng nhanh chóng phục hồi.
Kiều Thạch không về được nữa, không phải cô đã thừa nhận sự thật này rất lâu rồi sao?
Trên thế giới này, những bóng lưng giống nhau đâu có thiếu, nhưng không có ai giống anh…
“Bác Kiều, những cây hoa hồng này bị nhiễm bệnh rồi nên hoa nó mới vừa nở đã héo, để con giúp bác phun chút nước tỏi …” khuôn mặt tuấn mỹ quay lại, đúng lúc nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta khẽ ánh lên một tia kỳ quái, nét kỳ quái đó phảng phất như cách xa cả một đời, cất giấu niềm khao khát sâu không thấy đáy.
Đối với ánh nhìn ‘tương tư ái mộ’ này của anh, cô làm như mắt điếc tai ngơ, vượt qua anh, cô ngồi xuống tập trung nhìn ngắm hoa hồng.
“Đúng là bị bệnh rồi…” cô nhìn trên lá hoa hồng kết một tầng giống như mạng nhện, phía trên có mấy con sâu nhỏ màu vàng vàng đang bò tới bò lui, lòng cô khẽ đau.
Hoa hồng của cô…
“Đừng lo lắng, hoa hồng sẽ không héo tàn, cũng giống như tình yêu vậy.” giọng nói ấm áp, khuôn mặt đẹp đẽ ấy đang dịu dàng nhìn cô.
Cô chấn động, ngoại trừ bóng lưng, cách nói chuyện ấy cũng rất giống…
Hơn nữa…
Những lời này, người trông hoa hồng kia đã từng nói với cô.
Cô che giấu tâm tình, cô không muốn bị người hay chuyện tương tự làm ảnh hưởng, cô nhàn nhạt hỏi mẹ, “Mẹ có nước tỏi không?”
“Có, có, có, trước kia Kiều Thạch vẫn thường hay nhắc mẽ mua sẵn để ở đây.” Mẹ Kiều vội đi sang căn phòng nhỏ để nông cụ bên cạnh cầm bình nước tỏi ra.
Hai cánh tay đông thời muốn lấy cái bình ấy.
“Để tôi đi, những việc trừ sâu này không thích hợp với phụ nữ đâu.” Kỷ Tầm ôn hòa đề nghị
Lại là một câu nói tương tự.
Cô dửng dưng xốc lại tinh thân, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào mà từ chối, “Không cần đâu, hoa hồng của tôi, để tự tôi chăm sóc.” Nói xong, cô không bồi thêm bất kỳ lời nào nữa, giành lấy bình nước tỏi kia.
Đã từng là tình yêu, bây giờ muốn hồi tưởng lại, cũng nên do chính cô chăm chút.
Bị người ta cự tuyệt không chút khách khí, anh chỉ có thể sững sỡ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô tỉ mỉ đi qua đi lại giữa vườn hoa.
Cô lạnh lùng như vậy, cứng rắn như vậy khiến anh không quen.
Bước chân cô đột nhiên khựng lại trước mấy cành hoa hồng xanh trước mặt.
Một màu thanh bích, còn xin đẹp hơn so với ngọc phỉ thúy, lại tự nhiên trong sáng, dù có đứng ngắm từ xa cũng khiến người ta ấn tượng khó quên. Đây chính là cực phẩm giữa biển hoa, sắc thái cực kỳ hiếm thấy của hồng xanh.
“Tại sao lại có hoa hồng xanh?” giọng cô có chút không vui.
“Tương truyền, lúc hoa hồng xanh bung nở sẽ cho ta một ước nguyện, bất kỳ ước nguyện tốt đẹp nào cũng sẽ được thực hiện.” giọng nói sau lưng rủ rỉ ôn nhu, “Mấy cành hồng xanh chiết đó là do tôi mang từ nơi rất xa tới, hoa hồng hẳn là nên cùng lớn lên với hoa hồng, cho dù chúng có chút khác biệt với những cây còn lại, đúng không?”
Đã từng có một người…
Anh nhất định phải tìm ra một loại hoa thích hợp nhất dành cho em, loài hoa ấy phải tự nhiên, thuần chất, xinh đẹp giống như em vậy.
Ngôn ngữ của hoa hồng xanh, là tình yêu trường tồn.
Hoa của người ta trồng, làm sao cô có thể bỏ?
Nhưng không biết tại sao cô đang mềm lòng.
Vì vây, cô quay mặt đi chỗ khác cứ coi như cô không nhìn thấy, ngầm cho phép mấy khóm hồng xanh lớn lên trong vườn của mình.
Chẳng qua là…
“Mẹ, mẹ nhớ đừng đụng vào mấy cây hoa này nhé.” Cô dặn dò
Nghe nói hoa hồng xanh có độc, mỗi cành mỗi cây, mỗi cánh hoa cũng có thể có kịch độc, một khi chạm vào hậu quả khôn lường.
“Đúng vậy, tôi đã sớm dặn bác gái rồi.” Kỷ Tầm gật đầu tán đông, lại một lần nữa quay người dặn thêm mẹ Kiều vài điều.
Lúc nhìn cô, cô đã tự nhiên tiếp tục công việc chăm sóc hoa của mình.
Không kìm được khẽ than thở, anh cho rằng gương mặt này của bản thân đi tới chỗ nào cũng có thể thu hút ánh nhìn của phụ nữ.
Nhưng mà người phụ nữ trước mặt này từ đầu tới cuối không có nhìn thẳng anh được mấy lần.
Tại sao anh dành nhiều thời gian tới chăm sóc vườn hoa hồng này, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ chút nào sao?
Cửa sổ của nhà kính mở, gió thổi qua đưa hương hoa hồng xông thẳng vào cánh mũi.
Cô không chú ý tới anh hàng xóm đẹp trai đó đã rời đi từ lúc nào, cô lo lắng đứng giữa vườn hoa, nhìn mùi hương ngập phòng.
“Hương hoa này sợ là sẽ thổi tới nhà bên rồi…”
Lòng mẹ Kiều cả kinh, cô đã thông báo nhiều lần, cửa sổ nhà trồng hoa nhất định phải đóng kín, nhưng Kỷ Tầm nói mở của sẽ giúp cây sinh trưởng tốt hơn, nên bà đã quên lời dặn của con gái.
“Dạ Tiêu sẽ không ngửi thấy mùi hoa này chứ? Nó ngửi thấy thì phải làm thế nào, nhỡ nó nóng giận rồi san luôn nhà hoa này không?” mẹ Kiều vừa kinh vừa sợ, làm gì có người chồng nào muốn nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác diễn cảnh vợ chồng làm vườn? mẹ Kiều lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của con gái, lại không thể bỏ được vườn hoa được nuôi trồng mười năm này…
Nói cho cùng, trong lòng của mỗi người, Dạ Tiêu tuôn là một con người chuyên đi cướp đoạt một cách hèn hạ…
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cô làm biếng mở miệng.
Sự thật thì ngược lại, cái Dạ Tiêu ghét nhất chính là tranh giành cướp đoạt.
Bằng không, khi nắm giữ vị trí môn chủ Long Môn, anh lại không nói một lời nhường lại cho Lôi, rút lui khỏi những tranh cướp giang hồ.
Huống chi có một năm anh mười mấy tuổi, lần ấy cô bị ấn tượng này khắc sâu thật lâu, đó là lần Lôi tặng Dạ Tiêu một mô hình xe hơi, là một phiên bản hạn chết hết sức quý giá. Sau khi Kiều Thạch thấy nó thì thích thú vô cùng, luôn cầm trên tay ngắm nghía không ngừng, thế là Dạ Tiêu không chút để ý tặng luôn cho Kiều Thạch, thực ra cô biết, Dạ Tiêu cũng rất thích mô hình ấy.
Vì anh không giỏi việc thích đồ mà người khác cũng thích, cho nên tới tận bây giờ, anh vẫn không muốn tranh cướp.
Trên thế giới này, có rất ít thứ khiến anh để ý.
Đại khái trừ cô ra, bởi vì cô là thứ duy nhất Dạ Tiêu không thể buông bỏ.
“Kiều Linh, con tới rồi.!” ba Kiều nghe người làm nói con gái về chơi, lập tức cao hứng chạy tới, “Vừa vặn ba đang muốn tìm con.”
“Có chuyện gì ạ?” cô hời hợt đáp lời.
“Ba đang có một dự án có thể kiếm về rất nhiều tiền, chỉ cần Dạ Tiêu đồng ý bán súng đạn cho….”
“Ba, chuyện của đàn ông con không có cách nào nhúng tay vào.” Còn chưa nghe cong, cô đã lạnh lùng cự tuyệt.
Mấy năm trước, ba Kiều vì buôn lậu một lô hàng bị thuế quan chặn lại, nếu không có Dạ Tiêu, ông nhất định đang ngồi trong tù rồi. nhưng cũng vì vậy mà công ty chịu ảnh hưởng dẫn đến việc kinh doanh không được thuận lợi. cô biết ba đang muốn làm lớn để khôi phục những ngày tháng rạng rỡ của công ty.
“Chẳng qua là muốn con đi khuyên mấy câu, cũng không phải muốn mạng của con!” ba Kiều vô cùng không vui, hai giới hắc bạch có ai không biết, nhược điểm duy nhất của Dạ Tiêu chính là con gái công, nhưng người làm ba này lại không vơ được chút hời nào từ con gái ruột.
Cô ngồi xuống, không đáp lại lời ba mình.
Ngoài sáng Tề gia buôn bán gì, trong tối buôn bán gì, thật ra cô đã sớm biết rõ ràng, nhưng cô giả bộ không biết, tại Kiều Thạch nói không biết là cách bảo vệ mình tốt nhất.
Cho nên, bây giờ tuy cô không phải là một người vợ tốt, nhưng cô không muốn mang đến cho Dạ Tiêu thêm bất cứ phiền phức gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...