kHI TẶNG NGƯỜI KHÁC MÓN QUÀ LÀ LỜI nói dịu dàng do mình tự nghĩ ra thì mình sẽ nhận được sự đền đáp tương tự hoặc hơn thế, đó là điều đương nhiên trong cuộc sống của Koko từ trước đến nay. Chẳng hạn, một chuỗi những nụ hôn, vòng tay ôm cháy bỏng, những bất ngờ có thể nhìn thấu sau những lời nói, v.v... Liệu có cái gì buồn bã lang thang trong không trung giống như lời nói dịu dàng không được đáp lại của mình không?
Chính vì lý do đó mà Koko không tài nào nói lời dịu dàng với Jesse được. Nó không nhổ nốt vào mặt người còn lại, nhưng vẫn tiếp tục chẳng buồn để ý đến món ăn cô đang nấu mà chạy đến cửa hàng bánh hamburger, và nhìn cô chằm chằm như nhìn kẻ đột nhập. Nói chính xác là nó dành cái nhìn như thể có vật thể gì đó cho không chỉ mình Koko mà cả các các bạn cô, và bạn bè của nó.
Tất cả lũ bạn của nó đều có nụ cười bẽn lẽn của những anh chàng đồng lứa sắp thành người lớn, và tò mò về phụ nữ. Chúng làm cô thấy vui. Đứa nào cũng cao hơn cô, những đôi giày thể thao cho thấy bóng dáng của người đàn ông được cởi ra, vứt lổng chổng ở cửa ra vào. Cô vừa xếp những đôi giày chắc phải to hơn giày của cô vài inch, vừa nhớ đến cơ thể nhỏ bé như người tí hon của Jesse. Thường thì sống lưng của đứa trẻ muốn thành người lớn sẽ dài ra nhanh lạ thường. Còn Jesse, cô có cảm giác nó cự tuyệt ngay cả sự phát triển của cơ thể mình.
Khi lũ trẻ xem phim trong phòng Jesse, thỉnh thoảng có cảnh yêu đương nam nữ. Đó chỉ đơn thuần là một phần của bộ phim, nhưng nó luôn rời khỏi chỗ khi có cảnh đó. Lũ bạn cụt hứng, quay sang châm chọc Jesse đang đi ra ngoài phòng.
"Sao thế mày? Đây là đoạn hay nhất đấy."
Những đứa trẻ khác huýt sáo, có lúc còn khen ngợi cơ thể phụ nữ cứ như đã là người lớn thực thụ.
Thế là Jesse đột nhiên tỏ ra giận dữ, đuổi chúng ra ngoài. Ban đầu chúng còn cười cợt bỏ ngoài tai, nhưng khi thấy Jesse cáu thật sự, chúng tắt video, lẩm bẩm mấy câu chửi bậy mới học được và cả lũ
chui ra khỏi phòng.
Chúng đi về phía cửa ra vào, đứa thì bực bội rằng sẽ không thèm chơi với thằng đó nữa, đứa thì nháy mắt chớp nhoáng hôn trộm Koko. Tất cả chúng đều là những đứa trẻ khỏe mạnh, trong mình tràn đầy năng lượng, muốn sớm độc lập khỏi cha mẹ nhưng chưa được như ý. Chúng vẫn còn cái sự non nớt kiểu như phải miễn cưỡng làm bài tập khi bị cha mẹ mắng, nhưng cũng là những con người đang xây dựng xã hội của riêng mình. Còn Jesse, nó đang có nguy cơ bị cái xã hội này hất ra ngoài bởi những vụ việc lặt vặt như vậy.
Khi lũ trẻ đã về, Koko lén nhòm vào phòng Jesse thì thấy nó nằm phục trên giường nghĩ ngợi. Nhìn cảnh đó, Koko bất giác cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm. Nó giống tâm trạng khi thấy người đàn ông của mình hút thuốc trong dáng vẻ không phòng bị, cô thấy bối rối. Koko vào phòng Jesse một cách vô thức, ngồi xuống phía chân nó. Bàn chân nó lớn hơn cô tưởng, ở tất có một lỗ thủng. Cô cứ ngồi yên lặng, Cảm thấy không được nói cho đến khi Jesse lên tiếng. Sự im lặng kéo dài lâu quá khiến cô bứt rứt. Cô định nói cho Jesse biết về lỗ thủng ở tất, bèn nhìn vào mặt Jesse thì thấy mặt nó ướt đẫm. Phải mất một lúc cô mới hiểu ra đó là nước mắt. Không một tiếng động, nước mắt tuôn ra từ khóe mắt tạo dòng suối trên mũi nó. Nước mắt nó giống hệt như nước miếng nó nhổ lên mặt Kay. Bây giờ, nó đang nhổ nước miếng lên chính mặt mình.
Koko im lặng chạm vào chân Jesse, cởi tất của nó ra. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể Jesse. Nó cứ để mặc Koko làm. Không hiểu sao cô thấy bàn chân trần của nó thật đáng thương, chứ không giống cái chân đáng ghét đã làm tím lưng cô.
Cô cầm chiếc tất thủng, khẽ khàng ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Cô đi lại phía bếp, mở hộp kim chỉ ra thì thấy tất cả kim đã bị bẻ cong. Koko chép miệng "Tại Jesse đây", nhưng không hề giận nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...