THẾ LÀ CUỘC SỐNG CHỈ CÓ KOKO VÀ JESSE đã bắt đầu. Bạn bè của Koko tỏ ra tò mò, ngày nào cũng đến xem tình hình như thế nào. Bọn họ cũng như Koko, chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con. Các cônàng đến xem mặt Jesse như thể đi xem chú hề, Jesse thì chẳng buồn làm quen với Koko, không hé nửa lời nếu không cần thiết, cứ nghe nhạc ở góc phòng giống như con thú trong chuồng. Koko nghĩ nấu ăn cho Jesse là nhiệm vụ tối thiểu, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi vì công việc đi mua đồ ăn và nấu nướng.
Hôm đó cô bạn Kay có kế hoạch đến chơi nên Koko bắt đầu bỏ thịt vào lò nướng. Miếng thịt bò dần toả mùi thơm, nhưng nghĩ đến chuyện nó sẽ biến mất mà không được Rick biết đến, Koko thấy lòng chùng xuống. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, thật buồn bực khi không thể chia sẻ niềm hy vọng trong cuộc sống thường nhật với người mình trông đợi.
Cô toàn chỉ ở cùng Rick vào cuối tuần, nhưng giờ thì từ sâu thẳm tâm hồn, cô mong sẽ ở bên Rick cả những ngày thường nữa.
Cuộc sống thường nhật! Cho đến giờ, liệu đã có người đàn ông khiến cô muốn cùng tận hưởng điều này với anh ta chưa? Đánh răng, ngủ trưa, chọn trang phục. Răng những người đàn ông cô từng quan hệ luôn được đánh trắng bóng, trang phục được lựa chọn theo sở thích của chính mình quấn quanh cơ thể họ. Bộ dạng Rick đi đi lại lại trong phòng với bàn chải đánh răng trong miệng mang lại cảm giác mới mẻ cho Koko. Điều này có giá trị ngang với những hành động của anh trên giường. Bàn chải đánh răng và chuyện chăn gối có giá trị tương đương! Koko đỏ bừng mặt. Cô gần như đã đi đến quyết định sẽ trả căn hộ đang ở bây giờ để chuyển đến sống với Rick.
"Koko," tiếng gọi của Jesse kéo cô trở về với thực tại.
"Cô nấu gì thế?"
"Thịt bò quay đấy."
"Hừm."
Thịt bò quay là món khoái khẩu của Jesse. Đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là lo nấu ăn cho người khác. Dạo này cô đã quyết định đưa những món Jesse thích vào thực đơn. Khi Rick ở nhà, cô chẳng bao giờ phải bận tâm đến chuyện này. Đã là món do Koko nấu thì dù có là món trứng bị cháy sém, anh vẫn đưa vào miệng ăn ngon lành, và dùng đặc quyền của người cha để bắt Jesse cũng phải ăn. Nhưng bây giờ Koko không nằm trong vòng bảo vệ của anh.
"Cháu ra cửa hàng bánh hamburger đây."
Koko dừng tay đang rửa rau lại.
"Cô cho cháu tiền đi."
Koko thấy trước mắt tối sầm.
"Tại sao?" mãi cô mới hỏi được có vậy.
"Cháu muốn ăn bánh hamburger kẹp pho mát."
Cô gắng nén giận, nhưng ngón tay rút đồng 5 đôla từ trong ví đang run lên.
"Mẹ cháu nấu ăn ngon lắm," Jesse vừa thổi bong bóng kẹo cao su vừa nói.
"Món gì cơ?" giọng của cô cũng run lên như ngón tay vậy.
"Cơm trộn trứng sống."
Koko ném tờ 5 đôla về phía Jesse. Nó cười nhăn nhở, nhặt lấy tiền và mở cửa đi ra ngoài.
Cô lôi miếng thịt ra khỏi lò nướng và ném vào thùng rác. Miếng thịt bị ném thật mạnh nên nước thịt màu cánh gián bắn vung vãi ra bếp. Cô lau nước thịt dính trên mặt mà không hiểu mình đang làm gì. Sao lại có người cố tình làm mình bị tổn thương vậy.
Đúng lúc đó chuông cửa reo lên. Ai đó đến nhà. Đó là Kay.
"Ái chà, sao thế? Miếng thịt này có tội tình gì vậy?" Koko ngồi xuống ghế, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Mỡ thịt còn dính trên ngón tay làm bẩn khuôn mặt cô.
"Mình đã làm gì cơ chứ!"
Cô gần như phát điên. Lần đầu tiên trong đời, cô bị xúc phạm đến phát khóc.
"Sao vậy?"
Kay hốt hoảng ôm lấy vai Koko. Koko nghẹn ngào kể hàng ngày mình bỏ công sức nấu nướng cho con Rick ra sao, rồi công sức đó bị đạp đổ phũ phàng ra sao, rồi chuyện hôm nay không phải xảy ra lần đầu.
"Nó là trẻ con nên đành chịu thôi."
Kay miệng nói, tay lau vết bẩn trên bàn bằng giấy ăn. Trẻ con á!? Trẻ con mà làm chuyện như
thế a? Trẻ con là thế sao? Cơn giận của Koko bùng phát.
Đối với Koko, làm trọn được cái công việc thường nhật là nấu ăn cho người khác đã là điều lạ lùng rồi.
"Mình chẳng hề có ý định trở thành mẹ nó đâu. Vì nó là con của Rick nên mình mới nấu cho nó ăn đấy thôi!"
"Nhưng đó là lựa chọn của cậu mà."
Koko không tìm ra lời gì để nói. Chia sẻ cuộc sống thường nhật với Rick cũng có nghĩa là phải gánh theo cuộc sống của đứa trẻ.
"Mình cũng không rành lắm, nhưng phải tụi trẻ con vẫn thường thản nhiên làm những chuyện như thế hay sao? Nhất là thằng bé lại không được mẹ uốn nắn. Ai cũng nói là không hiểu tại sao Koko lại dính vào anh chàng có con như vậy, hay là định bắt chước người giúp việc? Sự thật là như thế nào?
Do tò mò hay do hiếm gặp đàn ông có con?"
Koko không biết nên giải thích thế nào với các cô bạn gái về tình cảm của mình dành cho Rick. Cô chưa bao giờ yêu theo kiểu như thế này cả. Mối quan hệ với người đàn ông thông qua tình dục sao mà dễ dàng và dễ chịu thế. Còn mối quan hệ thông qua cuộc sống thường nhật sao mà khó khăn thế, tất nhiên cuộc sống thường nhật ấy đã bao gồm cả tình dục. Giờ thì cô đã biết bàn chải đánh răng phức tạp hơn cả tình dục.
"Cậu chỉ chưa quen với trẻ con thôi. Chỉ thế thôi mà." Kay ra sức an ủi Koko. Koko và Kay từ xưa đã là đôi bạn thân vẫn thường tâm sự với nhau, nên bây giờ khi đã trưởng thành họ không cần phải nói nhiều. Kay cảm nhận được vì sao Koko yêu Rick thật lòng, cho dù Koko nhất quyết không nói ra vì ngượng ngùng.
"Có lẽ mình hơi căng thẳng. Xin lỗi cậu nhé."
"Mình có thể hiểu chuyện cậu yêu Rick, nhưng còn đứa trẻ cậu định thế nào? Mình nghĩ nếu không thể yêu quý nó thì không nên dây vào." Kay nói.
"Mình không thích Jesse. Gọi nó là kết quả của việc ân ái giữa anh ta với người phụ nữ khác thì chính xác hơn là kết quả của tình yêu. Nhưng mẹ nó lại vứt bỏ nó. Kết cục là nếu mình định yêu Rick thì cũng phải đeo theo nó. Bây giờ, mình rất vui khi làm Rick vui. Nói đùa làm anh ấy cười, cho anh ấy biết điều chưa biết, làm anh ấy vui vẻ trên giường, nhưng nếu định làm những điều đó thì cũng phải chăm cho cả Jesse."
Kay và không thể tin vào tai mình. Cô bạn hấp dẫn và luôn coi mình là trung tâm lại đang gắng sức làm vui lòng một người đàn ông.
"Không phải cậu vẫn coi thường kiểu yêu đó hay sao?"
"..."
"Cậu đặt tình dục và việc nuôi con ngang nhau, nhưng mình không cho là nuôi con dễ chịu đến thế đâu."
Điều Kay nói nghe có vẻ đúng. Cô cảm thấy mình đang bắt đầu mắc phải một sai lầm khủng khiếp. Kay đang định pha đồ uống cho Koko hãy còn trầm tư nghĩ ngợi thì Jesse về, miệng nhai khoai tây rán.
"Chào Jesse. Khoẻ không?"
"Cũng tạm."
"Cô có quà cho cháu đây."
Kay đưa gói đồ chơi cho Jesse. Nó mở ra. Bên trong có chiếc máy bay.
"Không cảm ơn sao, Jesse?"
Jesse quay mặt về phía Kay. Trông giống như sắp hôn cảm ơn, nghĩ vậy Koko bỗng có tình cảm dịu dàng với Jesse.
"Cảm ơn cô."
Cũng khoảnh khắc đó Kay đứng sững sờ, miệng há hốc. Koko nhìn Kay. Má Kay ươn ướt. Hoá ra cùng với lời cảm ơn, Jesse đã nhổ nước miếng vào mặt Kay. Ngay khi nhận ta điều đó, Koko tóm lấy nó. Cô nắm cổ áo Jesse, định tát nó nhưng không tài nào trúng. Dù cơ thể nhỏ hơn cô, nhưng nó có sức mạnh của đứa con trai. Sau vài lần đánh vào khoảng không, cuối cùng thì cô cũng tát cho nó được một cái mạnh tưởng gẫy cổ tay. Nó ngừng chống cự, im lặng nhìn Koko. Máu chảy ra từ mũi nó. Koko đứng sững, không tin nổi việc mình vừa làm. Cổ tay đau đớn. Dùng tay còn lại xoa chỗ đau, cô cảm thấy nước mắt ầng ậc dâng lên. Thế nhưng, tình cảm ủy mị đó đã vỡ vụn khi Jesse dùng hết sức đá vào lưng cô. Koko khuỵu xuống sàn, người gập lại hòng làm dịu sự đau đớn ở chỗ bị đá. Cô nghẹn thở. Thế này thì đúng là nó bị điên rồi. Đứa trẻ này không phải là người mà là con quỷ bị sinh ra bởi nhầm lẫn. Cô nghe giọng Kay vỗ về mình như vọng từ xa lại. Cô ngước mắt lên, thấy Jesse đang nhìn mình, trong tay vẫn cầm chiếc máy bay. Mặt nó không hề có chút biểu cảm nào, máu mũi bị để mặc chảy ròng ròng nhuộm đỏ cả khuôn mặt nó. Koko ớn lạnh sống lưng.
"Tại sao... cháu lại làm thế?"
Hãy cho tôi biết lý do đi. Cô cầu khẩn nó giải thích. Nếu không, cô không biết giải thích thế nào về sự tồn tại của mình, kẻ đang sống ở đây với cái cớ là tình yêu dành cho Rick. Tôi chỉ yêu Rick thôi mà, tại sao lại phải gặp chuyện này?
"Không biết."
"Không biết là thế nào? Cháu không được dạy nói cảm ơn à?"
"Nói cảm ơn rồi mà."
"Thế tại sao lại nhổ vào mặt cô ấy?"
"Không biết. Mẹ cháu cũng hay nhổ vào mặt bố cháu mà." Sau một khoảnh khắc, Koko nằm phục xuống sàn, khóc nức nở. Jesse coi đó là tín hiệu để đi về
nhốt mình trong phòng. Máu nhỏ giọt suốt quãng đường từ bếp đến phòng của nó. Khi đánh Jesse, cô nghĩ bàn tay mình còn đau hơn sự đau đớn trên má nó. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy nỗi đau trên tay mình mà thôi.
"Chắc là Rick và cô vợ cũ phải ghét nhau lắm." Kay vừa xoa lưng Koko vừa nói.
"Thế mà người ta vẫn hay nói con cái là kết tinh của tình yêu cơ đấy." Nghe Kay nói, Koko thấy hoảng sợ. Đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu, và được nuôi lớn bởi sự oán hận. Từ giờ trở đi cô sẽ luôn phải tiếp xúc với cái khối oán hận này đây. Không biết sống lưng của nó được làm từ cái gì nhỉ? Koko sợ phải nhận ra sự oán hận đã xâm chiếm vào tận xương tủy thằng bé sau khi bóc lớp cáu cặn của oán hận bao bọc bên ngoài cơ thể nó. Trước mặt các cô bạn gái, cô có thể khóc để khỏa lấp sự việc, nhưng chắc chắn rồi sẽ đến lúc cô không thể làm vậy được nữa. Từ sâu thẳm tâm hồn, cô biết ơn cô bạn Kay đang xoa lưng ình. Cô sợ hãi nghĩ đến điều đáng sợ sẽ ập đến với mình trong thời gian tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...