Sống Lưng Của Jesse


RICK CHIỀU CHUỘNG KOKO HẾT MỰC. ANH đối xử với cô như thể cô là một đứa trẻ vậy. Đối với Koko, vốn đã mệt mỏi vì trước nay vẫn yêu và ghét đàn ông ngang bằng nhau, thì đây quả là điều dễ chịu. Trước khi ra khỏi nhà, anh luôn chạm vào đâu đó trên cơ thể cô. Khi cô đang ngủ thì anh quấy rầy giấc ngủ bằng cách chọc chọc vào má cô. Cô bắt đầu thấy quyến luyến mối quan hệ không cần lời lẽ bóng bẩy hay phải lựa ý nhau. Khi ở cùng Rick, mọi cử chỉ hay điệu bộ yêu đương khi cô ở cùng những người đàn ông đều trở nên vô nghĩa. Cô chỉ việc cứ là bản thân mình là được, điều này hơi trái với quan niệm của cô về vẻ đẹp, tuy nhiên đây là lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn thả lỏng mình trước đàn ông. Cuối tuần, cô trở nên năng đến nhà Rick, cùng chia sẻ quãng thời gian này với anh và Jesse, để rồi bắt đầu thấy ghét ngày thứ Hai là ngày cô phải rời khỏi nơi đây về nhà mình. Cứ đến sáng thứ Hai là cô lại đạp tung cái ga trải giường dính những cục len nhỏ và kêu lên "Em không thích cái ga trải giường này! Em không muốn rời khỏi đây!" Vào những lúc như thế này, Rick thường vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành đứa trẻ. Cô bình tâm lại, gối đầu vào cánh tay Rick, thèm thuồng thêm một giấc ngủ ngọt ngào nữa.
Trong khi mối quan hệ với Rick ổn định và dễ chịu, thì Jesse luôn khiến cô bất ngờ. Vào một buổi sáng, khi Koko đang định chuẩn bị bữa sáng trong bếp thì Jesse nói muốn ăn trứng sống.
"Trứng sống á? Cháu định làm Rocky chắc?"

Nó lẳng lặng đập quả trứng vào cái âu, rưới đẫm xì dầu lên, cho cơm vào và bắt đầu trộn. Koko chằm chằm nhìn thằng bé đang dùng thìa ăn món đó, quanh miệng lem nhem vàng, cô thấy trong bụng khó chịu.
Rick đã thức dậy và đi đến chỗ cô, cô im lặng chỉ về phía Jesse.
“Ái chà, cơm với trứng sống đấy à. Làm cho bố với nào.”
Nhìn cảnh hai bố con họ kéo dài lê thê bữa sáng, Koko phát hãi.
“Cưng không ăn sao?”

“Không dám đâu.”
“Mẹ Jesse trước đây hay làm món này lắm. Cô ta cũng là người Nhật đấy.”
Koko vốn chẳng tin vào Chúa, nhưng lúc đó cô bất giác đưa tay lên làm dấu thánh, miệng lẩm bẩm “Chúa ơi, cứu con với!”
Jesse không biết dùng dao đĩa. Nghe nói mẹ nó rời bỏ nó mà không hề dạy dỗ những chuyện như thế. Nhìn thằng bé cầm miếng bít tết bằng hai tay, cắn như con chó, Koko chạy vào bếp tìm dao dĩa theo bản năng. Nhưng ở đó chỉ có mỗi một cái đĩa và một cái dĩa. Rõ thật cái nhà này, chẳng có gì gợi lên sinh hoạt thường nhật cả. Cô thầm mong không bao giờ phải đi nhà hàng cùng Jesse. Đối với người từ trước đến nay toàn thưởng thức những bữa ăn lịch lãm với nam giới như Koko, việc cùng dùng bữa với Jesse trở thành mối bận tâm của cô. Nhưng Rick thì chẳng mảy may để bụng. Trong khi Koko kêu lên không thể để như vậy được, thì ông bố lạc quan nói thế này để trấn an cô: "Khi nào biết mùi phụ nữ, nó sẽ nhớ ngay mấy chuyện lễ nghi ăn uống thôi mà." Koko chưa xuôi lắm, nhưng chuyển sang hỏi lý do mẹ Jesse không mang nó theo.

"Ban đầu cô ta cũng đưa nó đi theo rồi đấy. Nhưng được một tháng thì nó tự xếp đồ lên xe đạp và chuyển về đây. Nó bảo ngày nào cũng cãi vã, chả thú gì. Phụ nữ mắc bệnh to mồm thì khó chịu lắm. Anh lấy cô ta rồi nên hiểu rõ lắm. Đối với nam giới, thế là tệ nhất đấy. Jesse cũng là nam giới mà. Chỉ thế thôi."
"Thế thì tệ quá."
"Nó mà muốn gặp mẹ thì sẽ tự đi thôi. Cô ta sống gần đây mà. Koko, em không việc gì phải bận tâm đến chuyện này. Dạy con cái là việc của cha mẹ, em ở đây chỉ vì em là bạn gái của anh mà thôi." Rick hôn cô hòng khỏa lấp vấn đề. Cô đón nhận nụ hôn của Rick, đầu nghĩ đến sự tồn tại của Jesse đang xen vào mối quan hệ của hai người. Lần đầu tiên cô cảm nhận về sự tồn tại của một mối quan hệ khác với mối quan hệ mà người ta có thể dễ dàng tha thứ cho nhau bởi ân ái của nam nữ. Đó là mối quan hệ nghiêm túc và đầy khó hiểu giữa con người với con người mà người ta không thể lãng tránh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận