BUỔI SÁNG HÔM SAU, KOKO TỈNH GIẤC bên cạnh Rick. Ngó vào phòng Jesse thì nó đã không còn ở đó nữa, trên bếp còn vung vãi những mảnh vụn ngũ cốc chứng tỏ nó đã ăn sáng. Koko nhớ lại Rick tối qua. Cơ thể anh bao bọc, dịu dàng mang lại tình yêu cho Koko đã mệt mỏi vì trải qua vô số sự việc xảy ra kể từ khi bắt đầu chung sống với anh. Dù trong chuyện chăn gối của hai người không còn niềm vui cuồng nhiệt của thời kỳ mới gặp gỡ, nhưng Koko thấy thanh thản như đã trải qua cuộc đời mình trên chiếc giường này suốt từ lúc chào đời. Lâu rồi cô mới lại nằm trong chăn ngắm riêng mình Rick. Ở đó không hề có khuôn mặt của Jesse. Sau khi Rick ngủ say, cô châm điếu thuốc lá, ngắm anh ngủ với tâm trạng vô cùng thư thái. Chính là cảm xúc này, cô nghĩ. Mình bỏ cuộc sống có từ trước đến nay để ở bên anh ấy chính là vì cảm xúc này đây, cô tự bằng lòng. Liệu trong số những người đàn ông mình gặp gỡ từ trước đến nay đã có ai mang lại ình cảm xúc này chưa? Nó giống như cát trong đồng hồ cát vậy. Chiếc đồng hồ cát bị dốc ngược. Không thể biết đầu nào mới thực sự là đáy. Chiếc đồng hồ cát bị dốc ngược chẳng biết tự lúc nào đã không còn bị ngược nữa. Dòng ký ức của cô cũng lặng lẽ chảy xuôi, chảy ngược.
Jesse về nhà vào giờ ăn trưa, cư xử như chẳng hề có chuyện tối qua. Nó đường hoàng đánh sạch phần ăn trưa mà Koko nấu, nói một tiếng “cảm ơn”, rồi lại ra khỏi nhà. Koko chỉ biết thẫn thờ nhìn nó. Không thể có chuyện thằng bé này quên mất chuyện xảy ra tối qua. Cô đã thấy được Jesse dự định chấp nhận cô, nhưng không hiểu nó làm điều đó xuất phát từ suy nghĩ gì. Tối qua, nó nói rằng nếu Koko thích nó thì nó cũng sẽ thích Koko. Nó thật ranh ma. Rốt cuộc thì phải chăng cô phải cố gắng để được nó thích? Vậy mà trước đây cô vẫn xem thường những người phụ nữ phải nỗ lực để được yêu.
Rick đang chuẩn bị đi làm. Có vẻ như anh biết Koko đã ngủ say sưa trong vòng tay mình nên đang kiểm tra giấy tờ dùng cho công việc ban đêm anh mới bắt đầu trong thời gian gần đây mà không lo lắng gì cả. Anh cho rằng chỉ cần Koko mỉm cười và Jesse không gây chuyện là mọi sự trong cuộc đời của anh sẽ ổn thỏa. Đối với anh, ổn thỏa chính là hạnh phúc. Koko không giận anh. Giá mà giữ được thái độ bình thản như anh thì có phải mọi sự đã thuận lợi hơn không. Thán phục là cảm nhận của cô dành cho anh. Cô cảm thấy mình dạo này yếu đuối quá. Cứ nhìn Rick là lại bực mình với sự yếu đuối của mình.
Hễ Rick đi làm là Koko lại im lặng cùng ăn tối với Jesse rồi đọc sách một mình. Cô tránh nói chuyện với Jesse. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt như muốn nói của nó, cô lại bối rối nhìn xuống đất. Chuyện này giống hệt như cô thiếu nữ lần đầu biết yêu. Điều đáng ngạc nhiên là cô cảm thấy thẹn thùng khi biết Jesse đang nhìn mình.
Jesse nhìn cô với vẻ lạ lùng. Sau khi nó ngừng các trò nghịch ngợm, chọc phá dành cho cô, cô bắt đầu lảng tránh nó. Kể từ khi nhận ra điều này, Jesse không đánh thức cô nữa mà bắt đầu tự chuẩn bị bữa sáng ình.
Koko từ trong giường nghe thấy tiếng Jesse chuẩn bị bữa sáng, nhưng cô không muốn dậy. Dù vậy, qua âm thanh đó cô vẫn biết rõ nó đang làm món gì. Cô không biết tại sao mình không dậy đi vào bếp và giúp nó một tay. Cô chỉ muốn lảng tránh ánh mắt nó. Cô chẳng hề muốn biết mình hiện ra như thế nào trong mắt nó.
Mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa sau khi nó đeo cặp lên lưng và ra khỏi nhà thì cô mới lại chìm được vào trong giấc ngủ. Bản thân cô cũng không biết tại sao mình giữ thái độ như vậy. Cô chỉ biết mùi mồ hôi của Rick sau khi mệt mỏi trở về từ công việc ca đêm khiến cô an tâm ngủ thiếp đi.
Đêm đó, cô chợt tỉnh giấc vì tiếng còi xe cứu hỏa báo cháy. Có vẻ như đám cháy phát ra ở cùng phía nhà họ, giọng những người hàng xóm đi xem đám cháy vang lên ở bên ngoài. Cô rúc vào chăn, đoán chắc không phải là đám cháy ghê gớm gì lắm, nhưng tiếng người láo nháo bên ngoài làm cô mãi không ngủ được. Cô hơi sợ vì có sự cố xảy ra gần nhà vào buổi tối khi Rick đi vắng. Cô nghe thấy giọng phấn khích của anh hàng xóm Steve. Đôi mắt cô đã tỉnh ngủ hẳn. Cô đang trở mình mấy lần liền thì nghe có tiếng gõ cửa, Jesse vào phòng mà không đợi cô trả lời. Cô đoán chắc là cu cậu sợ nên không ngủ được và thấy rõ vẻ tò mò trên mặt nó. Giọng nó hào hứng.
“Koko, đi xem cháy nhà không? Nhất định là cháy to đấy.”
“Lạnh lắm.”
“Xem từ ban công được mà.”
Cô miễn cưỡng dậy, choàng cái áo khoác dài vào. Kể ra thì cô cũng muốn biết đám cháy lớn cỡ nào.
Họ đi trong phòng mà không bật đèn nên cô va vào chân bàn, ghế hai ba lần. Cô xuýt xoa. Jesse thấy vậy bèn nắm lấy tay Koko, hào hứng kéo cô đi vội đến bên cửa sổ. Nó không hề để ý đến việc đang chạm vào tay Koko.
Koko cứ phó mặc cho Jesse dẫn dắt. Cô nghĩ tay mình đang nóng bỏng, nhức nhối. Bàn tay nó được sử dụng đơn thuần để dắt cô đi. Tay nó hóa ra không nhỏ tẹo nào, mà cũng không mềm mại hơn tay Koko. Tay nó gân guốc như tay người đàn ông trưởng thành. Cô thả lỏng bàn tay ẩm mồ hôi của mình để Jesse không nhận ra sự ngạc nhiên đó.
Khi ra đến ban công thì thấy ngọn lửa ở xa hơn cô tưởng. Nhưng đám cháy khá lớn, ngọn lửa chưa được dập tắt bốc lên cao nhuộm đỏ bầu trời. Anh hàng xóm Steve đứng trên con đường dưới căn hộ đang kể oang oang về ngọn lửa đã bốc lên từ cửa hiệu như thế như thế. Jesse đăm đăm nhìn như bị thôi miên ngọn lửa bốc lên trong thành phố. Dáng vẻ thật vô tư, khiến nó trông rất thuần khiết. Lúc nãy Koko đã nắm lấy bàn tay Jesse. Duy nhất có bộ phận đó trên cơ thể nó là ấm áp.
Xe cứu hỏa hết đến rồi đi bao nhiêu lượt. Koko thấm lạnh nên khoanh tay trước ngực. Nhìn Jesse thì thấy nó mặc độc một chiếc áo ngủ pyjama. Nó không cảm thấy lạnh. Koko không thể cất tiếng gọi Jesse đang còn mải nhìn ngọn lửa.
“Cô sợ à?” Jesse hỏi như vừa nhận thấy Koko.
“Lạnh thôi.”
“Nói xạo. Thật ra là cô sợ phải không? Phụ nữ lúc nào cũng thế. Sợ hãi, rồi khóc lóc, rách việc lắm.”
“Cô không sợ đâu. Cháy ở xa mà. Nhà mình cháy làm sao được.”
“Hừm, sợ mà còn bày đặt. Không sao đâu. Có cháu ở đây rồi. Không có bố thì vẫn có cháu.”
Suýt nữa thì Koko thốt lên. Jesse đã nhìn thấu sự yếu đuối của cô. Cái thế của cô người lớn và đứa trẻ nhỏ đã bị đảo ngược trong nó. Chẳng biết từ bao giờ, trong con người của Jesse quan hệ giữa những người phụ nữ yếu đuối và đứa con trai bắt đầu trưởng thành. Nó đã hiểu được cô, người đang trong tình thế nguy hiểm phải xa rời người đàn ông mình yêu, mà điều đó lại phụ thuộc vào tâm trạng của chính mình. Nó đã bắt đầu học được nghĩa vụ của người đàn ông là phải bảo vệ kẻ yếu đuối. Nhất định là nó đã nhìn Koko cố gắng lảng tránh ánh mắt mình và học được điều này.
Koko mang một tâm trạng phức tạp. Dù biết cô không thể trở thành mẹ nó, Jesse vẫn đối xử với Koko như một quý cô ở bên cạnh nó và bố nó.
Gánh nặng trong tâm hồn Koko bỗng được tháo bỏ. Cô cảm thấy những từ ngữ trước vẫn luẩn quẩn trong cô, nay trơn tru đi ra khỏi miệng mình.
“Cô không muốn trở thành mẹ cháu đâu.”
“Biết rồi mà. Cháu cũng có mẹ hẳn hoi cơ mà. Cô là bạn gái của bố chứ.”
“Cô yêu bố cháu đấy.”
“Cái người uống như hũ chìm ấy được ở điểm nào cơ chứ?”
“Cháu chưa hiểu được đâu. Vẫn còn là nhóc con chưa biết mùi phụ nữ cơ mà.”
“Hừm? Hay là cháu sẽ làm pêđê.”
“Gì cơ??”
“Cháu đùa đấy. Ôi, chán quá. Lửa tắt hết rồi.”
Mình vừa nói chuyện như thế này với Jesse! Koko thấy muốn khóc. Điều mình vẫn luôn mong muốn chính là điều này đây, cô nghĩ. Điều cô mong muốn không phải là việc được cảm ơn vì đã chăm sóc không công cho Jesse hay là việc được nó ngưỡng mộ như người mẹ. Cô chỉ muốn được nó đối xử như một người phụ nữ thôi.
Hai người rời ban công quay vào phòng. Lần này thi Koko đẩy Jesse từ phía sau lưng. Cơ thể nó gầy nhom, xương sống lưng được kết nối từ những đốt xương nhỏ chạm vào lòng bàn tay cô. Không phải oán hận, cũng không phải yêu thương. Chính lần này, Koko đã cảm nhận được đó là xương của con người.
Trước khi ai quay về phòng người nấy, Jesse nói chúc ngủ ngon và đóng cửa phòng, nhưng rồi lại mở cửa thò đầu ra ngó Koko.
Koko ngoẹo cổ tỏ ý lạ lùng thì Jesse nhoẻn cười vẻ ngượng ngùng, nói:
“Cô, phụ nữ tuyệt đến thế nào?”
Cô suýt phì cười nhưng cố nhịn. Chắc lời nói của bố sẽ đọng lại trong tâm hồn cho đến khi nó hiểu được. Cô mỉm cười đáp lại.
“Nam giới cũng tuyệt lắm đấy.”
-Hết-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...