3
Rất nhanh bước đầu tiên của kế hoạch trả thù của Lưu Vĩ đã đến, anh ta lại giống lần trước đứng dưới khu chung cư của mẹ tôi.
Với khuôn mặt đầy râu và mái tóc bạc, Lưu Vĩ và bố mình đẩy người mẹ tàn tật, kéo theo một biểu ngữ, khóc lóc bên ngoài khu chung cư.
“Mọi người hãy nhìn mà xem, đây là vợ chưa cưới của tôi, Vương Thời Ngôn.
Vì mẹ tôi bị tai nạn giao thông, cô ấy không nói lời nào mà ôm tiền bỏ trốn.
Làm tôi không kịp đến bệnh viện cứu mẹ, chậm trễ phẫu thuật, bây giờ mẹ tôi bị liệt nửa người rồi!”
Nói xong, Lưu Vĩ bắt đầu khóc lớn, một chàng trai lớn ngồi bệt xuống đất khóc to nhanh chóng thu hút một đám người hiếu kỳ.
Người ngày càng đông, Lưu Vĩ hài lòng tiếp tục kể lể:
“Bây giờ mẹ tôi đã bị liệt, nhà tôi không trách cô ấy, nhưng cô ấy lại chơi trò mất tích, ngay cả mẹ ruột cũng không tìm thấy cô ấy.
Nhà tôi vừa lo cô ấy gặp chuyện, vừa giận sự lạnh lùng vô tình của cô ấy, muốn trực tiếp nói chuyện rõ ràng.
Xin mọi người giúp đỡ, nếu thấy cô ấy, hãy liên lạc với tôi, thông tin liên lạc có trên ảnh.”
Người xung quanh nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân sự việc, tụ lại chỉ trỏ bàn tán.
Khi mẹ tôi biết chuyện này, cả khu chung cư đều đã biết.
Mẹ tôi hét lên trong điện thoại, gửi tin nhắn âm thanh cho tôi.
“Vương Thời Ngôn! Mày đúng là làm tao mất mặt, mày mau về giải quyết chuyện này nhanh!”
Lần này mặc dù mẹ tạm thời tin những gì tôi nói, nhưng bà vẫn cảm thấy tôi làm bà mất mặt.
Bà luôn khinh thường việc cãi vã, có vấn đề sẽ đẩy tôi ra giải quyết.
Quả nhiên, lần này cũng vậy, bà luôn bo bo giữ mình.
Nhưng như vậy cũng tốt, Lưu Vĩ và những người đó sẽ không làm phiền bà được.
Chuyện này, điều duy nhất tôi nghi ngờ là, liệu mẹ ruột của Lưu Vĩ có biết sự thật hay không! Dù sao lần này, những gì Lưu Vĩ nói, bố anh ta đã nghe rất rõ ràng.
Nhưng nếu bà ta đồng ý làm lớn chuyện như vậy, hậu quả tương ứng họ cũng phải tự chịu.
Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mai phải đi làm, theo hành động của Lưu Vĩ ở kiếp trước, anh ta và bố mình nhất định sẽ đẩy người mẹ tàn tật kia đến công ty tôi đòi lời giải thích.
Ở kiếp trước, vì lý do này nên công ty đã sa thải tôi, thu giữ tài khoản cá nhân của tôi.
Công ty không bồi thường một xu, còn đe dọa nếu tôi làm ầm ĩ sẽ kiện to, để tăng thành tích cho phòng pháp lý của công ty.
Ở kiếp trước, tôi bị tấn công toàn diện trên mạng, cuối cùng chỉ có thể khóc mà xóa bỏ tài khoản nổi tiếng của mình.
Dù sao tôi đã dày công chăm sóc tài khoản, làm sao có thể để công ty như vậy kiếm tiền trên mồ hôi công sức của mình được!
Còn bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp!
Tôi lập tức thay đổi mật khẩu tất cả tài khoản của mình.
Khi làm việc ở công ty, trợ lý đều biết mật khẩu, vì sau khi tôi viết xong bản thảo, họ cần làm phân tích dữ liệu.
Sau đó tôi nộp đơn xin nghỉ phép, nghỉ hẳn một tháng, chuyện nghỉ phép tôi đã báo cáo với sếp từ trước, bây giờ chỉ là xin phép sớm hơn dự định nên đơn xin cũng nhanh chóng được duyệt.
Tôi làm việc ở công ty này đã ba năm, ba năm làm việc không nghỉ ngơi, cuối cùng đã giúp công ty có chút danh tiếng
Người hâm mộ đều thông qua tài khoản của tôi mà biết đến công ty, sếp luôn yêu cầu tôi chuyển lượng truy cập cá nhân thành công cộng nhưng người hâm mộ không chấp nhận.
Sếp không có cách nào, vì sợ tôi rời đi nên luôn chơi bài tình cảm, và tôi cũng vừa vặn mắc bẫy, cuối cùng trở thành con cờ đẩy mình xuống vực thẳm.
Nhìn lại, có lẽ có vấn đề cũng là ở tôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Khi tôi tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa.
Tôi mặc đồ ngủ đi xuống lầu, cửa sổ và cửa dưới mở toang, không khí tràn ngập hương hoa và mùi cơm thơm phức, ánh nắng cũng tràn ngập khắp sàn nhà, bà lão đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Nhìn thấy tôi dậy, bà vẫy tay gọi tôi:
“Cháu gái nhỏ, cơm trưa sắp xong rồi, con cũng ăn cùng nhé!”
Tôi đi theo mùi hương, chạy đến bếp, quả nhiên là thịt kho tàu bà cụ nấu.
Thịt kho tàu với màu sắc thật sự rất hấp dẫn.
.
Truyện Nữ Phụ
“Wow! Bà nấu ăn ngon quá, con chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi!”
Bà cụ vui vẻ, cầm muỗng múc một miếng thịt đưa đến miệng tôi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, nhớ lại hồi nhỏ khi bà ngoại đến nhà chơi, mẹ tôi nấu ăn trong bếp, tôi giúp một tay.
Lần đó mẹ làm món thịt kho tàu mà tôi chưa từng thấy, tôi đứng bên cạnh ngửi mùi thơm, thèm đến nỗi nuốt nước miếng, xin mẹ cho nếm một miếng.
Mẹ liền mắng tôi là đồ ham ăn, không có giáo dục, khách chưa ăn mà tôi đã đòi nếm thử.
Sau đó trong bữa ăn, mẹ cũng liên tục dạy tôi, bà ngoại thấy tôi tội nghiệp liền gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu, mẹ thấy vậy liền gắp lấy, chia cả đĩa thịt kho tàu cho bà ngoại và anh họ.
Ngày hôm đó tôi vừa khóc vừa ăn hết đĩa nấm xào của mẹ, chỉ cảm thấy miệng đắng, lòng cũng đắng.
Sau đó tôi không bao giờ thấy mẹ làm riêng món này nữa.
Tôi không nhịn được hỏi mẹ, mẹ không kiên nhẫn đẩy tôi ra, cười mỉa nói:
“Đúng là đồ ham ăn, lâu vậy rồi còn nhớ, mẹ sẽ không làm nữa, để con nhớ lâu, biết cái gì là quy tắc!"
Sau đó mẹ nói là làm, không bao giờ làm thịt kho tàu nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...