Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần


Editor: Fuurin
*Ed: Yay, khắc phục được lỗi up truyện trên web rồi *tung bông*
Sở Sở hấp tấp chạy lên phía trước, ngồi xuốc trước khe hở, đưa tay vuốt ve lá của cái cây trước mắt, trong lòng lẩm nhẩm: cẩu kỷ, hay kỷ tử tên đầy đủ là cẩu kỷ tử, là quả chín từ cây bụi họ cà, quả có thể dùng để ăn, cũng là một vị thuốc bắc quý, từ trên xuống dưới đều có công dụng dưỡng sinh thượng đẳng, có công hiệu tăng cường miễn dịch, chống lão hóa, bởi vậy cũng có một cái tên khác là "Lại Lão Tử".

Sở Sở không khống chế nổi nội tâm vui sướng của mình, đọt kỷ tử non mùa xuân cũng là một loại rau, cũng là một món có dinh dưỡng phong phú bảo vệ sức khỏe, tuy bây giờ đã là tháng tám, không ăn lá được nữa, nhưng đúng lúc lại đang vào mùa kết quả.

Nhìn một đám trái kỷ tử đỏ au trước mắt, Sở Sở lập tức hái sạch, bọc trong vạt áo, nghĩ đến canh thịt hầm kỷ tử, nước miếng của cô liền chảy ròng ròng.

Quả trên một cây thực sự không nhiều lắm, đại khái cũng chỉ có hơn hai chuc4 trái, Sở Sở đi quanh tảng đá một vòng, phát hiện thêm được vài cây nữa, sau khi hái sạch sẽ quả trên cây, cô suy nghĩ một chút, rồi tìm một tảng đá hơi nhọn, cẩn thận bới một gốc cây kỷ tử lên, đây chính là đồ tốt, dời một cây vào không gian trồng, sau này không lo có ăn.

Sở Sở vừa tưởng tượng, vừa đem cả cây cẩu kỷ vào trong không gian, từ sau khi cô tu luyện khí linh, thì mỗi lần cần lấy hay cần đem gì vào đều không cần phải đi đi vào không gian nữa.

"A Hắc, A Hồng, giúp chị trồng cây cẩu kỷ này với." Sở Sở dùng tinh thần lực truyền ý nghĩ của mình sang A Hắc và A Hồng.

A Hồng ở trong không gian chu miệng: "Chị ơi trong này chán quá, bọn em ra ngoài có được không ạ?" Trong giọng nói còn thoang thoáng vẻ tội nghiệp.

Sở Sở nhướng mày, hai đứa này, mới ở trong không gian có nửa ngày đã than chán, vậy mấy ngàn năm trước đây làm sao mà qua vậy?
"Ngoan nào, thời gian này chị không thể cùng chơi với hai em được, hai đứa cứ ở trong không gian chơi đã, chờ khi tập huấn xong rồi, sẽ làm đủ món ngon cho hai em ăn." Sở Sở an ủi cả hai.

Sau khi Sở Sở đồng ý một loạt điều kiện của mình, cuối cùng A Hắc với A Hồng mới yên tĩnh lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm, con nít mà ầm ĩ lên quả thật là khó trị mà.

Dọn dẹp kỷ tử xong xuôi rồi, Sở Sở tiếp tục tìm kiếm những nguyên liệu khác, kết quả là chưa đi xa đã phát hiện được khoai lang, đây tuyệt đối là niềm vui lớn mà! Sở Sở cẩn thận gạt bùn đất ra, củ to thì tiện tay để sang một bên, còn củ nhỏ thì đào cẩn thận đặt ở bên chân mình.


Chờ khi Sở Sở đào hết tất cả khoai lang ra, cô lại phát hiện chỉ dựa vào hai bàn tay này của mình, vốn không thể đem hết chúng nó về, mà nút không gian của cô đã để lại chỗ cắm trại mất tiêu.

Thế là Sở Sở phải lấy máy liên lạc ra nhắn tin cho Tiếu Minh Dụ.

Cỡ mười phút sau, Tiếu Minh Dụ vội vã chạy tới.

"Đồ đạc ở đâu rồi?" Tiếu Minh Dụ nhìn thấy tin nhắn thì phát hoảng, chỉ có vài phút, muốn mượn đồ cũng không mượn kịp.

"Kìa." Sở Sở liếc sang khoai lang trên mặt đất.

"Đây là cái gì thế?" Tiếu Minh Dụ nhìn đống khoai, cẩn thận hỏi, mấy thứ này có đúng là ăn được không vậy?
"Khoai lang, nó là đồ tốt đấy." Bản thân Sở Sở rất thích ăn đồ ngọt, thế nên cô càng thiên vị khoai lang.

"Trước hết cậu cứ thu hết chúng vào nút không gian đi đã."
Nghe Sở Sở nói như vậy, Tiếu Minh Dụ cũng yên tâm, liền vội vàng thu tất cả vào nút không gian.

"Ơ, củ này còn phân ra to nhỏ khác nhau nữa à?" Tiếu Minh Dụ tinh mắt phát hiện ra vài củ khoai lang khác với những củ khác.

"Củ nhỏ là củ giống, đến lúc đó sẽ đem về trồng." Sở Sở định chờ tới khi kiếm đủ tiền rồi sẽ mua căn nhà để ở, sau này muốn trồng thứ gì đó cũng sẽ rất tiện.

"Sở Sở, cậu còn biết trồng cây nữa á, cậu giỏi thật đấy." Tiếu Minh Dụ nhìn Sở Sở một cách sùng bái.

Đối mặt với ánh mắt đó của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở có chút ngượng ngùng, cô cũng chỉ dựa vào tri thức của đời trước thôi mà.


Hai người dọn xong khoai lang, sau đó tiếp tục đi sâu hơn vào rừng, nhưng không phát hiện thêm thứ gì nữa.

"Phù, mệt quá, tớ không ổn rồi, nghỉ tại chỗ một lúc đi Sở Sở." Tiếu Minh Dụ dừng lại bóp bóp chân, dùng khuôn mặt nhăn nhó nói, hai người các cô đi cũng sắp được một tiếng rồi đó.

Sở Sở gật đầu, đi lâu như vậy, cô cũng không chịu nổi, vốn cô tưởng rằng trong rừng sẽ có không ít thứ ăn được, nhưng không ngờ đi thêm cũng gần một tiếng rồi mà không thu hoạch thêm được gì hết.

Tìm đến dưới một cái cây, hai người cũng quan tâm mặt đất bẩn, cứ vậy trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Sở Sở nhìn chung quanh, cô kinh ngạc phát hiện cây cối xung quanh chỗ này đều tương đối thấp bé, vậy mà vừa nãy trên đường tới đây bọn cô thấy toàn là cây cao to chằng chịt.

Thấy những cái cây kia có rất nhiều cành khô, Sở Sở lập tức đứng, bẻ hết chúng nó xuống.

"Sở Sở, cậu bẻ mấy cành này làm gì vậy?" Tiếu Minh Dụ tò mò hỏi, chẳng lẽ chúng cũng dùng để ăn? Không phải chứ?
"Để tí nữa dùng để nhóm lửa nấu cơm đó." Sở Sở phát hiện Tiếu Minh Dụ thật đúng là một kho chứa câu hỏi, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng phải hỏi một câu, có điều cô nghĩ, chắc bạn trẻ nào trên đại lục Vô Sắc này cũng vậy cả thôi.

Điều này khiến cho Tiếu Minh Dụ há hốc mồm, nấu đồ ăn không phải đều dùng hộp năng lượng sao, dùng mấy thứ này cũng được á!
Lúc Sở Sở bẻ đến cành trên một thân cây sắp mục, cô mừng rỡ phát hiện một mảng mộc nhĩ lớn.

"Minh Dụ, mau lên, giúp tớ hái vài lá cây to lại đây đi." Sở Sở hưng phấn kêu lên.

Tiếu Minh Dụ đáp lại, sau đó đứng lên, nhanh nhẹn hái được ba cái lá cây lớn trên một cái cây gần đó đưa cho Sở Sở.


Sở Sở cuốn chúng thành dạng phễu, hái sạch mộc nhĩ trên cây bỏ vào trong, ngay cả miếng mộc nhĩ bé nhất cũng không chừa lại.

"Sở Sở, đây là thứ gì thế? Vừa đen thui vừa xấu xí, nó mà có thể ăn được à?" Tiếu Minh Dụ dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn đám mộc nhĩ.

"Là mộc nhĩ, dùng để xào thịt ăn." Sở Sở gọi ghém hết mộc nhĩ vừa hái xuống, bứt một cọng cỏ cột lại, đưa cho Tiếu Minh Dụ, "Cậu cất đi này."
Tiếu Minh Dụ gật gật đầu cầm lấy.

Sau khi có Tiếu Minh Dụ gia nhập, việc bẻ củi khô nhanh chóng xong xuoi6m trong đó họ cũng phát hiện thêm hai thân cây khác có mộc nhĩ, Sở Sở ước lượng, nãy giờ hái chắc cũng được cỡ hơn hai cân mộc nhĩ, cũng đủ cho mười người ăn rồi.

Sau khi để Tiếu Minh Dụ cũng cho cả củi khô vào trong nút không gian, Sở Sở nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, nhưng mà đá đánh lửa vẫn chưa thấy bóng dáng, điều này không khỏi khiến cô có chút sốt ruột.

"Sở Sở, chúng ta có tiếp tục đi sâu vào rừng nữa không."
Để đi đến tận đây đã tốn cả tiếng, nếu đi thêm nữa sẽ không kịp giờ về nấu nướng mất.

Nghĩ vậy, Sở Sở thở dài, lắc đầu nói: "Không đi nữa, chúng ta về thôi."
Trên đường quay về, Sở Sở cố ý đi chậm một chút, cố gắng đưa mắt cẩn thận nhìn từng chỗ một, nhưng vẫn không phát hiện thêm thứ gì.

Trở lại nơi phát hiện cây kỷ tử, nơi đây có rất nhiều đá tảng lớn, ánh mắt Sở Sở lướt qua thứ đang nằm trong khoảng hở giữa hai tảng đá trong số đó thì bỗng nhiên trợn to.

Kia là cái gì vậy, kia là cái gì vậy?!
Cô cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đang đập "Bùm bùm " như sắp rớt ra ngoài.

Sở Sở bước nhanh về phía trước, ghé vào tảng đá, cúi người vươn tay, cố gắng lấy thứ kia ra ngoài.

"Sở Sở, cậu đang làm gì thế?" Bị một chuỗi động tác của Sở Sở làm cho ngơ ngác, Tiếu Minh Dụ la lên.

"Minh Dụ, mau, lại đây giúp một tay đi." Nắm tới nắm lui cũng không lôi thứ kia ra được, Sở Sở cũng không rảnh để mà giải thích, chỉ nhờ Tiếu Minh Dụ nhanh chóng lại hỗ trợ.


Tiếu Minh Dụ thấy Sở Sở đang vội nên không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng tới giúp một tay.

Có Tiếu Minh Dụ hỗ trợ, hai người dùng hết sức lực, cuối cùng cũng lôi được thứ kia ra ngoài.

Phù, Sở Sở nắm chặt thứ đó trong tay, đặt mông ngồi trên tảng đá thở hổn hển.

Bên cạnh cô là Tiếu Minh Dụ cùng với động tác giống y đúc.

Nửa ngày sau, hai người mới nhìn nhau rồi bật cười, vừa rồi đối phương trông thật ngốc.

"Sở Sở, nó đến cùng là thứ gì thế." Tiếu Minh Dụ tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Sở mất bình tĩnh như vậy.

"Là đá đánh lửa, có nó rồi, chúng ta không cần lo về việc không có hộp năng lượng nữa." Sở Sở xòe bàn tay ra, cười nói.

Lửa á? Tiếu Minh Dụ lập tức hiểu ra, cúi đầu nhìn xuống thứ trong lòng bàn tay, là một cục đá màu vàng kim hình dạng kỳ lạ.

"Cục đá này thì có gì đặc biệt cơ chứ? Thật sự có thể tạo ra lửa được sao?" Trong nhận thức của mình, ngoại trừ hộp năng lượng ra, Tiếu Minh Dụ chưa từng nhìn thấy thứ gì có thể thay thế nó để tạo ra lửa cả.

"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Sở Sở thần bí cười cười.

Đã tìm được đá đánh lửa, nhiệm vụ hôm nãy đã hoàn thành, hai người cất kỹ đá đánh lửa, sau đó vội vàng đi về phía cắm trại.
- ---- Hết chương 30 -----

cây kỷ tử

Mộc nhĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui