Sống Lại Từ Tro Tàn

Hà Nội vào những ngày cuối thu, khi những cơn gió se lạnh thổi qua từng con phố, mang lại bầu không khí tươi mát và tràn đầy sức sống. Gia Hào đứng trước cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, ngắm nhìn những dãy nhà cổ kính với mái ngói đỏ thắm và những hàng cây xao xuyến. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, tạo nên những bức tranh mộng mơ trên mặt đường.

Gia Hân, cô bạn gái thanh mai trúc mã của cậu, đang ngồi dưới gốc cây xà cừ trước nhà, đọc cuốn tiểu thuyết yêu thích "Thép đã tôi thế đấy". Mái tóc đen dài của cô khẽ bay theo gió, gợi lên hình ảnh của một thiếu nữ Hà thành truyền thống nhưng đầy sức sống. Hôm nay, Gia Hân chọn cho mình chiếc áo dài trắng tinh khôi, mang đậm nét thanh lịch và tao nhã.

Bỗng nhiên, có tiếng gọi lớn từ ngoài cửa vọng vào: "Anh Hào, chị Hân, em Mai ơi, tụi em đến chơi nè!"

Hóa ra là ba người bạn Hoàng, Minh và Tâm. Vì hôm nay là Chủ nhật nên họ rủ rê nhau đến nhà Gia Hào chơi.

Thanh Mai từ trong phòng nghe tiếng gọi, liền bật dậy chạy ra mở cửa cho các anh và nói, "Có đồ chơi gì cho em không?"

"Đây, hôm qua anh săn được bộ xếp hình Lego phiên bản giới hạn mà em thích nhất đây," Trần Tâm nói rồi trao túi quà cho Thanh Mai. "Anh phải thức cả đêm mới săn được đó nhé."

"Còn quà của anh Minh và anh Hoàng đâu?" Thanh Mai nũng nịu hỏi thêm.

Mặc dù định tạo sự bất ngờ cho cô bé, nhưng khi bị cô bé hối thúc như vậy, Bính Minh và Ngọc Hoàng cũng đành đưa túi quà của mình cho cô bé và bảo, "Đây, bộ truyện tranh Thám tử lừng danh Conan, bìa cứng mã vàng có cả chữ ký tay của tác giả đó nha."

Thanh Mai hớn hở nhận quà của cả ba người rồi chạy tót vào phòng để thử đồ chơi một mình. Gia Hào thấy vậy thì cau mày mắng, "Sao không mang nước ra mời mấy anh? Nhận được quà rồi là quên hết mọi người phải không?"

Thanh Mai vội cất mấy hộp quà vào trong tủ kín rồi chạy lon ton ra với vẻ mặt hớn hở, mở tủ lạnh lấy ra mấy ly nước cam đã chuẩn bị trước đó, rồi tiện thể lấy thêm giỏ trái cây ra mời Minh, Hoàng và Tâm.


Sau khi các bạn đã ổn định chỗ ngồi, Gia Hào mời cả nhóm vào phòng khách để trò chuyện. Phòng khách tuy lớn nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh Hà Nội và trên tường cao có treo chân dung Chủ tịch Hồ Chí Minh và bàn thờ gia tiên ở giữa. Gia Hân mang đĩa bánh cốm và chè sen ra bàn, tạo không khí thân mật cho buổi gặp gỡ.

Minh, người luôn sôi nổi, bắt đầu câu chuyện bằng việc hỏi han về công việc và cuộc sống của mọi người. "Dạo này anh Hào bận rộn lắm à? Có dự án gì mới không?"

Gia Hào cười đáp, "Ừ, cũng nhiều việc lắm. Mình đang tham gia một dự án bảo tồn các di tích lịch sử của Hà Nội. Khá thú vị nhưng cũng mệt mỏi."

Tâm, người luôn có những câu chuyện hài hước, chen vào, "Còn mình thì ngày nào cũng phải đối mặt với cả đống bài vở, nhưng may mắn là tuần này có được ngày nghỉ để đi chơi với các cậu."

Hoàng, người trầm tĩnh nhất nhóm, nhẹ nhàng nói, "Mình thì vẫn như mọi khi, sau khi học bài ở lớp xong, nhưng mình cũng dành thời gian để nghiên cứu thêm về văn hóa truyền thống."

Gia Hân, với nụ cười rạng rỡ, tiếp lời, "Chị đây cũng không có gì mới, vẫn chăm chỉ làm việc và học tập thôi. Và thích ở bên cạnh anh Gia Hào nữa."

Trong khi đó, Thanh Mai, cô bé nhỏ nhắn với độ tuổi 10, vẫn đang mải mê với bộ xếp hình Lego và không để ý đến những câu chuyện của anh chị. Cô bé say mê xếp từng mảnh ghép, như thể đang tạo dựng một thế giới riêng cho mình.

Cuộc trò chuyện của cả nhóm trở nên sôi nổi hơn khi Gia Hào rủ cả nhóm cùng đi dạo quanh Hồ Gươm. "Anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài một chút. Hồ Gươm bây giờ rất đẹp, và còn có lễ hội đèn lồng nữa."

Gia Hân nghĩ lại chuyện cũ do dự hỏi, "Đi chỗ đông người vậy lỡ em Thanh Mai lại bị..."

Gia Hào cũng nghĩ tới vụ bắt cóc em của anh mấy tuần trước, giờ vẫn cảm thấy sợ hãi, nghe Gia Hân nói vậy ý kiến của anh cũng lung lay. "Bố, mẹ hiện không có ở nhà, giờ bỏ em ấy ở đây một mình cũng không ổn, mà giờ cho đi theo cũng lo sợ."

Thanh Mai nãy giờ mãi chơi đồ chơi, giờ nghe anh nói vậy thì cô bé vội nũng nịu muốn đi. "Cho em đi nữa, lần này em sẽ đi sát anh Hào, có được không?"

Mọi người đều tán thành với ý kiến này. Họ nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi nhà.

Gia Hào gọi cho bác tài xế. “Hôm nay bác đưa bọn cháu đến Hồ Gươm cái nhé.”

Trên đường đi, không khí trở nên vui vẻ hơn với những tiếng cười và những câu chuyện hài hước. Những con đường của Hà Nội trải đầy lá vàng rơi, tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp mắt và lãng mạn.

Tâm cười nói, "Chúng ta chụp vài bức ảnh kỷ niệm đi. Cảnh đẹp thế này không thể bỏ qua được."

Minh và Hoàng cũng hứng thú với ý tưởng này, họ nhanh chóng tìm góc đẹp để chụp ảnh cùng nhau.


Trời tối dần, ánh sáng đèn lồng lung linh phản chiếu trên mặt hồ tạo nên một cảnh tượng huyền ảo. Cả nhóm vẫn tiếp tục dạo bước quanh Hồ Gươm, tận hưởng không khí lễ hội. Tiếng cười nói, tiếng nhạc vui tươi vang lên từ khắp nơi.

Gia Hào nắm chặt tay Thanh Mai, đảm bảo rằng cô bé luôn ở gần mình. Gia Hân bước chậm rãi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi nghe những câu chuyện hài hước của Tâm và Minh.

"Bọn mình vào quán nước kia ngồi nghỉ một lát đi," Minh đề nghị, chỉ về phía một quán nước nhỏ bên hồ. "Mình nghe nói ở đó có món trà chanh đặc biệt ngon lắm."

Cả nhóm tán thành, rồi cùng nhau bước vào quán nước. Quán tuy nhỏ nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những chiếc đèn lồng nhỏ xinh và những bức tranh phong cảnh Hà Nội. Chủ quán, một cụ bà hiền hậu, mỉm cười chào đón họ.

"Các cháu muốn uống gì?" bà cụ hỏi, ánh mắt ân cần.

"Cháu nghe nói quán có trà chanh rất ngon, cho chúng cháu năm ly trà chanh và một ly sữa nóng cho em gái cháu," Gia Hào trả lời.

Bà cụ gật đầu rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ uống cho cả nhóm. Trong lúc chờ đợi, họ ngồi trò chuyện, tận hưởng không khí ấm áp và yên bình.

"Bà chủ quán này thật dễ mến," Gia Hân nhận xét, mắt nhìn quanh quán. "Không gian ở đây thật tuyệt."

"Đúng vậy," Hoàng đồng tình. "Mình thấy yên bình lạ thường."

Sau khi uống trà, cả nhóm tiếp tục dạo quanh Hồ Gươm. Gia Hân nắm tay Gia Hào, nhẹ nhàng nói, "Anh Hào, em thật sự rất vui."

Gia Hào mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, "Anh cũng vậy. Những khoảnh khắc bên em và bạn bè luôn là những kỷ niệm quý giá nhất."


Thanh Mai, tay cầm chiếc đèn lồng vừa mua, bất ngờ kéo tay Gia Hào và hỏi, "Anh Hào, tối nay anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé? Em thích nghe anh kể chuyện lắm."

"Được rồi, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về ÔNG BA BỊ thật hay," Gia Hào chọc em gái, nụ cười rạng rỡ.

Cả nhóm tiếp tục dạo bước, lòng tràn đầy niềm vui và sự ấm áp của tình bạn. Ánh đèn lồng vẫn lung linh, soi sáng con đường phía trước, như những kỷ niệm đẹp đẽ sẽ mãi còn trong lòng mỗi người.

Khi trở về nhà, cả nhóm chia tay nhau với những lời hẹn hò cho lần gặp tới. Bố mẹ Gia Hào cũng đã đi làm về Gia Hân đưa Thanh Mai lên phòng, chuẩn bị cho cô bé đi ngủ, rồi chào tạm biệt Gia Hào và gia đình anh để đi về. Trước khi đi, Gia Hào kéo tay Gia Hân lại và đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn tạm biệt.

Gia Hân nhìn Gia Hào, mắt lấp lánh tình cảm. "Anh Hào, anh làm cái gì vậy? Lỡ ai thấy được thì sao!"

"Anh chỉ làm những gì anh nghĩ là đúng," Gia Hào đáp, ánh mắt dịu dàng. "Gia Hân. Cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh."

Năm tháng trôi qua, em vẫn ở đây, Trở thành thiếu nữ, anh thành chàng trai. Tình yêu chớm nở từ ngày thơ ngây, Thanh mai trúc mã, đôi ta mỉm cười.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận