Đêm Giáng sinh tại Quảng trường Đỏ dần đi đến hồi kết. Không khí lễ hội vẫn rộn ràng nhưng thời gian không thể ngừng trôi. Bốn người đứng trước quán cà phê CCCP, nơi họ đã bắt đầu buổi tối, chuẩn bị chia tay.
“Thật vui khi được gặp các cậu,” Văn Thành nói, ánh mắt nhìn Ngọc Hoàng và Bính Minh. “Hy vọng lần sau chúng ta sẽ có dịp gặp lại.”
“Đúng vậy, hôm nay thật sự rất vui,” Lan Phương cười, thêm vào. “Chúc các cậu một Giáng sinh an lành và năm mới hạnh phúc.”
Ngọc Hoàng, mặc dù trong lòng còn vương vấn chút tiếc nuối, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn Lan Phương, anh Văn Thành. Chúc hai người cũng vậy, hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Bính Minh vui vẻ nói thêm: “Em cũng rất mong chờ những buổi gặp mặt sau này. Mọi người về cẩn thận nhé.”
Họ chào nhau, rồi mỗi người rẽ về hướng riêng. Lan Phương và Văn Thành cùng đi về nhà, trong khi Ngọc Hoàng và Bính Minh quay lại ký túc xá. Trên đường về, không khí vẫn tràn ngập sự ấm áp và niềm vui từ buổi tối, nhưng trong lòng Ngọc Hoàng có chút tiếc nuối khó tả. Anh thầm nghĩ về Lan Phương, về nụ cười và sự dịu dàng của cô.
Về đến nhà, Lan Phương và Văn Thành cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha. Lan Phương cảm thấy hôm nay thật tuyệt vời, nhưng cũng nhận ra sự im lặng lạ thường của Văn Thành. Anh dường như đang trầm ngâm, suy nghĩ điều gì đó quan trọng.
“Anh, anh có chuyện gì sao?” Lan Phương nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lo lắng.
Văn Thành hít một hơi sâu, anh thổ lộ. “Phương, anh có điều này muốn nói với em. Như em cũng đã biết về gia đình anh, anh cũng có kể cho em nghe hết rồi, nhưng có vài người bạn thân mà anh vẫn chưa kể cho em biết, hai người Hoàng và Minh hôm nay em gặp chính là những người đó.”
Lan Phương ngạc nhiên. “Thật sao? Hay anh lại trêu em, chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Văn Thành thở dài. “Là thật Phương ạ, thật sự anh cũng không dám tin, nhưng những gì hiện ra trước mắt thì không thể nào là giả được.”
“Thực sự là anh đã tổn thương ra sao mà thay đổi đến nỗi những người thân của anh họ còn không nhận ra khi anh đứng trước mặt họ nữa vậy?” Lan Phương vừa nói, nước mắt ứa ra.
Văn Thành cũng nghẹn đi, anh cố gắng không rơi nước mắt để khỏi phải làm cho Lan Phương lo lắng. “Anh không sao rồi em ạ. Em thấy Ngọc Hoàng thế nào?” Văn Thành cố gắng đổi chủ đề.
“Hả, Ngọc Hoàng sao? Sao anh lại hỏi em như vậy?” Lan Phương nói.
Văn Thành cười. “Bộ em không để ý gì sao? Ngọc Hoàng cậu ấy có vẻ thích em đấy.”
Lan Phương gãi đầu. “Anh lại đùa, nếu tính ra cậu ấy còn nhỏ hơn em hai tuổi ấy chứ.”
Văn Thành vỗ nhẹ vai Lan Phương. “Hai tuổi thì có nhằm nhò gì, em biết không mẹ anh còn hơn bố anh tận năm tuổi đấy chứ.”
Lan Phương bật cười. “Vâng, em biết rồi, nhưng có cái cậu em này của anh có lúc hơi chân chất nhỉ.”
Văn Thành gật đầu mỉm cười. “Anh biết cậu ấy từ nhỏ, là một người vô tư lự, tính nết hiền hậu ôn hòa. Còn người em Bính Minh thì trầm tính hơn.”
“Nhưng mà giờ anh lại nói chuyện này, làm em cảm thấy mình ngày càng xa cách vậy.” Lan Phương thắc mắc.
Văn Thành an ủi. “Anh nói chuyện này cho em biết vậy thôi. Ngọc Hoàng là người ngay thẳng, em chuẩn bị tinh thần cậu ấy tỏ tình với em đi là vừa.”
Lan Phương ngạc nhiên. “Trời ơi! Thật sự sẽ như vậy sao? Chắc sau này em ít gặp cậu ấy hơn mới được.”
Văn Thành chia sẻ. “Lan Phương à, em cũng biết là quá khứ của anh như vậy rồi, có những chuyện mà anh chưa buông bỏ được. Anh cũng mong muốn và hi vọng một ngày nào đó em sẽ gặp được một người tốt và yêu em bất kể lý do gì.”
“Em hiểu mà, nhưng bây giờ bàn chuyện này có hơi sớm không anh?” Lan Phương nói.
Văn Thành khựng lại chút nói tiếp. “Anh lo là em cứ theo anh mãi thì lỡ hẹn với thanh xuân của em mất.”
“Em biết rồi thưa ông cụ non, anh cứ giảng mãi à,” Lan Phương đùa vui. “Nhưng mà em đi theo người ta rồi, ai chăm sóc anh đây?”
Văn Thành bật cười. “Anh sẽ tự lo được mà. Chỉ cần em hạnh phúc là anh yên lòng.” Nghĩ đoạn anh nói tiếp. “Nhưng em đừng nói cho Ngọc Hoàng và Bính Minh biết anh là ai nhé.”
“Vâng em biết rồi, giờ mình đi ngủ thôi anh. Chúc anh ngủ ngon nhé!” Lan Phương đáp.
“cảm ơn em đã hiểu. Chúc em ngủ ngon!” Văn Thành cảm Lan Phương cậu đứng dậy đi vào phòng.
Khi đêm đã khuya, Văn Thành bất chợt cảm thấy cơ thể đau đớn dữ dội, khiến anh lăn lộn trong giấc mơ. Trong cơn mơ màng, anh nhìn thấy hình ảnh của gia đình mình - mẹ, cha và cô em gái Thanh Mai. Cảnh tượng chuyển dần sang hình ảnh của Gia Hân, người bạn gái thanh mai trúc mã của anh. Tất cả như một cuốn phim quay chậm, đầy kỷ niệm và đau thương. Trong cơn mê man, Văn Thành thì thào. “Bố mẹ ơi, Mai ơi mọi người đang ở đâu? Gia Hân ơi, anh nhớ em nhiều lắm!”
Trong khi đó, Lan Phương đang mê ngủ thì bất chợt nghe tiếng động mạnh từ phòng Văn Thành. Cô giật mình tỉnh dậy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô vội chạy qua gõ cửa phòng Văn Thành nhưng không ai trả lời. Lo lắng, cô không ngần ngại mở cửa xông vào.
Ánh sáng từ hành lang chiếu vào phòng làm Lan Phương thấy rõ Văn Thành đang quằn quại trên giường, mồ hôi ướt đẫm và hơi thở gấp gáp. Cô lao đến bên anh, sờ vào người anh thì cảm nhận được cả cơ thể anh nóng như lửa đốt.
“Văn Thành, anh sao vậy?” Lan Phương hốt hoảng gọi nhưng anh không đáp lại, chỉ rên rỉ trong cơn đau.
Không biết phải làm gì, cô vội lấy một khăn ướt và đắp lên trán anh, hy vọng sẽ hạ bớt cơn sốt. Trong lúc đó, cô không ngừng gọi tên anh. “Văn Thành, Văn Thành,” hy vọng anh tỉnh lại.
Nhận thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, Lan Phương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu cứu Ngọc Hoàng. Cô run rẩy bấm số điện thoại của anh, mong anh sẽ giúp đỡ mình.
“Ngọc Hoàng, xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng cậu có thể giúp tôi được không? Văn Thành… anh ấy đang bị sốt cao và đau đớn, tôi không biết phải làm sao cả!” Giọng Lan Phương nghẹn ngào qua điện thoại.
Ngọc Hoàng, ngay khi nghe thấy giọng nói khẩn thiết của Lan Phương, cậu tỉnh cả ngủ lập tức đáp lại: “Cô bình tĩnh, gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Ngọc Hoàng nhận được địa chỉ nhà Lan Phương gửi qua, vội gọi Bính Minh dậy kể rõ tình hình và cùng nhau đi. Cả hai nhanh chóng bắt một chiếc taxi, Ngọc Hoàng không ngừng giục tài xế đi nhanh hơn.
Ngọc Hoàng và Bính Minh đến nơi chỉ sau một quãng thời gian ngắn, mặc dù đối với Lan Phương, mỗi phút chờ đợi đều như dài đằng đẵng. Cô mở cửa ngay khi nghe tiếng chuông, nét mặt hiện rõ sự lo lắng và căng thẳng.
“Anh Văn Thành ở trong phòng,” Lan Phương nói, giọng run run. “Anh ấy sốt cao lắm, mình đã cố đắp khăn lạnh nhưng không hạ được.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh nhanh chóng bước vào phòng Văn Thành. Thấy Văn Thành đang mê man, cơ thể vẫn còn nóng như lửa đốt, Ngọc Hoàng lập tức kiểm tra tình trạng của anh. Bính Minh đứng bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ.
“Anh Văn Thành, cố tỉnh lại đi!” Ngọc Hoàng nhẹ nhàng lay vai anh, nhưng Văn Thành chỉ rên rỉ và thốt ra những lời yêu thương không rõ ràng.
Ngọc Hoàng quay sang Bính Minh. “Mình phải đưa anh ấy đến bệnh viện ngay, tình trạng này không thể chần chừ thêm được.”
Bính Minh gật đầu, rồi nhanh chóng cùng Ngọc Hoàng đưa Văn Thành ra ngoài. Lan Phương chạy đi lấy áo khoác và điện thoại, rồi cùng họ xuống tầng dưới. Họ cẩn thận đặt Văn Thành lên một chiếc taxi, và Ngọc Hoàng yêu cầu tài xế chạy nhanh tới bệnh viện gần nhất.
Trong suốt hành trình, Lan Phương không ngừng nắm chặt tay Văn Thành, thì thầm động viên anh tỉnh lại. Ngọc Hoàng và Bính Minh cố gắng giữ cho anh ở trạng thái tỉnh táo, thường xuyên kiểm tra nhiệt độ và tình trạng hô hấp của anh.
Cuối cùng, họ cũng đến bệnh viện. Các bác sĩ và y tá nhanh chóng tiếp nhận Văn Thành và đưa anh vào phòng cấp cứu.
Lan Phương: “Помогите, пожалуйста, у нас срочный случай.” (Xin hãy giúp, chúng tôi có trường hợp khẩn cấp.)
Y tá: “Что случилось? Какова его температура?” (Chuyện gì đã xảy ra? Nhiệt độ của anh ta là bao nhiêu?)
Lan Phương: “У него высокая температура, мы не можем сбить её.” (Anh ấy bị sốt cao, chúng tôi không thể hạ nhiệt.)
Bác sĩ: “Мы немедленно примем его в палату. Пожалуйста, подождите здесь.” (Chúng tôi sẽ đưa anh ấy vào phòng ngay lập tức. Xin hãy chờ ở đây.)
Lan Phương, Ngọc Hoàng và Bính Minh ngồi chờ bên ngoài, lo lắng dõi theo từng động thái của các nhân viên y tế.
Sau một thời gian căng thẳng, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng nhưng đầy hy vọng.
Bác sĩ: “Его состояние стабилизировано, но ему нужно остаться в больнице для дальнейшего наблюдения. Его болезнь снова проявилась, и ему требуется надлежащее лечение.” (Tình trạng của anh ấy đã ổn định, nhưng cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm. Bệnh của anh ấy đã tái phát và cần được điều trị đúng cách.)
Lan Phương thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bác sĩ rối rít. Cô quay sang Ngọc Hoàng và Bính Minh, ánh mắt đầy sự biết ơn.
“Cảm ơn hai cậu nhiều lắm. Nếu không có các cậu, tôi không biết phải làm sao nữa.”
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan Phương, an ủi. “Không có gì đâu, Lan Phương. Chúng ta là bạn bè mà, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên. Giờ thì cô cứ yên tâm, Văn Thành sẽ ổn thôi.”
Bính Minh cũng gật đầu, mỉm cười động viên. “Đúng vậy, có cần gì thì cứ gọi tụi mình, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Đêm hôm đó, Lan Phương không rời giường bệnh của Văn Thành, đôi mắt cô dõi theo từng nhịp thở của anh. Mặc cho sự mệt mỏi và lo lắng đè nặng lên đôi vai nhỏ bé. Những ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Văn Thành, như muốn truyền thêm sức mạnh và hy vọng cho anh.
Thời gian chậm chạp trôi qua, căn phòng bệnh viện yên tĩnh chỉ có tiếng máy móc theo dõi tình trạng sức khỏe đều đặn phát ra những âm thanh nhịp nhàng. Lan Phương cố gắng giữ đôi mắt mở, nhưng cuối cùng, sự mệt mỏi đã chiến thắng. Cô gục đầu xuống cạnh giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngọc Hoàng ngồi ngoài phòng chờ, lo lắng dõi theo từng diễn biến bên trong. Thấy Lan Phương túc trực bên giường bệnh cả đêm mà không nghỉ ngơi, lòng anh cảm thấy nặng nề. Một phần vì lo lắng cho tình trạng của Văn Thành, một phần vì trái tim anh không ngừng xao xuyến trước sự tận tụy và yêu thương của Lan Phương dành cho Văn Thành.
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng đứng dậy và bước vào phòng bệnh. Anh cẩn thận quan sát, thấy Lan Phương đã ngủ gục bên giường với đôi vai nhỏ bé run rẩy vì lạnh.
Ngọc Hoàng bước tới, cẩn trọng nhấc chiếc chăn từ ghế bên cạnh và nhẹ nhàng đắp lên vai cô. Anh chăm chú nhìn Lan Phương trong giây lát, lòng tràn đầy sự thương cảm và ngưỡng mộ. Anh biết rằng tình cảm mà Lan Phương dành cho Văn Thành là rất sâu đậm, và điều đó khiến anh càng thêm trân trọng và tôn trọng cô.
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn để đảm bảo Lan Phương không bị lạnh, rồi lùi lại và ngồi xuống ghế bên cạnh. Anh quyết định sẽ ở đây cùng họ.
“Thương người chẳng quản đường xa,
Đêm nằm thao thức, mặn mà thủy chung.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...