Sau bữa sáng, bốn người chào tạm biệt hai chủ nhà và chuẩn bị lên đường sang nhà Gia Hân chơi.
Trên đường, Văn Thành hỏi Ngọc Hoàng: "Em đã chuẩn bị quà cho anh chưa?"
"Đây rồi anh." Ngọc Hoàng mở túi và đưa hộp quà cho Văn Thành.
"Ở trong này có gì vậy?" Trần Tâm hiếu kỳ hỏi.
"Cậu chỉ thích hóng, giữ bí mật nhé. Muốn biết thì đợi đến khi tặng chị Gia Hân rồi cậu tự đi hỏi." Ngọc Hoàng trêu Trần Tâm.
Khi xe rẽ vào con hẻm nhỏ và dừng trước căn nhà cấp bốn, Ngọc Hoàng vỗ vai Văn Thành và nói: "Đến nơi rồi anh."
Cả bốn người xuống xe, Trần Tâm tiến đến bấm chuông. Một cô gái bước ra, vẫn mặc đồ ngủ, khuôn mặt kiều diễm.
"Chào chị." Trần Tâm gọi.
"Sao hôm nay Rồng lại ghé nhà Tôm chơi thế này?" cô gái hỏi.
Cả ba Tâm, Hoàng, Minh phì cười, riêng Văn Thành cố gắng bình tĩnh.
Sau khi cô gái thay đồ xong, cô khoác thêm một chiếc áo choàng trắng. "Sao đến chơi không báo trước cho chị?"
Lúc này, Trần Tâm nôn nóng và đẩy Văn Thành, nói nhỏ: "Anh đưa quà cho chị đi, em muốn biết lắm rồi."
Rồi cậu quay sang Gia Hân: "Tất nhiên là muốn tạo bất ngờ cho chị rồi. Đây là anh Văn Thành, người anh chí cốt của hai vị đây và cũng là người anh chí cốt của em." Sau đó, cậu quay lại Văn Thành: "Và đây là chị Gia Hân."
"Cậu lại thấy sang bắt quàng làm họ chứ gì." Gia Hân đùa.
Gia Hân đưa tay ra và bắt tay với Văn Thành. "Xin chào! Tôi là Gia Hân"
Gia Hân nhìn Văn Thành, dáng vẻ cậu gầy gò, khuôn mặt xanh xao, nhưng vẫn toát lên được vẻ khí chất.
Văn Thành đưa hộp quà cho Gia Hân. "Món quà mọn, mong cô nhận lấy"
"Cảm ơn anh." Gia Hân nói.
Trần Tâm chạy đến bên Gia Hân và giục: "Chị mở ra xem có gì bên trong đi!"
"Em vội làm gì thế," Gia Hân cau mày rồi quay người bước đi. "Vào trong đi đã."
Tính tình Gia Hân vốn thích sống độc lập từ nhỏ, không thích dựa dẫm nhiều vào ba mẹ. "Hai mươi tuổi," cô bắt đầu dọn ra ở riêng. Căn nhà của cô nhìn bề ngoài là một căn nhà cấp bốn đơn sơ, nhưng bên trong mọi thứ đều đủ, chẳng thiếu gì.
Văn Thành đi dạo một vòng quanh nhà và dừng lại bên căn nhà nhỏ cho mấy con cún, để mặc mấy người bạn bên trong trò chuyện.
"Mấy con này đều rất thông minh," một giọng nói trong trẻo vang lên, Văn Thành quay đầu lại thấy Gia Hân, cô đang chuẩn bị thức ăn cho mấy chú chó.
"Nó tên là Milu," cô chỉ vào con nhỏ nhất màu trắng.
"Còn con kia là Nix," tay cô chỉ về con ở xa màu vàng.
Văn Thành ngạc nhiên. "Cô cũng thích đặt tên cho động vật sao?"
Mặt Gia Hân hơi đỏ, nước mắt dường như muốn chảy ra. "Trước đây có một người bạn của tôi cũng nuôi nhiều vật nuôi, và anh ấy rất thích đặt tên cho những con vật của mình. Tôi làm theo ý nguyện của một người bạn quá cố."
"Quá cố? Không lẽ người bạn ấy bị gì sao?" Văn Thành thắc mắc.
Thấy Gia Hân im lặng, Văn Thành vô thức đưa tay lên lau nhẹ nước mắt trên má cô, khoảnh khắc đó làm Gia Hân giật mình bối rối không nói lên lời.
Văn Thành thấy mình hành động đột ngột nên thu tay lại. "Xin lỗi cô..."
"..."
"Không sao! Sao cậu không vào trong chơi với các bạn?"
"Mấy trò chơi của tụi trẻ, tạm thời hơi nhàm chán, nên ra đây hít chút không khí cho thoải mái."
"Cậu già rồi sao?" Gia Hân thắc mắc.
Văn Thành cười nhẹ. "Không, nhưng cũng không còn trẻ nữa."
"Làm sao cậu biết bọn họ?" Gia Hân hỏi rồi nhìn về phía ba người đang ngồi chơi ở bên trong.
"Ở Moscow."
"Nếu ba người họ quý trọng cậu như vậy, cậu đây ắt hẳn không phải người bình thường," Gia Hân hiếu kỳ.
"Cô nói xem tôi có chỗ nào không bình thường?" Văn Thành nói rồi chỉ tay một lượt từ đầu đến chân.
Gia Hân phì cười. "Ý tôi là đầu óc, tài trí của cậu ắt hẳn phải có điểm hơn người, mới có thể kết bạn được với ba người con nhà thế gia này chứ."
"Tôi cũng chỉ là một người bình thường, không hơn không kém. Nếu thực sự có điểm hơn người thì nhất thời tôi chưa nhận ra."
Văn Thành đổi cách xưng hô làm cho Gia Hân không khỏi tức giận. "Sao cậu đánh giá thấp bản thân mình vậy?"
"Vậy bây giờ tiểu thư kết bạn thân với tôi. Nếu tiểu thư đồng ý thì tôi được xem là có điểm hơn người, còn nếu tiểu thư từ chối thì đương nhiên tôi cũng chỉ là một người bình thường," Văn Thành nói với giọng cao.
Gia Hân quyết định một cách dứt khoát: "Đồng ý."
Câu trả lời khiến Văn Thành phải bật cười, anh ta chỉ đùa một cách nhẹ nhàng với tiểu thư này, nhưng cô lại tin tưởng nhiều đến vậy.
Gia Hân không biết phải nói gì thêm, nhưng bầu không khí khi đứng trước mặt anh đã khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, vì vậy khi Văn Thành đề xuất thì cô không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Hai người đứng như đắm chìm trong nhau, thời gian dường như dừng lại. Trong nhà, ba người Tâm, Minh và Hoàng nhìn hai người ngoài cửa trò chuyện vui vẻ: "Hai anh chị kia trông thật đẹp đôi đấy nhỉ," Trần Tâm phấn khích.
"Nếu chị Gia Hân không có kế hoạch kết hôn, thì chúng ta có thể đẩy thuyền cho hai người họ," Ngọc Hoàng nói vui vẻ.
Bính Minh không nói gì thêm, chỉ lắc đầu tiếc rẻ nhìn hai người.
Gia Hân quay đầu và bước vào nhà, Văn Thành cũng không muốn ở lại nữa, anh ta đi theo sau.
Trần Tâm chạy đến kéo tay Văn Thành: "Hai anh chị nói chuyện gì mà vui thế?"
Văn Thành nhìn cậu và lắc đầu: "Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là giới thiệu về bản thân một chút."
Trần Tâm cảm thấy Văn Thành hơi nhạt nhẽo, cậu chạy sang phía Gia Hân: "Hôm nay chị có dẫn chúng em đi chơi không?"
"Ở thành phố này còn đâu chỗ nào mà em chưa đi?" Gia Hân lườm Trần Tâm.
"Địa điểm có thể cũ, nhưng trò chơi phải mới là được. Em biết chị có nhiều trò hay," Trần Tâm hào hứng.
"Sáng nay tôi có lịch tập Karate đấy, muốn đi cùng không?" Gia Hân hỏi cố ý để làm cậu thất vọng.
Trần Tâm nghĩ trong lòng: "Được đấy, cũng lâu rồi chưa vận động tay chân." Sau đó cậu ngồi vào giữa hai bạn Hoàng và Mình, kẹp cổ hai người: "Các bạn thấy sao?"
Bính Minh kéo cậu nói nhỏ: "Sức khỏe của anh Văn Thành không tốt, đừng quậy nữa."
Trần Tâm bĩu môi: "Vậy phải tập luyện thể dục thể thao để nâng cao sức khỏe."
Ngọc Hoàng lắc đầu: "Anh Văn Thành bị bệnh chứ không phải như ý cậu nói, muốn chơi là chơi được."
Thấy mấy người bạn cãi nhau vì mình, Văn Thành không nhịn được nữa, anh ta cầm tay Bính Minh: "Vẫn động một chút cũng không sao, ngồi mãi nó đần người đi."
Trần Tâm ngồi bên đắc chí cười, còn Bính Minh nghe Văn Thành nói vậy cũng không phản đối nữa.
Văn Thành suy nghĩ một lúc và hỏi: "Vậy trước khi đi, thì phải xin phép chủ nhà có muốn đi hay không đã chứ," Rồi anh nhìn Gia Hân.
Gia Hân thấy mấy đứa em hào hứng như vậy cũng không từ chối: "Xin mời."
Phòng tập không xa, nhóm người bọn họ quyết định đi bộ. Trần Tâm là người hào hứng nhất, suốt đường đi cậu cứ nói chuyện từ này đến chuyện khác, và ở phòng tập cậu cũng là người nhiệt tình nhất. Anh chỉ dạy mấy người bạn cách khóa tay đối phương, cách bẻ cổ đối thủ... Văn Thành vận động được một lúc nhưng sau đó cảm thấy cơ thể có vấn đề nên anh ra ngoài ngồi xem mấy người bạn chơi.
"Nước nè," Gia Hân đưa cho anh chai nước suối.
"Cảm ơn."
"Không biết có nên hỏi không?"
"Cứ tự nhiên."
"Tôi thấy anh có vẻ bị bệnh, có lẽ là do bệnh. Vừa rồi tôi nghe mấy đứa nói anh bị bệnh, vậy chắc chắn anh đang bệnh phải không?" Gia Hân thấy mình lộn xộn nên cô giải thích: "À, tôi không... có ý gì đâu, chỉ vì tôi có quen mấy người bạn là bác sĩ. Chỉ muốn hỏi chút xem liệu có thể giúp gì được cho anh."
"Không sao cả, bệnh kinh niên thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi," Văn Thành trả lời.
Gia Hân thở dài. "Vậy thì tốt."
"..."
"Sao cô lại thở dài," Văn Thành hỏi.
"Không có gì," Gia Hân mỉm cười rồi bỏ đi.
Sau khi chơi một lúc, họ quyết định về. Trên đường, Trần Tâm không nhịn được tính hiếu kỳ. "Chị Gia Hân hôm nay có hẹn hò với Triệu Khang không?"
Bính Minh kéo anh ta lại. "Hỏi gì kỳ vậy?"
"Không có," Gia Hân trả lời.
Trần Tâm nhấn mạnh. "Chị không hẹn hò với bạn trai sao?"
Gia Hân thở dài. "Anh ấy là một người bận rộn, dù là ngày nghỉ cũng phải làm việc."
"Chị nói xem, sao lần này chị không từ chối nữa?" Bính Minh nhẹ nhàng hỏi.
"Lần này ba mẹ nhất mực quyết định, với lại chị cũng không còn lý do nào để từ chối nữa." Gia Hân buồn nói.
Văn Thành kế bên mỉm cười. "Sợ người không muốn từ chối, người cần làm chắc chắn sẽ có cách."
"..."
"..."
"..."
"..."
"Tôi chỉ tiện mồm nói đùa, mọi người đừng để ý."
"Hay là chúng ta đi dạo thêm chút nữa đi?" Văn Thành đề xuất.
"Em chỉ sợ anh mệt, nếu muốn chúng ta đi tiếp," Ngọc Hoàng hào hứng.
"Đi xa không để em về lấy xe?" Bính Minh hỏi.
Văn Thành kéo anh ta lại. "Không cần đâu, tôi thấy con đường phía trước nhiều cây, nhiều hoa đủ cả. Hay là chúng ta qua đó hít chút không khí?" Anh chỉ vào con đường nằm cách xa trục đường chính một trăm mét.
"Sao tôi ở gần đây cũng không biết con đường này bao giờ nhỉ?" Gia Hân nghi ngờ hỏi Văn Thành.
"Chỉ là lúc đi qua, do tính tình thích hay quan sát xung quanh, nên cũng vừa mới biết được thôi." Văn Thành mỉm cười.
"Ah, đúng là đẹp thật." Trần Tâm khen ngợi.
Thời gian dường như dừng lại, mùi hương của các loài hoa lan tỏa ra, khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng, nơi đây thật yên bình.
"Đáng ghét, cứ làm người ta phải chờ lâu," giọng nói của một cô gái trong trẻo vang lên.
Cả năm người bất giác nhìn về phía tiếng nói. Phía xa, họ thấy một chàng trai, tay cầm bó hoa trao cho cô gái kia, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Triệu... Triệu Khang," Trần Tâm nói nhỏ đồng thời nhìn Gia Hân.
Gia Hân lúc này khuôn mặt tái mét, cắt không ra máu, hai tay run lên. Văn Thành nhận ra và bất chợt đưa tay cầm lấy tay cô, giữ cho cô bình tĩnh trở lại.
"Tên khốn nạn," Bính Minh chửi thầm.
Vẻ mặt Gia Hân biến đổi rõ rệt. Đôi mắt cô mở to, trừng trừng nhìn vào cảnh tượng trước mắt, như không thể tin vào những gì đang xảy ra. Sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho cơn giận dữ. Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, đôi lông mày nhíu chặt lại, và đôi môi run rẩy vì giận.
Gia Hân nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để cố gắng kìm nén sự bùng nổ của cảm xúc. Ánh mắt cô lóe lên sự đau đớn và phẫn nộ, như muốn xé toạc bầu không khí yên tĩnh xung quanh.
Gia Hân bước đi chậm rãi, lấy điện thoại ra và gọi cho Triệu Khang.
"Alo?"
"..."
"Gia Hân, em có chuyện gì sao?" đầu máy bên kia nói.
Gia Hân khuôn mặt lạnh lùng, cô không nói nhiều, cô hết lên:
"Chia tay đi!"
Ba từ "chia tay đi" đủ to để mọi người trên con đường đều nghe thấy.
Triệu Khang giật mình, quay người nhìn lại cô. "A" lên một tiếng rồi vội vã rời xa cô gái kia.
Triệu Khang chạy đến chỗ Gia Hân. "Nghe anh giải thích đã."
"Anh giải thích chuyện gì? Đây là công việc mà anh nói đây sao!" Gia Hân lạnh lùng.
"Chuyện không phải như em nghĩ đâu," Triệu Khang bộc bạch.
"Chắc tôi mù, không thấy anh hôn cô gái kia."
"Nhưng mà... nhưng mà đó chỉ là nhất thời."
"Nhất thời sao, anh năm lần bảy lượt hết người này đến người khác, cũng vì ba mẹ gia đình hai bên nên tôi chấp nhận bỏ qua," Gia Hân thở dài. "Nhưng hôm nay tôi bắt tại trận, chính mắt tôi thấy mà anh còn thế này!?"
Triệu Khang nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Gia Hân à, em cũng đã thấy rồi, nhưng đây anh chỉ chơi qua đường. Em hãy nghĩ cho hai bên gia đình chúng ta mà tha thứ cho anh lần này nữa được không? Gia Hân."
"Cái tên Sở Khanh," cô gái kia vừa kịp chạy đến nghe được, liền cầm bó hoa ném vào Triệu Khang.
Gia Hân đứng lặng một lúc, dường như cố gắng kiểm soát cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cô nhìn xuống bàn tay mình, nơi chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đôi tay run rẩy, cô chậm rãi tháo chiếc nhẫn ra, cảm giác lạnh lẽo của kim loại như xuyên thấu vào tận tim.
Gia Hân bước tới trước mặt Triệu Khang, đôi mắt rực lửa giận dữ và đau đớn. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh. Khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận, từng giây từng phút nặng nề trôi qua.
"Phiền anh về nói lại với cha mẹ anh, hủy bỏ hôn lễ và tuần trăng mật, tôi sẽ không đến đâu," nói rồi cô quay người bỏ đi, để lại Triệu Khang đứng như trời trồng.
Văn Thành đứng đó nhìn thấy Gia Hân rời đi bóng người ngày một khuất dần sau làn cây. Anh nhớ lại buổi tối mà anh và Kim Liên - cô gái mà anh cài cắm để quyến rũ Triệu Khang, gặp nhau để bàn bạc kế hoạch.
"Anh muốn em làm gì?" Kim Liên hỏi, đôi mắt sắc sảo nhìn Văn Thành.
"Rất đơn giản," Văn Thành mỉm cười. "Em chỉ cần tiếp cận Triệu Khang, khiến anh ta say mê em. Tuy nhiên em phải giữ mình đấy nhé. Sau đó anh sẽ sắp xếp để để Gia Hân bắt gặp hai người trong tình huống không thể chối cãi."
Kim Liên gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ hiểu biết. "Em hiểu rồi. Và anh sẽ lo mọi thứ còn lại?"
"Đúng vậy. Chỉ cần em làm tốt vai diễn của mình, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kế hoạch."
Văn Thành mỉm cười thỏa mãn khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Tất cả diễn ra hoàn hảo, như một vở kịch đã được dàn dựng kỹ lưỡng. Triệu Khang giờ đây có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa hết tội.
"Anh Văn Thành," Bính Minh lay người Văn Thành giục rời đi.
Triệu Khang ngồi xụp xuống đất, đầu cúi xuống. Anh tự hỏi làm sao mọi thứ lại có thể tệ đến thế. Câu hỏi ấy dường như không có lời đáp, và trong lòng anh, một nỗi đau không thể tả xiết cứ dâng trào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...