Sống Lại Từ Tro Tàn

Không cầm nắm được, không sờ chạm được, không nhìn thấy được, nhưng ai cũng cảm nhận được thời gian đi qua. Lặng lẽ, vô tình, thời gian trôi đi với những dấu vết còn lại khiến người ta có bao nhiêu là cảm xúc. Dù buồn hay vui thì con người và vạn vật đều không tránh được quy luật của thời gian.

Mới đó thấm thoắt đã ba năm trôi qua từ ngày Văn Thành ở Moscow, Liên Bang Nga. Hôm nay là một ngày rất đẹp, thời tiết khá dễ chịu, cái ngày mà Lan Phương tốt nghiệp là một cột mốc đặc biệt đối với cô. Buổi sáng Lan Phương bắt đầu với không khí nhộn nhịp và hồi hộp. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mũ và áo choàng màu đen, cảm giác vui mừng xen lẫn với sự xúc động. Ngày hôm nay không chỉ đánh dấu một chặng đường học tập dài đằng đẵng mà còn là cơ hội để cô có thể nói ra một điều mà trong lòng cô cố gắng giấu diếm thời gian qua.

Văn Thành, với bản tính chu đáo và tỉ mỉ, đã chuẩn bị kỹ lưỡng để chúc mừng Lan Phương. Anh biết hôm nay là một ngày đặc biệt với cô, và anh muốn làm mọi thứ thật hoàn hảo. Từ sáng sớm, Văn Thành đã dậy sớm chuẩn bị một bó hoa lớn với đủ các loại hoa mà Lan Phương yêu thích, đặc biệt là hoa hồng trắng, biểu tượng của sự tinh khiết và ngây thơ mà anh luôn cảm nhận ở cô. Khi Lan Phương bước ra khỏi nhà, Văn Thành đã đứng đợi sẵn với bó hoa rực rỡ trên tay và một nụ cười tươi rói. Nhìn thấy anh, trái tim cô chợt rung lên một nhịp. Văn Thành đưa Lan Phương đi họ cùng nhau đến trường đại học, nơi mà những ký ức và kỷ niệm đẹp đã gắn bó với Lan Phương suốt mấy năm qua.

Khuôn viên trường hôm đó tấp nập và rộn ràng, đầy ắp tiếng cười nói của các sinh viên cùng gia đình và bạn bè.

Sau buổi lễ, Văn Thành tiến lại gần cô với nụ cười hiền hậu, đôi mắt anh tràn đầy niềm vui. Anh trao bó hoa lớn cho Lan Phương. “Chúc mừng em tốt nghiệp nhé.”

Lan Phương và Văn Thành đứng trước cổng trường đại học, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự phấn khởi. Với nụ cười rạng rỡ, Lan Phương quay sang Văn Thành, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui và có chút gì đó hóm hỉnh.

“Anh này, hôm nay là ngày trọng đại của em. Em muốn rủ anh đi làm một chầu nhậu để ăn mừng, được không?” Cô nói, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong đợi.


Văn Thành hơi do dự, nhớ lại những lần trước khi Lan Phương say xỉn. “Phương à, anh nghĩ là thay vì nhậu, chúng ta có thể đi ăn gì đó nhẹ nhàng thôi. Nhậu nhiều không tốt đâu, em còn nhớ lần trước không?”

Lan Phương xụ mặt, rõ ràng là cô không muốn buông tha cho ý định của mình. “Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt mà! Em muốn có kỷ niệm đáng nhớ. Nhậu một bữa không sao đâu, anh đừng lo.”

Văn Thành thở dài, cố gắng thuyết phục cô. “Anh hiểu em muốn vui vẻ, nhưng mỗi lần em nhậu xong là toàn quấy anh. Rồi em nói chuyện tào lao, hôm sau lại nói không nhớ gì cả. Em quên rồi sao?”

Lan Phương nắm lấy tay anh, ánh mắt cô chứa đựng sự năn nỉ và thuyết phục. “Em biết mà, nhưng hôm nay em hứa sẽ không làm phiền anh đâu. Chúng ta chỉ nhậu một chút thôi, coi như là món quà tốt nghiệp của em. Em hứa sẽ không làm gì khiến anh khó xử đâu.”

Văn Thành nhìn vào mắt cô, cảm thấy một phần nào đó mềm lòng trước sự năn nỉ chân thành của cô. “Anh biết là hôm nay đặc biệt với em, nhưng em phải hứa là không được quá chén và không làm gì bậy bạ, được không?”

Lan Phương cười tươi, tay cô siết chặt tay anh hơn. “Em hứa mà! Chúng ta sẽ vui vẻ và không để bất cứ điều gì làm hỏng ngày hôm nay, được chứ?”

Văn Thành nhún vai, cuối cùng anh cũng chịu nhượng bộ. “Thôi được rồi, đi nhậu thì đi nhậu. Nhưng nhớ là phải giữ lời hứa đấy nhé!”

Lan Phương reo lên vui mừng. “Cảm ơn anh nhiều lắm! Hẹn gặp ở quán cũ nhé. Em hứa sẽ làm cho buổi tối nay thật đáng nhớ và vui vẻ.”

Trong ánh sáng lờ mờ và ấm áp của quán rượu, Lan Phương và Văn Thành ngồi đối diện nhau, giữa họ là những ly rượu Vodka đặc trưng. Văn Thành cười đùa kể lại những kỷ niệm vui vẻ, nhưng Lan Phương lại mang một nỗi lòng nặng trĩu, dồn hết can đảm để chuẩn bị cho cuộc trò chuyện quan trọng.

“Anh nhớ không, ngày mà em có lẽ phải ngủ ngoài đường, anh đã giúp em mang hành lý và chỉ dẫn em đi. Nếu không có anh, chắc chắn sẽ không có em ngày hôm nay,” Lan Phương nhìn Văn Thành với ánh mắt biết ơn, nhưng cũng đầy ẩn ý.

“Ừ, anh nhớ chứ. Em đã rất hoảng hốt và lạc lõng, nhìn như một chú mèo con lạc mẹ.” Văn Thành cười lớn, ánh mắt anh tràn đầy sự ấm áp và thân thiện.


“Thời gian trôi qua nhanh thật. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn và kỷ niệm đẹp,” Lan Phương tiếp tục, giọng nói dịu dàng hơn. “Em luôn biết ơn vì có anh ở bên cạnh.”

Văn Thành nhấp một ngụm rượu, nhìn Lan Phương với sự dịu dàng. “Anh cũng vậy mà. Em luôn là người bạn tốt nhất của anh, người đã cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời anh.”

Lan Phương cúi mặt, giấu đi những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. “Anh Thành, em có điều này muốn nói với anh. Em đã nghĩ về điều này rất lâu rồi…”

“Em đừng nói mấy chuyện tào lao như trước đây khi em say đấy nha,” Văn Thành nhìn cô với ánh mắt tò mò và lo lắng.

Lan Phương ngẩng lên, mắt cô long lanh ánh lệ. “Em... em đã thích anh từ lâu. Em không biết phải làm sao để nói ra điều này, nhưng hôm nay, em không muốn giấu nữa. Em thích anh nhiều lắm!”

Quán rượu chợt trở nên yên lặng. Văn Thành nhìn Lan Phương, trong lòng anh cảm thấy một nỗi lo lắng và bất an. Anh không ngờ rằng người bạn thân thiết của mình lại có tình cảm sâu sắc đến vậy. Anh cầm lấy tay Lan Phương, nhẹ nhàng và ấm áp.

“Phương, anh không biết phải nói sao. Anh thật sự rất quý em và không muốn tình bạn này bị tổn thương. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều, và anh không muốn làm em tổn thương hay mất đi tình bạn này.” Văn Thành nhìn sâu vào mắt Lan Phương, đôi mắt anh chứa đầy sự chân thành.

Lan Phương lắc đầu, mắt cô đẫm lệ. “Em biết chứ, nhưng em không thể giấu mãi được. Em chỉ muốn anh biết rằng em thực sự yêu anh, và dù anh có đáp lại hay không, em vẫn trân trọng tình bạn của chúng ta.”


Văn Thành thở dài, lòng anh đầy rối bời. “Sao mỗi lần em say em đều có chuyện vậy Phương, chán thật chứ, em uống quá nhiều. Chúng ta về nhà trước đã, rồi sau này hãy nói chuyện thêm, được không?”

Lan Phương gật đầu, nước mắt cô chảy dài trên má. Văn Thành dịu dàng lau nước mắt cho cô, rồi đưa cô về nhà.

Khi về đến nhà, Lan Phương đã say mềm, bước đi lảo đảo. Văn Thành dìu cô vào nhà, lòng anh trĩu nặng những suy tư. Lan Phương bỗng dưng ôm chầm lấy anh, mắt mơ màng.

“Em thực sự yêu anh. Em không muốn giấu nữa…” Cô thì thầm, giọng nói lạc đi trong men say. Trước khi Văn Thành kịp phản ứng, Lan Phương đã ngả người về phía anh, đôi môi đỏ mọng cô tiến gần anh như muốn hôn.

Văn Thành cảm thấy một nỗi thương cảm sâu sắc. Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng. “Này! Phương, em say rồi. Để anh đưa em vào phòng nghỉ ngơi.”

Anh đưa cô vào phòng, đặt cô xuống giường một cách nhẹ nhàng. Lan Phương vẫn lẩm bẩm những lời không rõ ràng, đôi mắt nhắm nghiền. Văn Thành ngồi xuống bên giường, nhìn cô với ánh mắt chứa đựng biết bao tâm sự. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, không phải vì những lời thổ lộ của cô, mà vì nỗi lo lắng cho tình bạn đẹp đẽ có thể sẽ thay đổi mãi mãi.

Anh lặng lẽ chăm sóc cho cô, lo cho cô từng cốc nước, từng chiếc chăn đắp. Trong tâm trí anh, những suy nghĩ đan xen phức tạp, vừa là sự lo lắng cho tương lai, vừa là cảm giác có gì đó tiếc nuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận