Sống Lại Từ Tro Tàn

Một ngày nọ, Nguyễn Văn Thành đang đi dạo dọc theo con đường dẫn xuống khu vực trung tâm thành phố Moscow. Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi trên những dãy nhà cổ kính, tạo nên một khung cảnh thanh bình và ấm áp. Anh thường thích dành thời gian như thế này để thư giãn, suy ngẫm về cuộc sống và hòa mình vào nhịp sống của thành phố rộng lớn này.

Đang thả hồn vào dòng người qua lại, Văn Thành bất ngờ va phải một cô gái đang bước nhanh, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt và lo lắng. Cú va chạm khiến cả hai lảo đảo. Cô gái này, tên là Phương, đang lo lắng vì một khoản nợ tiền thuê nhà và không biết phải làm sao để thanh toán. Văn Thành vội vàng đỡ cô gái lên và nhận ra khuôn mặt cô trông rất thất thần.

“Sorry, I didn't mean to (Xin lỗi, tôi không cố ý),” Văn Thành nói, mắt nhìn kỹ hơn và nhận ra cô gái này trông hao hao giống người Việt Nam. Phương cảm thấy một chút yên tâm khi nghe giọng nói thân thuộc.

Cô gái cúi đầu, giọng nói run rẩy và vội vã, “It's okay, it's my fault. I have to go quickly. (Không sao, lỗi tại tôi. Tôi phải đi gấp).” Phương biết cô không thể lãng phí thời gian để giải thích, nhưng cô cảm thấy một chút hy vọng khi gặp một người đồng hương.

“Bạn có phải là người Việt không?” Văn Thành tò mò, cố gắng bắt chuyện.

Cô gái nhìn Văn Thành với ánh mắt mệt mỏi nhưng vội vàng, “Vâng, tôi là người Việt Nam nhưng xin lỗi, tôi phải đi ngay bây giờ. Tôi đang có chuyện rất gấp.” Phương không muốn tiết lộ hoàn cảnh khó khăn của mình nhưng không thể che giấu sự hoảng loạn trong mắt.

Văn Thành thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Này cô, cô có cần giúp gì không?”

Cô gái thở dài và nói nhanh, “Tôi phải đi gặp chủ nhà ngay để thương lượng về khoản nợ. Nếu không trả tiền thuê nhà hôm nay, tôi sẽ bị đuổi ra ngoài.” Phương không muốn dựa dẫm vào người lạ, nhưng hoàn cảnh bắt buộc cô phải tìm cách giải quyết nhanh chóng.

Nghe đến đây, Văn Thành cảm thấy lo lắng cho cô gái đồng hương. Anh đỡ cô rồi hỏi, “Bạn nợ bao nhiêu tiền? Và sao bạn không gọi cho người thân để nhờ họ hỗ trợ?”

Cô gái nhìn Văn Thành rồi nói, “Tôi biết hành động thế này là hơi mất lịch sự, nhưng hiện tại tôi không có thời gian để trò chuyện với bạn. If we have the chance, we'll meet again. Goodbye,” nói rồi cô gái đứng dậy bỏ đi, để lại Văn Thành ngơ ngác nhìn theo. Phương biết rằng cô không có nhiều lựa chọn, nhưng sự giúp đỡ từ một người lạ mặt là điều cô không dám tin tưởng.

Sau khi dạo quanh một vòng trung tâm Moscow, Văn Thành trở về nhà để nghỉ ngơi. Tắm rửa xong, anh ngả lưng trên chiếc ghế sofa, mắt nhìn trần nhà, những suy nghĩ mờ hồ. Khi màn đêm buông xuống, cảm giác lẻ loi và cô đơn trong căn phòng trống trải khiến lòng anh như mớ bòng bong anh không tài nào ngủ được, dù cách này hay cách khác.

Anh quyết định ra ngoài tìm chút niềm vui, hy vọng có thể xua tan sự trống vắng trong lòng. Bước chân đưa anh qua những con phố tấp nập, nơi ánh đèn rực rỡ và dòng người qua lại không ngớt. Anh bước vào một quán cà phê nhỏ, nơi có tiếng nhạc du dương và mùi hương cà phê ấm áp. Nhưng dù cố gắng, Văn Thành vẫn không thể hoàn toàn thư giãn.

Rời quán cà phê, Văn Thành tiếp tục lang thang trên những con đường của Moscow. Bất chợt, anh nhận ra một hình bóng quen thuộc dưới ánh đèn đường. "Đó chẳng phải là cô gái lúc chiều sao? Không lẽ cô ấy bị đuổi khỏi nhà?" Văn Thành nghĩ. Phương đã cố gắng tìm chỗ trú qua đêm, nhưng không có đủ tiền và không dám nhờ vả người thân vì sợ làm họ lo lắng.

Anh quyết định tiến lại gần cô gái để xem rõ hơn và hỏi, "Ủa, là cô thật à? Không lẽ cô bị đuổi thật sao?"

Cô gái giật mình nhìn lên, nhận ra Văn Thành. "À, là anh... tôi không sao, chỉ ra ngoài hóng gió một chút cho mát, chứ ở nhà ngột ngạt quá," cô gái chống chế. Phương không muốn người lạ biết về hoàn cảnh khó khăn của mình, nhưng sự quan tâm của Văn Thành khiến cô cảm thấy một chút an ủi.

"Đi hóng gió mà mang theo cả tá đồ đạc và vali thế này à?" Văn Thành vặn lại.

Bị Văn Thành phát hiện nói dối, cô gái bối rối đáp, "Thì tôi thích mang theo nhiều đồ bên người vậy đó, anh cấm tôi được à?"

Văn Thành nghĩ cô gái này cũng ngang tàng lắm. Anh thực sự muốn giúp đỡ cô và cũng không muốn đôi co nữa, bèn nói, "Này cô bạn, dù sao thì chúng ta cũng là người cùng quê hương. Tôi hiểu bạn khó nói ra, ai cũng có lòng tự trọng và cái tôi lớn. Nhưng nếu bạn thật sự có khó khăn gì, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ bạn."


Cô gái nghe Văn Thành tâm sự vậy, thở dài, nhìn quanh rồi nói, "Tôi đã cố gắng thương lượng với chủ nhà nhưng không thành. Họ yêu cầu tôi phải rời đi ngay nếu không thể trả tiền thuê nhà. Giờ tôi không biết đi đâu, làm gì..." Phương cảm thấy bất lực và cô đơn, không biết phải làm gì để giải quyết tình hình.

Văn Thành suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, "Nếu cô không ngại, cô có thể ở tạm chỗ tôi đêm nay." Anh ngập ngừng một chút rồi hỏi, “Cô thấy sao?"

Cô gái đứng đó, dòng suy nghĩ trong đầu cứ xoay quanh lời đề nghị của Văn Thành. Cô không thể không nghĩ về tình cảnh khó khăn hiện tại của mình và sự lẻ loi giữa thành phố xa lạ này. Cô nhớ lại khuôn mặt chân thành và ánh mắt quan tâm của Văn Thành khi anh đề nghị giúp đỡ. Dù mới gặp anh chưa lâu, nhưng sự tử tế và cởi mở của anh đã để lại ấn tượng mạnh mẽ.

“Này,” Văn Thành xua tay cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. “Cô không đồng ý là tôi đi đây nhé,” Văn Thành nói xong rồi vờ như chuẩn bị bước đi.

"Được rồi, tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh," cô nói. "Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu là đêm nay anh phải ngủ trước, sau đó tôi mới ngủ.” Phương vẫn giữ sự cảnh giác, nhưng cô biết đây là cơ hội duy nhất để không phải lang thang suốt đêm.

Văn Thành nghĩ. “Cô gái này kì lạ thật đấy.” Nhưng anh hiểu được sự lo lắng và cẩn trọng của cô trong hoàn cảnh hiện tại.

Văn Thành mỉm cười, ánh mắt đầy thông cảm. “Cô cứ lo quá, nhà tôi có hai phòng lận, cho nên cô cứ yên tâm nhé. Đi thôi, tôi sẽ đưa cô về nhà,” nói rồi Văn Thành kéo giúp vali cho cô gái.

Cô gái gật đầu, theo bước chân của Văn Thành trong đêm tối. Trong lòng cô bớt lo lắng đi phần nào, cảm thấy một chút hy vọng giữa cuộc sống khó khăn này.

Văn Thành mở cửa căn hộ của mình, để cô gái bước vào trước. Căn hộ nằm ở tầng cao của một tòa nhà cũ, với tầm nhìn ra toàn cảnh thành phố Moscow. Phương cảm thấy ngạc nhiên và hơi bối rối khi bước vào không gian ấm cúng nhưng có phần bừa bộn. Cô nhìn quanh, quan sát từng chi tiết trong căn phòng khách nhỏ nhưng gọn gàng, với chiếc sofa màu xám và một kệ sách đầy những cuốn sách đủ thể loại.

“Cô ngồi đây chờ một chút, tôi sẽ dọn dẹp phòng cho cô,” Văn Thành nói, giọng chân thành và quan tâm. Anh nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ trống, mở cửa ra và nhìn thấy một lớp bụi mỏng phủ trên mọi bề mặt. Đã lâu rồi anh không sử dụng đến căn phòng này.

Phương ngồi xuống ghế sofa, mắt dõi theo bóng dáng Văn Thành tất bật dọn dẹp. Cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa cảm kích trước sự giúp đỡ nhiệt tình của anh. Đây là lần đầu tiên cô bước vào nhà một người xa lạ mà lại có cảm giác an toàn và được chào đón đến vậy.

Văn Thành quét dọn nhanh chóng, tay cầm chổi, tay kia lau bụi trên bàn và kệ sách. Anh thay ga trải giường mới, xếp gọn gàng và mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào. Trong đầu anh, những suy nghĩ về cuộc sống của Phương cứ xoay quanh. Anh tự hỏi tại sao một cô gái trẻ như cô lại phải đối mặt với nhiều khó khăn đến vậy.

Phương lặng lẽ quan sát từng hành động của Văn Thành. Cô cảm nhận được sự chân thành và sự quan tâm từ anh, điều mà cô không dễ dàng tìm thấy trong thành phố rộng lớn và xa lạ này. Mỗi lần Văn Thành cúi xuống nhặt một món đồ, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Dường như có một tia hy vọng mới lóe lên trong cô, dù chỉ là thoáng qua.

“Xong rồi, cô vào xem phòng nhé,” Văn Thành nói khi hoàn tất công việc. Anh mỉm cười, dù mồ hôi lấm tấm trên trán.

Phương đứng dậy, bước vào phòng ngủ. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ấm cúng, với ánh đèn vàng dịu dàng chiếu sáng. Giường được trải ga trắng tinh, gối và chăn được xếp gọn gàng. Cô cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của gỗ và mùi hương nước hoa xịt phòng.

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Thật sự không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn,” Phương nói, giọng chân thành và xúc động.

“Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn giúp cô trong lúc khó khăn. Cô cứ nghỉ ngơi đi, có gì cần thì cứ gọi tôi,” Văn Thành đáp, ánh mắt tràn đầy sự thông cảm và quan tâm.

Phương ngồi xuống giường, cảm thấy một sự bình yên mà cô đã lâu không có. Cô biết rằng cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng sự giúp đỡ của Văn Thành đã làm cô cảm thấy không còn cô đơn giữa thành phố xa lạ này. Trong lòng cô, một niềm tin mới về lòng tốt và sự tử tế của con người dần hình thành.


Văn Thành rời phòng, khép cửa lại để Phương có không gian riêng tư. Anh trở về phòng khách, ngả lưng trên ghế sofa, lòng tràn ngập những suy nghĩ về cô gái anh vừa gặp và liệu cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao. Nhưng dù sao đi nữa, anh biết rằng mình đã làm đúng khi mở cửa lòng mình để giúp đỡ một người đồng hương trong lúc khó khăn.

Phương bước vào phòng ngủ nhỏ, cảm thấy thoải mái hơn trong không gian sạch sẽ và ấm cúng. Cô mở vali, lấy ra một bộ váy mới và một ít đồ trang điểm. Cô quyết định thay đổi một chút, không chỉ để cảm thấy tự tin hơn mà còn để thể hiện sự tôn trọng đối với lòng tốt của Văn Thành.

Sau khi thay bộ trang phục mới, một chiếc váy màu xanh nhạt thanh lịch, Phương ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhàng. Mỗi nét cọ trên gương mặt làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô, khiến cô trông tươi tắn và rạng rỡ hơn. Cô buộc lại tóc gọn gàng, cảm thấy một sự thay đổi tích cực trong tâm trạng.

Khi cảm thấy hài lòng với vẻ ngoài của mình, Phương hít một hơi thật sâu, bước ra phòng khách để chào Văn Thành. Anh đang ngồi trên ghế sofa, đọc sách, nhưng ngay khi thấy cô xuất hiện, anh đặt sách xuống và mỉm cười.

“Wow, cô sửa soạn lại một chút là trông đẹp ngay,” Văn Thành nói với sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ rõ ràng trong ánh mắt.

Phương khẽ cười, cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng vui vì lời khen. “Cảm ơn anh. Tôi là Lan Phương, xin lỗi vì đã không giới thiệu từ trước.”

Văn Thành đứng dậy, bước lại gần cô và đưa tay ra bắt. “Rất vui được gặp cô, Lan Phương. Tôi là Văn Thành. Mời cô ngồi.”

Hai người ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu trò chuyện một cách thoải mái hơn. Văn Thành mở đầu, “Vậy cô qua Moscow để làm gì?”

Lan Phương nhẹ nhàng đáp, “Tôi đang học tại Đại học Ngôn ngữ Moscow. Tôi qua đây để theo đuổi ngành Ngôn ngữ học và phiên dịch. Còn anh thì sao?”

“Tôi đang học ở khoa Kinh tế, Đại học Tổng hợp Moscow. Tôi đến đây để học về kinh tế và quản trị kinh doanh. Moscow là một thành phố tuyệt vời nhưng cũng rất thách thức đối với những người xa nhà như chúng ta,” Văn Thành chia sẻ, ánh mắt lấp lánh khi nói về sự đam mê của mình.

Lan Phương gật đầu, đồng cảm, “Vâng, thành phố này vừa rộng lớn vừa đẹp đẽ, nhưng cũng mang lại không ít khó khăn và thử thách. Đôi khi tôi cảm thấy rất cô đơn và lạc lõng.”

Văn Thành nhìn cô với ánh mắt thông cảm, “Tôi hiểu cảm giác đó. Nhưng cô hãy yên tâm. Nếu có thể, tôi rất muốn giúp đỡ cô trong khả năng của mình.”

Lan Phương cảm thấy một sự ấm áp trong lời nói của Văn Thành. “Cảm ơn anh, sự giúp đỡ của anh hôm nay đã làm tôi cảm thấy bớt cô đơn hơn rất nhiều. Tôi hy vọng có thể được làm bạn với anh,” Lan Phương bối rối trong lời nói.

Văn Thành mỉm cười, gật đầu đồng ý. “Chắc chắn rồi, rất vui được làm bạn với cô.”

Văn Thành lắng nghe giọng nói của Lan Phương và nhận thấy có chút gì đó đặc biệt. Cô nói tiếng Việt rất rõ ràng nhưng vẫn phảng phất một âm điệu riêng biệt. Anh bắt đầu tò mò về nguồn gốc của cô.

“Có chuyện này tôi hơi tò mò, không biết cô có phải người Nghệ An không?” Văn Thành hỏi.

“Vâng, tôi là người Nghệ An đây, sao anh biết được hay vậy?” Lan Phương ngạc nhiên.


Văn Thành giải thích. “Người miền Trung có một cách phát âm rất đặc trưng, tôi nghe là nhận ra ngay. Tuy nhiên, miền Trung thì nhiều vùng, nhưng cách phát âm của cô thì tôi đoán không nhầm là bảy, tám phần là quê Nghi Lộc, Nghệ An.”

Lan Phương trố mắt nhìn chằm chằm vào con người trước mặt mình, kinh ngạc nói, “Có phải lúc tôi không để ý, anh lén xem hộ chiếu của tôi không?”

Văn Thành mỉm cười hỏi, “Hộ chiếu cô để đâu?”

“Để trong đây,” Lan Phương nói rồi giơ cái túi xách đựng đồ linh tinh, trong đó có hộ chiếu mà cô luôn đeo bên người cho Văn Thành thấy.

Văn Thành thấy cô gái cũng hài hước liền hỏi chọc cô một chút, “Vậy không đúng rồi, hộ chiếu của cô lúc ở ngoài đường tôi thấy rơi ra và tôi nhặt được, chứ làm gì tôi xem trộm của cô.”

Lan Phương bối rối mở cái túi xách ra tìm kiếm, cô phát hiện hộ chiếu vẫn còn ở đó. Quay qua hỏi Văn Thành, “Nó đang ở đây mà, có rơi mất đâu?” Cô suy nghĩ một lúc thì thấy có gì đó không đúng.

Văn Thành cười hỏi tiếp, “Thì đó, cái túi xách kia cô đeo kè kè bên mình, sao mà mất được?”

Lan Phương đỏ mặt vì biết mình bị hố, e thẹn nói, “Thì… thì tự nhiên anh nói đúng hết cả nguồn gốc của tôi, tôi chả nghi ngờ anh.”

“Mà anh quê ở đâu?” Lan Phương hỏi, cố gắng chuyển chủ đề.

“Tôi ở Hà Nội,” Văn Thành trả lời, có một chút nỗi buồn thoáng hiện trên khuôn mặt.

Lan Phương tiếp tục, “Anh sang đây lâu chưa? Anh học theo diện học bổng hay là gì?”

Văn Thành cảm thấy lúng túng, không biết nên trả lời thế nào cho hợp lý. “Tôi qua đây cũng gần một năm rồi. Tất nhiên, tôi là một học sinh xuất sắc nên được ưu tiên cho đi học ở trường MGU.”

“Thế còn tiếng Nga của anh chắc cũng ổn chứ nhỉ?” Lan Phương hỏi, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tạm được thôi, chỉ đủ để trao đổi và chào hỏi người bản địa,” Văn Thành trả lời.

Lan Phương lóe lên tia hy vọng, hỏi tiếp, “Nếu anh không ngại, có dịp tôi sẽ bổ túc cho anh một khóa tiếng Nga.” Nói xong, cô cười hì hì.

Văn Thành nhìn cô, mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước sự nhiệt tình và hài hước của Lan Phương. “Cảm ơn cô, Lan Phương. Tôi sẽ rất vui nếu có cơ hội được học thêm từ cô.”

Hai người trò chuyện một lúc, chia sẻ về cuộc sống và những khó khăn khi sống xa quê hương. Tuy nhiên, sau một ngày dài và nhiều cảm xúc, cả Văn Thành và Lan Phương đều cảm thấy hơi mệt và cần nghỉ ngơi.

“Chúc cô ngủ ngon, Lan Phương,” Văn Thành nói.

Lan Phương cũng chúc lại anh rồi đi vào phòng. “Chúc anh ngủ ngon!”

Sáng hôm sau, Văn Thành dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người. Anh nấu một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, với bánh mì nướng, trứng và một ít trái cây. Trong khi đó, Lan Phương lại đang dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo.

Văn Thành thấy Lan Phương loay hoay với hành lý, anh bước đến và nhẹ nhàng nói, “Cô tính đi trong hôm nay sao? Cô không cần phải vội vã vậy đâu. Cô cứ ở lại đây cho đến khi tìm được chỗ ổn định rồi hãy đi.”


Lan Phương ban đầu từ chối. “Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn gây phiền phức cho anh. Tôi sẽ tìm được chỗ ở khác sớm thôi.”

Văn Thành nhìn cô với ánh mắt chân thành, “Cô không phiền gì đâu, Lan Phương. Thực sự tôi muốn giúp cô. Ở một mình trong thành phố này cũng không dễ dàng gì. Hãy ở lại đây cho đến khi cô tìm được chỗ ổn định. Vả lại cô còn bổ túc tiếng Nga cho tôi nữa cơ mà,” Văn Thành nhìn cô cười.

Lan Phương cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Văn Thành. Sau một lúc suy nghĩ, cô nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn anh, tôi sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa. Tôi thực sự cảm ơn anh nhiều, nhưng anh mà đòi lấy thân báo đáp là tôi không chịu đâu đấy,” Lan Phương đùa cho vui.

Văn Thành mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lan Phương chấp nhận sự giúp đỡ của mình. “Không có gì, chúng ta là đồng hương, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Rồi cất đồ đi rồi ra ăn sáng này.”

Cả hai ngồi xuống bàn, cùng thưởng thức bữa sáng do Văn Thành chuẩn bị. Không khí trở nên thoải mái hơn.

Vì hôm nay là Chủ nhật nên Văn Thành đề nghị học tiếng Nga cùng Lan Phương. “Hôm nay cô bổ túc cho tôi thêm ít vốn từ tiếng Nga nhé?”

“Được thôi,” Lan Phương đồng ý.

Sau khi dọn dẹp bữa sáng, cả hai ngồi xuống bàn với sách vở và một vài tài liệu học tiếng Nga. Lan Phương bắt đầu với các câu phức tạp hơn.

“Bây giờ, chúng ta sẽ học một số câu nâng cao hơn. Ví dụ, nếu anh muốn hỏi ai đó về sở thích của họ, anh có thể nói ‘Каковы ваши увлечения?’ (Sở thích của bạn là gì?)”

“Каковы ваши увлечения?” Văn Thành lặp lại, cố gắng nắm bắt từng âm tiết.

“Đúng rồi. Và nếu anh muốn nói về sở thích của mình, anh có thể nói ‘Мои увлечения - чтение и путешествия.’ (Sở thích của tôi là đọc sách và du lịch.)”

“Мои увлечения - чтение и путешествия,” Văn Thành nói, cảm thấy phấn khích vì đã nói được câu dài hơn.

Lan Phương gật đầu hài lòng. “Tốt lắm. Tiếp theo, chúng ta sẽ học cách diễn đạt ý kiến cá nhân. Ví dụ, nếu anh muốn nói ‘Tôi nghĩ rằng đây là một ý kiến hay,’ anh có thể nói ‘Я думаю, что это хорошая идея.’”

“Я думаю, что это хорошая идея,” Văn Thành lặp lại, cảm nhận sự tự tin dần tăng lên.

“Rất tốt. Bây giờ, hãy thử một câu khó hơn. Nếu anh muốn thảo luận về một chủ đề cụ thể, anh có thể nói ‘На мой взгляд, важно обсудить эту тему.’ (Theo quan điểm của tôi, việc thảo luận về chủ đề này là quan trọng.)”

“На мой взгляд, важно обсудить эту тему,” Văn Thành nói, cố gắng phát âm chính xác.

Lan Phương nhìn Văn Thành với ánh mắt trìu mến và khích lệ. “Anh nói tốt lắm đấy chứ bộ. Chúng ta sẽ luyện thêm những câu này để anh quen dần. Bây giờ hãy thử nói lại tất cả những gì đã học nhé.”

Văn Thành kiên nhẫn lặp lại từng câu, với sự chỉ dẫn tận tình của Lan Phương. Suốt buổi sáng, cô không ngừng giúp anh cải thiện từng chi tiết, từ cách phát âm đến ngữ điệu, khiến cho việc học trở nên thú vị và hiệu quả.

Cả hai cùng cười đùa, tạo nên không khí học tập thoải mái, làm cho mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi hơn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận