13
Bình minh ló dạng, tòa nhà nơi đám chú bác tôi ở giờ chỉ còn lại một mảng màu đỏ, tôi dùng camera quan sát vị trí sân thượng thì phát hiện chú ba đang gặm một cánh tay người, toàn thân lão phủ đầy vết máu nhưng trên mặt lại không có dấu hiệu thối rữa, có lẽ lão không bị nhiễm viruss.
“Chắc là đói đến phát điên rồi, đến vợ con cũng thành thức ăn.” Tôi nhìn thấy những mảnh váy màu vàng vương vãi trước cửa phòng thiết bị, vốn là bộ quần áo mà dì ba từng mặc.
Hóa ra đám anh em của bố tôi còn tàn nhẫn hơn tưởng tượng, vì có thể sống sót cái gì cũng đều có thể hy sinh.
Chú ba sống được một tuần nhờ vào xác của dì ba và em họ.
Hiện tại virus xác sống đã bùng nổ hơn nửa tháng, toàn bộ tiểu khu rơi vào tĩnh lặng, điện nước sớm đã không còn.
Trừ gia đình tôi, người duy nhất tồn tại có vẻ chỉ còn lại chú ba, lão càng lúc càng hưng phấn, ngày nào cũng ngước nhìn lên mái nhà như đang chờ đợi điều gì đó.
“Ngao ngao ngao!”
Im lặng hồi lâu đàn xác sống lại gầm lên, có người xông vào khu dân cư, nói chính xác là một chiếc xe bọc thép xông vào tiểu khu, bọn họ không ngừng cán bẹp đàn tang thi, một đường thuận lợi tiến vào.
Chú ba đang hành động điên cuồng đột nhiên bình tĩnh lại và hét vào camera.
“Lâm Hiểu, ngày chết của mày tới rồi!” Ngày xác sống tràn vào cửa chú ba đã trọng sinh trở lại, Trải qua tận thế khiến lão trở nên tàn nhẫn hơn trước. Để tiết kiệm càng nhiều thực phẩm tốt nhất, lão đã giết vợ và con của mình.
Tất nhiên là lão cũng nhạy bén xác định được thân phận kẻ trọng sinh của tôi qua việc sửa căn chung cư.
Vì vậy mấy ngày nay lão đã chờ đợi sự xuất hiện của những chiếc xe bọc thép này, dẫn dắt bọn chúng đột nhập vào nơi ẩn náu của chúng tôi và lấy đồ tiếp tế của gia đình chúng tôi để sống sót.
Tôi nhận thấy được nguy cơ xưa nay chưa từng có, phòng ngự của căn nhà có thể ngăn cản được công kích bình thường, nhưng tuyệt đối không ngăn được xe bọc thép.
“Đến bên này, tôi biết nơi nào có vật tư.” Chú ba không ngừng vẫy quần áo về phía xe bọc thép, nhưng vị trí tầng trên lại nằm trong điểm mù của xe bọc thép, tiếng gầm rú của lũ xác sống cũng che lấp tất cả âm thanh.
Để xe bọc thép tìm thấy mình, lão đành phải leo xuống ống thoát nước mưa, sự nhanh nhẹn đã giúp lão thành công leo xuống tầng bốn.
Lần này, những người trong xe bọc thép cuối cùng cũng phát hiện ra và đưa lão trong xe bọc thép.
Chú ba rất đắc ý, ngay lúc lão nghĩ mình được cứu thì bác cả thò đầu từ tầng 4, nhào ra cắn lão một nhát.
Lão từ lầu 4 té xuống, lăn một cái trên nóc xe bọc thép, đập mạnh trên mặt đất.
Bởi vì bị nhiễm virus nên lão không cảm nhận được đau đớn gì, sau khi đứng dậy, lão không ngừng vỗ nhẹ vào thân xe bọc thép, cố gắng tiến vào.
Nhưng người trên xe sớm đã coi lão là xác sống, nhìn thấy ý đồ bò lên trên xe của lão liền không chút do dự cán qua người lão.
“Tao biết nơi đó có…… Ô ô ô!” Chú ba còn chưa kịp nói địa chỉ nhà tôi đã bị nghiền nát.
14
“Xác sống trong tiểu khu đã thanh trừ sạch sẽ, mau di dời người dân và vật tư quanh đây lên xe, chúng ta hộ tống những người sống sót đến căn cứ, đây là lần cứu viện cuối cùng, sau này chúng ta sẽ dừng việc cứu hộ, chỉ tập trung sơ tán và tiến hành tiêu diệt bầy xác sống trên diện rộng.”
Loa trên xe bọc thép đã được bật. Đây là một hành vi rất nguy hiểm ở ngày tận thế, nhưng kiểu thông báo này rất hiệu quả. Như nhìn thấy hy vọng, mọi người nhanh chóng mang theo vật tư hữu dụng xuống xe.
Chỉ chốc lát sau liền có hai mươi mấy người người chạy về phía xe bọc thép, trừ chúng tôi ra, những người này hẳn là loài người duy nhất còn lại trong tiểu khu này.
“Trần Tụng, chúng ta nên đi căn cứ không? Nếu thật sự mở cuộc thanh trừng tất cả, chúng ta có chết không.” Ba tôi có chút sợ hãi, sợ chúng tôi không bị xác sống cắn chết mà là bị giết chết.
“Không đi, trên thế giới này chưa bao giờ có căn cứ cho người sống sót.” Trần Tụng khẳng định chắc nịch một câu.
Những cái xe bọc thép cũng bắt đầu hành động, sau khi nhìn thấy mọi người lấy vật tư ra, bọn chúng phát động tấn công bừa bãi vào những người sống sót, đem đống vật tư bỏ túi.
“Bọn họ là cướp mạt thế, sau khi trật tự hỗn loạn, nhóm người đầu tiên cướp được vũ khí bắt đầu lấy danh nghĩa cứu viện đi cướp khắp nơi, chúng ta phải cẩn thận, đừng làm cho bọn họ phát hiện.”
Trần Tụng đóng tất cả máy móc cung cấp điện, không phát ra một chút tiếng động, hắn biết những người này sẽ không ở lâu, tiếng radio lớn sẽ thu hút đám xác sống tới, nếu như là sóng thi, cũng đủ đem những chiếc xe này lật tung.
Quả nhiên Trần Tụng đoán được không sai, sau khi lấy được đồ, chiếc xe bọc thép đó lập tức rời đi.
Nhưng vì an toàn, chúng tôi cả ngày đều không có dùng máy phát điện, mỗi người chỉ ăn một ít thức ăn nhanh.
Trần Tụng nói, hắn chỉ sống đến nửa năm sau mạt thế, cũng không rõ liệu con người có còn sống sót tiếp hay không.
Tuy nhiên, từ thực tế cho thấy rất nhiều người đã trải qua việc trọng sinh và cuối cùng loài người đã thành công. Và để ngăn chặn thảm họa này, họ đã cố gắng tái sinh càng nhiều người vào thế giới càng tốt, với hy vọng giải quyết được virus xác sống càng sớm càng tốt và tăng tỷ lệ sống sót cho mọi người.
15
Trong tiểu khu chỉ còn lại có nhà chúng tôi, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng thất thường.
Mạt thế diễn ra được 50 ngày, trời bắt đầu mưa to, trận mưa này kéo dài ba ngày ba đêm, dưới tầng hai toàn bộ ngập trong nước, hơn nữa nước mưa này có tính ăn mòn, thi thể xác sống ngâm ở trong đó bắt đầu thối rữa.
Chúng tôi không dám mở cửa sổ ra, bằng không nghênh đón chúng tôi chính là một mùi hôi thối của xác phân hủy tràn vào.
Mạt thế diễn ra được 55 ngày, tốc độ gió càng ngày càng mạnh, chúng tôi ở trong tòa nhà nhưng giống như ở trên mặt biển, máu loãng thối rữa bên ngoài tòa nhà bắt đầu lưu động rất nhanh, không ngừng cọ rửa tòa nhà.
Chúng tôi hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, thậm chí bắt đầu phân không rõ thời gian, ban ngày và ban đêm đều ở trong một mảnh hỗn độn.
Bốn người chúng tôi dựa sát vào nhau để khích lệ tinh thần.
Ngày gió lớn dừng, trên trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết, nhiệt độ cũng hạ xuống đột ngột, ngay cả gà trong phòng chung cư cũng đông chết.
Chúng tôi cố gắng chất đống vật tư ở tầng trệt mà nơi chúng tôi sống, mọi người bật lò sưởi điện, quấn chăn, vây quanh một chỗ uống canh nóng qua ngày.
Trận tuyết rơi rất lâu, để giữ ấm, chúng tôi hạ tất cả cửa chớp chữa cháy xuống và chỉ để lại một cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài.
Tuyết đọng dày hai tầng, mùi xác sống thối biến mất hầu như không còn, tôi cùng Trần Tụng đều cảm thấy trận tuyết này càng giống như là một sự gột rửa của thiên nhiên.
Ước chừng một tháng sau, tuyết đọng dần tan ra, khoảnh khắc nhìn rõ đường của tiều khu, nơi này đã nhìn không thấy bất kì dấu vết xác sống còn xót lại, thậm chí là một vết máu.
Mà cây cối trong tiểu khu đã đâm chồi nảy lộc, dường như báo trước một kỷ nguyên mới sắp đến.
Cùng lúc đó, những chiếc xe quân đội xuất hiện ở cổng tiểu khu, không phải là xe bọc thép mà là xe tải bình thường, trang bị bảo hộ của mọi người cũng rất bình thường, tựa như trên thế giới không tồn tại xác sống nguy hiểm.
Chiếc xe này không tìm kiếm ở nơi khác, mà đi thẳng tới tòa nhà nơi chúng tôi sống.
“Trần Tụng, tiểu tử nhà anh đời này có lẽ đã là thành công đi, nếu là còn không cứu được người, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đưa anh về.” - Người đàn ông trong xe tải hét lên phía trên nhà.
Trần Tụng quay camera sang, lập tức nhận ra người dẫn đầu đoàn xe.
Anh hưng phấn hô to với tôi, “Lâm Hiểu, mau mở cửa ra, người đón chúng ta tới.”
Cuối cùng mạt thế đã kết thúc.
【 TOÀN VĂN HOÀN 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...