Sống Lại Trước Mạt Thế Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Đồ

04,

Tôi cầm tấm vé số quan trọng đó trong tay không dám thả ra, im lặng chờ kết quả công bố nếu không mọi suy tính trước đó đều đổ bể.

Buổi tối, gia đình ba người chúng tôi chen chúc trong căn nhà gỗ nhỏ và xem TV, ngắm những quả bóng hai màu lần lượt rơi xuống.

“08/15/10… Trúng, mẹ, con trúng rồi, thật sự là giải đặc biệt! Năm ngàn vạn!”

Tôi cố đè nén tâm tình kích động xuống, sợ tiếng la của mình sẽ làm người cách vách nghe được, ba mẹ cũng ôm nhau khóc nức nở.

Tôi trúng năm ngàn vạn là minh chứng cho việc ba ngày sau virus xác sống thật sự sẽ bùng nổ, mà những người chú bác ấy cũng thật sự muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết.

“Mẹ, mẹ hãy sắp xếp lại những thứ chúng ta cần. Hiện tại chúng ta đã có tiền, rất nhiều thiết bị đều có thể nâng cấp lại, con cảm thấy chúng ta nên mua mấy bộ bóng chày mũ giáp cùng đồ bảo hộ, đề phòng tình huống cần thiết ra cửa cũng có thể tăng khả năng bảo vệ.”

“Còn phải chuẩn bị nhiều xi măng, thứ này rất cần khi bít cửa. Bình chữa cháy cũng phải có, khi có hỏa hoạn sẽ không có ai giúp ta.”

Ba mẹ tôi xem xét lại danh sách, những chuyện khác đều không phải vấn đề, chỉ có việc lắp đặt cửa ra vào và cửa sổ cho các tầng khác là động tĩnh quá lớn, cho dù chung cư có cửa sau, cũng khó để không bị người khác phát hiện.

“Chuyện này mẹ không cần lo lắng, trừ con ra, trên thế giới này còn có những người khác trọng sinh, bọn họ đều là đồng minh của chúng ta, nhất định sẽ nghĩ ra cách.”

Tôi an ủi bố mẹ, ngày hôm sau luôn đội mũ, đeo kính râm cùng khẩu trang đi nhận thưởng, toàn bộ quá trình đều thuận lợi, khấu thuế xong trong thẻ lập tôi lập tức nhiều 4 ngàn vạn.

Tôi gọi vào số tối qua, giọng nói lo lắng của Trần Tụng lập tức truyền từ bên trong ra.

"Lâm Hiểu, em đang ở đâu? Tối qua tôi đáp chuyến bay, hiện tại đang ở trước cửa nhà em."

Giọng Trần Tụng tràn đầy run rẩy, hắn sợ tôi sẽ cắt cúp máy, càng sợ chủ nhân dãy số này đã là người khác.

“Hiện tại tôi muốn đi vào thành phố mua nguyên vật liệu và tìm đội thi công cửa, anh có mối nào trong lĩnh vực này không?” Tôi cùng Trần Tụng đều biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, rất nhiều điều không cần nhiều lời.

“Hiểu Hiểu… em cũng quay trở lại à?” Trong giọng nói của Trần Tụng mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng chúng tôi không có thời gian để ăn mừng.


Mọi người chia làm hai đường, ba mẹ đi mua sắm dược phẩm, theo dõi thiết bị, còn có đồ dùng gia đình, mấy thứ này đều là trong nhà cần thiết phải dùng, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi.

Mà tôi đi tìm đồ ở thị trường vật liệu xây dựng cùng Trần Tụng, cách đó không xa nhìn thấy một thanh niên đen gầy đứng ở đó, đầu hắn mồ hôi đầy và không ngừng thở dốc, vừa nhìn là biết chạy như bay tới.

“Lâm Hiểu, mau trao đổi tình huống hiện tại với tôi, phía trước tôi đã đem nhà ở thế chấp ngân hàng, cầm được 600 vạn, vừa rồi tôi cùng đội thi công nơi này nói chuyện một chút, nếu tu sửa lại căn nhà của gia đình em vậy thì 300 vạn là đủ rồi, hôm nay buổi tối là có thể hoàn công.”

Trần Tụng nói trong thôn vì ứng phó kiểm tra phái làm gấp nên nguyện ý ra giá cao, quả nhiên lương cao cần người dũng cảm, một số đội xây dựng đã sẵn sàng đến tận nơi và anh ấy cũng thuê vài chiếc xe vận tải để vận chuyển vật tư.

“Nếu chúng ta đồng thời thi công, những người khác nhất định sẽ chú ý đến lúc đó phải giải thích như thế nào?” Tôi lo lắng những người khác nhìn thấy nhiều vật tư sẽ lao đến cướp đoạt, bốn người chúng tôi căn bản ngăn không được.

“Chuyện này càng dễ thấy càng tốt, tôi tự nhiên có lý do thoái thác.” Trần Tụng không cùng tôi giải thích quá nhiều, trực tiếp mang theo thi công đội đi đo kích thước, chuyển vật liệu, lắp đặt các thứ liền mạch lưu loát.

Ta đã đem việc trúng thưởng nói cho Trần Tụng và yêu cầu anh ấy dùng mọi sức để biến nơi này trở nên kiên cố nhất có thể.

Kết quả không ngoài dự đoán, thi công bắt đầu còn chưa đến nửa giờ, người Hội Thôn Ủy liền lao đến.

“Dừng lại, dừng lại hết cho tôi, các ngươi làm gì đấy, ai cho phép các ngươi thi công!”

05

Trưởng thôn cho rằng có kẻ muốn chiếm đoạt nhà nên đã dẫn một toán dân làng bao vây Trần Tụng.

Nhưng Trần Tụng làm như thật lấy ra mấy tờ biên lai, trực tiếp ném ở trước mặt trưởng thôn.

“Các người làm sao vậy? Đã trả tiền rồi nhưng đồ lại không muốn. Không phải ông nói cấp trên đang thúc giục sao? Không phải ông kêu tôi nhanh chóng tìm người sao? Nếu không cho phép thi công thì chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, như thỏa thuận tôi sẽ không hoàn trả bất kỳ khoản tiền nào!”

Trần Tụng nói dõng dạc, mỗi một từ đều là đúng lý hợp tình làm nhóm người trưởng thôn cũng hoang mang theo.

Trưởng thôn cầm lấy rồi nhìn qua mấy tờ biên lai, vẻ tức giận trên mặt lập tức chuyển thành nụ cười ranh mãnh.


“Đúng đúng, số cửa là chúng ta đặt, mọi người tiếp tục thi công đi, tất cả mau giải tán!”

Trưởng thôn đã lên tiếng, người dân xung quanh liền rời đi. Tôi nghi hoặc nhìn Trần Tụng, không biết hắn viết cái gì trên giấy, thực sự để cho những kẻ gian xảo này ngoan ngoãn trúng kế của mình.

“Rất đơn giản, bọn họ tự cho là chiếm được tiện nghi, căn bản sẽ không vạch trần chúng ta, hơn nữa mấy ngày tới bọn họ còn di dời thôn dân rời xa khu vực này để tránh cho chúng ta phát hiện chân tướng.”

Trần Tụng đem kia mấy tờ biên lai đưa tới trước mặt tôi, trên mục tên tiểu khu viết một tiểu khu khác, tên tiểu khu này ít hơn tên tiểu khu chúng tôi hai nét bút, trước đó cũng có rất nhiều chuyển phát nhanh đưa sai chỗ.

Vừa khéo chính là cái công trình ở giai đoạn ba kia cũng đang dang dở.

Nhất định trưởng thôn cho rằng Trần Tụng nhầm lẫn giữa tên hai tiểu khu, đợi sau khi hắn lắp xong thì chối bỏ để chiếm tiện nghi của Trần Tụng với giá hời.

"Mọi người mau đẩy nhanh tiến độ. Phải lắp thêm một lớp cửa chớp chống cháy phía sau tất cả các cửa sổ, đặc biệt là lắp loại cửa sổ dày nhất ở tầng một. Ngoài ra, ở các hành lang cũng phải lắp thêm một lớp, tất cả các tầng đều phải có."

Thời điểm ba mẹ tôi trở về, họ nhìn thấy Trần Tụng cùng tôi đang chỉ huy ở đâu vào đấy, hai người lập tức rơi vào mơ hồ.

Khi đặt mua đồ đạc, họ đặt đệm hơi và hộp đựng đồ bằng nhựa để che giấu tai mắt người khác,, không nghĩ tới tôi cùng Trần Tụng lại làm công khai như vậy, mà càng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là động tĩnh lớn như vậy nhưng xung quanh không ai vây xem.

“Mẹ, nhóm người trưởng thôn đã tới, nhưng bị Trần Tụng nói hai ba câu lừa gạt liền đi rồi.” Tôi kể cho bà ấy nghe chuyện vừa xảy ra, trong giọng nói xen lẫn chút tự hào.

Đối với quan hệ của hai chúng tôi, ba mẹ tôi biết, lúc trước tôi và Trần Tụng chia tay, bọn họ kiên quyết không đồng ý.

Bởi vì Trần Tụng là cô nhi, thân thích trong nhà vì di sản cha mẹ hắn lưu lại mới nuôi nấng hắn, sau khi trưởng thành, hắn đem những thân thích này đều kiện, đem di sản cầm về hơn phân nửa, nhưng cũng chân chính trở thành lẻ loi một mình.

Bọn họ không đành lòng một mình Trần Tụng đi nơi đất khách quê người, hận không thể bán nhà tống tôi ra ngoài.

Nay trước cảnh đại nạn, nhìn thấy Trần Tụng đến hỗ trợ cả hai đều kích động đến rơi nước mắt.


“Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc lại thành người một nhà.”

Vào buổi tối, tấm pin mặt trời, thiết bị lọc nước, máy phát điện nhỏ tất cả đều đến, nhóm người thi công nhìn đống đồ bên cạnh dần dần cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp.

“Các người đem căn nhà này thành lô-cốt định để làm gì,, không lẽ là muốn làm việc trái pháp luật?”

Công nhân nhóm sợ chuyện này liên lụy đến chính mình nên yêu cầu Trần Tụng nói rõ ràng.

"Việc này tôi nói với các anh, các anh không thể nói cho người khác biết, nếu không người trong tiểu khu này cũng không dám ở đây nữa." Trần Tụng ra vẻ thần bí hạ thấp giọng, thì thầm vài câu vào tai mấy nhân viên thi công.

“Trách không được, các nơi đều phải lắp cửa cuốn phòng cháy chữa cháy, thứ kia dày như một bức tường vừa vô ích vừa đắt, thì ra các anh sợ dân làng biết nơi này cất tro cốt sẽ vọt vào đập nát hết đi.”

Mấy nhân viên thi công ha hả nở nụ cười vài tiếng, Trần Tụng hiểu được ý của bọn họ, lập tức phát mấy bao lì xì làm phí bịt miệng.

"Trần Tụng, từ khi nào cậu lại biết bịa chuyện như vậy?" Tôi cảm thấy năng lực ứng biến của Trần Tụng nhanh hơn rất nhiều, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng có thể tự bào chữa.

"Người từng sống một lần trong thế giới đó, đương nhiên hiểu rõ nhân tính hơn những người khác." Trần Tụng sờ đầu tôi, hắn không muốn nhắc tới nguyên nhân cái chết của mình, chỉ nói cho tôi biết, hắn sống lại một đời, chính là muốn cứu tôi.

06

Ngày hôm sau, đội thi công bắt đầu lắp cửa sổ cho tòa nhà bên cạnh, có hàng chục người cũng làm việc cùng lúc, rất nhiều cửa cuốn dùng để chống cháy và xi măng để gia cố.

"Tại sao cậu lại lắp nó ở tòa nhà bên cạnh? Dù có lắp ở đó thì chúng ta cũng không thể sử dụng được."

Ba mẹ tôi không rõ Trần Tụng dụng ý, nhưng tôi đã đoán được nguyên nhân, hiện tại cách thời gian viruss bùng nổ còn có hai mươi tiếng đồng hồ.Nếu như chỉ lắp một tòa nhà này của chúng ta, người của thôn ủy khẳng định sẽ tới chiếm trước phòng ốc, mà nếu những tòa nhà khác cũng đang thi công, người của thôn ủy sẽ cho rằng Trần Tụng còn chưa phát hiện vấn đề, tiếp tục giả ngu chiếm tiện nghi, cứ như vậy chúng ta sẽ có đủ thời gian chuẩn bị vật tư khác.

Lúc trước ba tôi vì kế sinh nhai đã lái xe tải nhỏ một thời gian, hiện giờ vừa vặn phát huy công dụng, vì không cho người giao hàng biết chúng tôi giấu đồ ở nơi nào nên ba tôi thuê một chiếc xe tải nhỏ, đem gạo mì lương thực dầu mỡ mua ở chợ bán sỉ từng chuyến đưa đến trong tiểu khu.

Trần Tụng điều khiển cần cẩu tháp, đem vật tư chất đống ở trên tầng 8-10, tầng 11 cao nhất để làm nơi ở của mọi người, nơi này tiến có thể tấn công, rút lui có thể phòng thủ, chung cư còn có thể sản suất thực phẩm, ngoại trừ một ít rau củ quả tôi muốn trồng lúc trước, Trần Tụng còn mua hơn 10 con gà để bổ sung trứng gà cho mọi người.

Đến ba giờ chiều, về cơ bản chúng tôi đã có đủ những vật dụng cần thiết.

Gạo và mì mỗi loại 200 túi, 100 thùng dầu, 5000 thùng nước lọc.

Mì ăn liền, cháo bát bảo, lương khô, lẩu tự sôi, cơm tự sôi mỗi loại 100 hộp.


Khô bò, khô heo, cá miếng mỗi loại 50 hộp.

Thịt xông khói, vịt quay mỗi thứ 200 kg.

200kg rau dưa, trái cây, 500 chai nước chanh.

200 túi giấy vệ sinh, 500 kg cát mèo, 200 gói băng vệ sinh.

Mỗi người 10 bộ đồ ngủ, 10 bộ quần áo cotton có độ dày khác nhau, 500 gói đồ lót và tất dùng một lần, cùng 5 chăn lông vũ và 1 túi ngủ.

100 bình chữa cháy, 2 hộp pin các loại, 5 máy bay không người lái và 10 kính thiên văn. Nến, đèn pin, gậy đốt tín hiệu, đồ bảo hộ bóng chày, rìu, búa...

Mấy thứ này chất đầy các phòng trống ở tầng 8, 9, 10 và 11.

Trần Tụng mua thêm mấy cái tủ lạnh lớn, chất đầy các loại thịt đông lạnh vào đó, đủ cho bốn người chúng tôi ăn trong vài tháng.

“Trần Tụng, điện sẽ sớm bị cắt, thịt sẽ thối." Tôi nghĩ những chiếc tủ lạnh này tiêu thụ quá nhiều điện, mặc dù Trần Tụng phân phối chúng ở các tầng khác nhau nhưng tôi vẫn lo lắng về việc quá tải điện.

Những tấm sưởi điện bằng năng lượng mặt trời mà chúng tôi lắp đặt chỉ có thể hỗ trợ cuộc sống hàng ngày và tất cả các thiết bị giám sát, tôi sợ rằng thịt sẽ nhanh chóng thối rữa và không tồn tại được lâu.

"Sau tận thế, điện kéo dài hơn một tháng mới biến mất, nhưng nguồn nước lại bị ô nhiễm rất nhanh, rất nhiều người bị lây nhiễm qua nguồn nước."

Trần Tụng rất ít khi đề cập đến chuyện kiếp trước, chỉ giải thích một vài thông tin quan trọng, nhưng tôi tìm thấy hai bộ dao phẫu thuật và một bộ thiết bị khử trùng bằng tia cực tím trong số những vật dụng anh chuẩn bị.

Điều này làm cho tôi không khỏi đau lòng cho anh, rốt cuộc đời trước đã trải qua cái gì mà ngay cả làm phẫu thuật cho mình cũng học được.

Sáu giờ tối, công nhân xây dựng kết thúc công việc và về nhà, nhà tôi cũng hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng.

Căn hộ ba phòng ngủ trên tầng 11 là nơi gia đình chúng tôi sinh sống, Trần Tụng chỉ mất một buổi chiều để lắp đặt toàn bộ nội thất và thiết bị, hôm qua khi lắp kính, anh ấy đã đặc biệt không lắp tấm kính ở hành lang tầng 11. Mục đích là để vận chuyển những thứ này.

Trần Tụng và ba tôi dùng gạch và xi măng phong kín tất cả cửa sổ hành lang, ngoài căn chung cư trên tầng cao nhất cũng lắp tấm chặn sáng để che không cho căn chung cư phía sau thấy.

Mọi người đều biết rằng việc xây dựng ở đây đã diễn ra trong hai ngày qua và không ai nghĩ rằng có vấn đề gì. Chỉ là đều cảm thấy buổi tối hôm nay đặc biệt dài, cho đến 8 giờ tối, mây trên bầu trời vẫn đỏ rực, thậm chí cả mặt trăng cũng xuất hiện vết máu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận