" Sư huynh!"
Bình phi chẳng quan tâm Thái An đang khó sử mà tiếp tục cắn hạt dưa, nhưng kẻ này vừa lắm lời vừa phiền phức, y quay đi hắn lại chạy tới trước mặt mà đứng đúng là khó ưa: " Cái
tên lắm điều nhà ngươi, chỉ là một việc nhỏ nhoi ngươi lo đứng lo ngồi cái gì chứ!" Vốn nghĩ chỉ nói cho Tĩnh Thất, ai ngờ tên này tình cờ nghe thấy được.
" Đây không thể coi là chuyện nhỏ, huynh vào cung đánh cắp Long Ấn ném xuống hồ. Đây là tội chết huynh có biết hay không, sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy."
" Biết thì làm sao, không biết đã làm sao. Ta cũng không phải chưa từng làm qua mấy cái động trời hơn."
Thái An thở dài: " Huynh không sợ hoàng thượng biết được sẽ xử trảm huynh?"
Bình Phi hừ một cái rồi hất cao mặt: " Hắn dám sao?"
" Huynh... huynh...."
" Phụ thân, sư phụ xin hai người đừng nóng. Hay là cứ để hài nhi vào cung xin tội với hoàng thượng vậy."
" Không được, đã đến nước này ngươi đưa sư phụ mình cùng vào cung nhận tội đi."
"..."
Tĩnh Thất nhìn sang Bình Phi, với tính cách của sư phụ thì đời nào chịu nghe lời chứ.
" Muốn ta đi? Đừng có nằm mơ." Bình Phi đứng lên muốn rời khỏi, không ngờ lại bị Thái An nhanh tay dùng dây trói lại. Vốn dĩ mấy thứ này làm sao trói được y nhưng động tay chân vài cái cũng không có thay đổi gì, Bình Phi tức giận nói lớn: " Đây là thứ gì, tại sao ta không thể tháo ra?"
Thái An đắc ý: " Sư huynh, dây này là Kim túy
được dệt bằng tơ kim tằm mà sư phụ nuôi, trước kia sư phụ giao nó cho ta chính là để trị huynh đấy."
" Kim túy? Cái lão cha chết bầm còn cho ngươi cái thứ này. Thái An cởi trói, ta đi tìm lão tính sổ."
" Huynh chịu khó, chờ tới khi chịu trách nhiệm với mấy trò phá phách của mình đi." Thái an
quay sang Tĩnh Thất giao cho hắn một miếng bích thủy: " Đưa sư phụ ngươi vào cung nhận tội với hoàng thượng tiện thể mang nó cho người."
" Phụ thân, đây là?"
" Bích thủy này mới có thể giải được Kim túy trói sư phụ ngươi, nhớ lời của ta đừng để sư phụ ngươi chạy trốn biết chưa?"
" Hài nhi đã hiểu."
Bình Phi lớn tiếng mắng: " Tên đồ đệ khốn kiếp, ngươi dám thông đồng với hắn. Đợi ta thoát được sẽ mang ngươi cho cá ăn."
Tĩnh Thất phì cười, sư phụ trước nay thích gì làm náy cũng không ai có khả năng khống chế, bây giờ nhìn bị trói như cái bánh chưng, đúng là vô cùng thú vị: " Sư phụ, đồ nhi thất lễ rồi."
- ---------------------------------------------------------
Thiên Chân vừa bãi triều trở ra thì nghe người báo Tĩnh Thất muốn gặp: " Hắn không phải đã cùng Thái An về gia hương, tại sao lại vào cung lúc này?"
" Bẩm, ngài ấy dẫn theo một người bị trói nói rằng muốn gặp hoàng thượng để nhận tội."
" Nhận tội? Là tội gì?"
Tên thị vệ có chút ngần ngại: " Là việc Long Ấn bị mất thưa hoàng thượng."
Thiên Chân nhăn mày một cái sắc mặt cũng tối không vui: " Cho hắn vào đi."
" Dạ!"
Việc Long Ấn bị đánh cắp lần này tuy đã tìm lại được nhưng vẫn chưa thể điều tra ra thủ phạm là ai, nay Tĩnh Thất hắn lại vào cung nhận tội. Ngay cả Long Ấn cũng có thể đánh cắp thì hắn còn việc gì không thể làm chứ, có phải trẫm đã quá đề cao hắn rồi không? Hoàng đế tâm trạng không tốt suy nghĩ thì người cũng vào tới.
Lúc đi Bình Phi luôn miệng chửi mắng, nhưng từ lúc vào tới cửa cung thì cúi đầu im lặng không có tiếng nói, đã đến trước mặt hoàng đế Tĩnh Thất quỳ xuống: " Thần Tĩnh Thất khấu kiến hoàng thượng."
" Đứng lên đi."
" Tạ hoàng thượng." Tĩnh Thất đứng lên nhìn sang Bình Phi vẫn đứng sau mình không chịu hành lễ, nhưng có lẽ hoàng thượng cũng không có để ý còn có người khác.
" Ngươi nói muốn vào cung nhận tội, ngươi đã... " Hoàng đế chợt ngừng lại khi vừa chạm mắt tới bóng người phía sau Tĩnh Thất: " Ngươi... lại đây, ngước mặt lên cho trẫm."
"...."
" Sư phụ!" Tĩnh Thất khẽ gọi nhắc Bình Phi khi thấy y cứ đứng như tượng.
" Không nghe trẫm nói gì sao? Ngươi muốn tự làm hay cần người giúp?"
" Hừ..." Bình Phi cuối cùng cũng chịu mở miệng, y ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng đế: " Ngước thì ngước, có gì mà phải dọa ta chứ."
" Phi... Phi Phi!"
" Đừng có gọi ta bằng cái tên nghe yếu đuối đó, cái Long Ấn chết tiệt của ngươi là do ta lấy, ngươi muốn… ngươi!"
Chẳng nghe rõ Bình Phi đang nói gì cũng chẳng để tâm tấm long bào trên người mình có bao nhiêu thể diện hoàng uy, Thiên Chân ôm chặt lấy con người mà hắn mong nhớ: " Phi Phi, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi."
Tĩnh Thất đã từng nghe Thái An nói hoàng
đế có tình cảm với sư phụ hắn nhưng cũng không ngờ là đến mức này.
" Phi phi!" Hoàng đế lại gọi thêm một lần.
" Đã nói người đừng có gọi ta, còn không buông ta ra đi!"
Bình Phi càng vùng vẫy muốn thoát ra thì Thiên Chân lại ôm chặt hơn: " Phi Phi, ta xin
lỗi... ta biết ngươi trách ta có quá nhiều phi tần và nhi tử nhưng đó là từ trước khi ta gặp người, ta không có cách nào khác!"
" Đó là việc của ngươi không phải ta. Còn không buông tay ta đánh chết ngươi!"
" Ngươi đánh đi, cho dù thật sự đánh chết ta cũng sẽ không để ngươi rời đi nữa. Chỉ cần có ngươi, ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế này nữa."
"...."
- -------------------------------------------------------
Thụy Bích cảm thấy mơ hồ, tại sao vẫn là cảnh tượng đó. Con đường tối tăm lạc lõng dẫn tới căn phòng quen thuộc, đã bao lần y nhìn thấy mình bị Thiên Vũ một kiếm đâm xuyên ở đây.
Đi tới cạnh giường, Thụy Bích nhìn ra trên đó đẫm một vùng thấm máu mà cảm thấy lạnh người, chân thật đến vậy: " Ta lại chiêm bao sao?"
" Ngươi..."
" A!" Thụy Bích giật mình quay đầu thì vô cùng ngạc nhiên, một thân y phục trắng đơn bạc cùng mái tóc đen dài với tấm khăn che đi đôi
mắt trên gương mặt, người đó đang bám trụ vào cửa hướng về phía y.
" Ngươi là ai?"
" Ta..." Thụy Bích không thể trả lời, trước
gương mặt giống hệt mình chỉ có hơn vài
phần trưởng thành này. y suy nghĩ hồi lâu lại
lên tiếng: " Còn ngươi là ai?"
" Ta?"
" Phải, trước khi ta nói thì ngươi hãy trả lời ta trước... còn có.... còn có đôi mắt của ngươi!"
" Đôi mắt ta?" Người nọ mỉm cười đưa tay sờ nhẹ qua khăn che: " Đừng để ý đến nó, tuy mắt ta đã không thể nhìn thấy nhưng nó sẽ có hữu ích hơn với người. Nó có thể để người
tiếp tục nhìn giang sơn này quy phục dưới chân mình, thật rất tốt có phải không?"
" Ta... ta không hiểu!"
" Ngươi không hiểu cũng không sao, tuy không biết ngươi là ai nhưng ngươi nên
nhanh chóng rời khỏi đây đi. Nhị hoàng tử đã cho người đánh tới hoàng cung, tất cả thái giám cung nữ đều đã chạy cả rồi, một khi người đến đây ta cũng sẽ không cứu được ngươi."
" Nhị.... nhị hoàng tử dẫn người đánh vào hoàng cung sao? Không thể nào!"
Người nọ im lặng một thoáng mới nói: " Tên của ta là Thụy Bích, còn ngươi?"
" Không lý nào lại như vậy, ta mới là Thụy Bích." Đúng, ngươi chỉ là kẻ giả mạo mà thôi, tất cả những gì người nói đều không đúng.
" Ngươi là Thụy Bích?" Người nọ cười như chế nhạo: " Nếu ngươi là Thụy Bích thì ta lại là ai đây?"
Mọi thứ đều thật rối bời, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên Thụy Bích buột miệng: " Chẳng lẽ ngươi là Mạn Hoa?"
" Mạn Hoa! Tại sao ngươi biết tên ta là Mạn Hoa?"
" Ngươi thật sự chính là... Mạn Hoa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...