Linh Phi theo đường cũ chạy ra bờ sông, vén ra bụi cỏ cao qua đầu, y nhìn trước nhìn sau: " Sao lại Vậy."
Vì không thể một lúc mang cả hai người về, tên nam nhân kia bị thương nặng hơn đánh đưa hắn đi trước, bây giờ lại không thấy tên còn lại bị trúng tên đâu: " Người đâu rồi, không phải bị thú hoang tha đi rồi chứ?" Đi tìm xung quanh xem sao.
" Soạt!" tiếng động phát ra phía sau, Linh Phi chưa kịp xoay người đã bị một bàn tay rắn
chắc giữ lấy kề kiếm lên cổ: " Không muốn chết thì đừng cử động."
Âm giọng người này tuy mạnh mẽ nhưng hơi thở dồn và đứt quảng cho thấy hắn đang bị thương, Linh Phi thở dài: " Ta không động, ngươi buông kiếm trước được không?"
" Ngươi cũng là người bọn chúng phái đi giết ta?"
" Ngươi đùa cái gì, nếu muốn giết ngươi ta đã làm khi ngươi còn đang bất tỉnh, chứ không phải kéo từ dưới sông lên để ngươi có cơ hội kề kiếm vào cổ ta thế này."
Giọng hắn nghi hoặc: " Ngươi nói thật?"
" Ngươi không tin cũng được, trước tiên để ta xem qua vết thương của ngươi trước." Quanh người ta được Vân ấn của hoàng thượng bảo vệ, nếu hắn thật sự muốn nguy hại ta lập tức sẽ bị ấn chú đã thương, xem chừng hắn không có ác ý.
Hắn chừng chừ rồi nới lỏng tay: " Tạm thời sẽ tin lời ngươi nói."
Dường như đã chẳng còn bao nhiêu sức, hắn lập tức ghim mũi kiếm ngồi xuống, mũi tên
trên cánh tay phải mà Linh Phi thấy lúc cứu hắn lên đã được rút ra, chỉ còn một màu đỏ tươi, y xét toạc vạt áo trắng rồi giữ lấy tay hắn:
" Ta giúp ngươi băng lại."
Hắn ngồi yên để Linh Phi giúp mình, âm
thầm ngắm nhìn qua rồi lắc đầu đánh tan suy nghĩ của mình: " Ngoài ta người có nhìn thấy người nào khác?"
" Ý ngươi là cái người có vết chém trên người bị thương rất nặng đó sao?"
Nắm lấy hai bả vai Linh Phi lay mạnh, hắn hỏi dồn: " Người đó sao rồi, tại sao không có ở đây? Hắn đâu rồi?"
" Ngươi bình tĩnh một chút đi, hắn bị thương nặng như vậy ta đương nhiên sẽ mang hắn về tìm cách chữa thương trước, nếu không sẽ mất mạng, bây giờ đang ở chỗ bằng hữu
của ta."
" Ngươi điên rồi à? Ngươi tin chắc bằng hữu của mình không phải là một trong số chúng sao, lỡ như hắn...!"
Linh Phi khó chịu đẩy ra tay hắn: " Thứ nhất hai người các ngươi là do ta cứu, ngươi không
cảm ơn ta cũng không sao nhưng lại quát tháo ta. Thứ hai ta không biết ai là người truy sát các ngươi nhưng ngươi đừng bao giờ nói xấu bằng hữu của ta biết chưa?"
" Nếu ngươi cứ như vậy ta liền không quan tâm, cứ ở đây mà chờ chết một mình đi. Hừ!"
Kéo lại tay Linh Phi hắn mệt mỏi: " Xin lỗi là do ta quá nóng nảy và... cảm ơn ngươi đã cứu mạng."
" Tên!"
" Sao?"
" Tên của ngươi là gì? Đừng có dùng tên giả đấy."
Hắn chừng chừ hồi lâu rồi quyết định tin tưởng Linh Phi: " Tên của ta, Dương Ất Xương."
" Tên nghe cũng kỳ lạ như con người ngươi vậy, ta tên Nguyệt Linh Phi. Gọi ta Linh phi được rồi."
" Linh Phi, ngươi đưa ta đến gặp người kia được không? Hiện giờ hắn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."
" Không cần ngươi nói ta cũng có ý định về thành, ngươi cũng cần phải cầm máu. Hiện hắn đang ờ chỗ Thụy Bích, đi theo ta."
Thụy Bích vừa mắt nhắm mắt mở tẩy rửa
qua miệng vết thương của người nọ, cũng may tuy là vết chém dài nhưng không sâu, nếu không hắn sẽ khó có thể giữ mạng: " Tiêu Lũy."
" Vâng công tử."
" Số thuốc cầm máu không còn nhiều nữa, vừa rồi đã dùng cho mọi người nên huynh giúp ta đi lấy một ít từ dược phòng được
không?"
" Ta lập tức đi ngay, công tử xin đợi một lát."
Tiêu Lũy bước đi lại xoay đầu lại nhìn, kẻ bị thương này cũng là người Vương Lân sao? Trông có vẻ không phải, có nên báo lại cho ngài Tĩnh Thất hay không?
Vắt khăn hai lần nước, Thụy Bích nhẹ lau đi bùn dơ trên mặt người nọ, hắn trông ra dáng vẻ thư sinh mặt trắng, chắc chắn không phải thuộc tầng lớp hạ dân. ở thái dương trái
lâu mãi vẫn không sạch Thụy Bích làm lạ: " Là một vết bớt sao?"
" Ừm...!"
" Huynh tỉnh rồi?"
Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn mơ hồ cảm
thấy đau nên nhăn mày: " Ư...!"
" Huynh khoan hãy.cử động, vẫn chưa thể cầm máu mà."
" Ất Xương?"
" Ất... cái gì Ất?"
" Ta... chúng... mau đi!" thều thào được vài câu lại một lần mê mang bất tỉnh.
Thụy Bích lay nhẹ tay hắn tránh khiến động hắn đau: " Này, huynh không sao đấy chứ?"
" Thụy nhi."
" A...!" Từ phía xa nghe tiếng Thiên Vũ, Thụy Bích vui vẻ đứng lên chạy ra cửa: " Thiên Vũ ca, người xong việc rồi?"
" Tạm thời là vậy, Tĩnh Thất nói ta ngươi muốn chăm sóc cho người dân Gia Biên nên chạy đến Thái phòng?"
" Huynh xem, tuy đã cho họ một gian phòng lớn để trú tạm, nhưng người bị thương bị đói vẫn rất nhiều, còn có trẻ nhỏ bị bệnh nữa. Thụy nhi chỉ muốn giúp một tay thôi."
Y gãi đầu cười cười: " Thuốc mang theo cũng đã dùng hết, Thụy nhi đã nhờ Tiêu Lũy đến được phòng thành Gia Biên lấy một ít, sẽ không sao chứ?"
" Chỉ cần đừng khiến mình bị thương là được rồi, những thứ này cũng là để phân phát cho dân nên ngươi cứ tùy ý đi."
" Vâng!"
" Linh Phi đâu?"
" A....!" Thụy Bích bây giờ mới chú ý Kỳ Nguyên cũng đi cùng, y đối với người này vẫn là có phần sợ hãi bèn trốn ra sau Thiên Vũ: " Huynh ấy... vừa mới đi một lúc."
" Đi đâu?"
" Là...!" Làm sao đây, Kỳ Nguyên hoàng đế không giống Thiên Vũ ca, ngài ấy rất ghét để Linh Phi ca nhúng vào những chuyện rắc rối xung quanh, nếu biết Linh Phi ca đi vác người bị thương về thì thảm rồi.
" Ta hỏi hắn đi đâu rồi?" Kỳ Nguyên đen mặt hắc khí dọa Thụy Bích sợ đến run lên.
" Ngài có thể đừng dọa Thụy nhi được không? Hoàng hậu của ngài cũng không phải là hài tử vài tuổi, lo lắng gì chứ?"
" Vậy ta mang tiểu bảo bối của ngươi đi
vài năm sẽ trả về ngươi thấy cũng được chứ?"
"..."
Tính Khí hai người này rõ là như băng với
lửa, mỗi lần như vậy thật muốn tổn thọ: " Huynh ấy về rồi kìa."
" Thụy Bích ta về... a... ân!" Đang vẫy tay với Thụy Bích, Linh Phi chợt giật mình khi mới một khắc Kỳ Nguyên đã xuất hiện bên cạnh: " Hoàng thượng, Phi nhi về rồi!"
" Ngươi đi đâu?"
" Phi nhi chỉ ra bờ sông lấy nước thôi mà."
" Còn có?"
" Ư...!" Chỉ khi Kỳ Nguyên không hỏi, hắn đã mở miệng Linh Phi tuyệt đối sẽ không nói dối hắn: " Phi nhi thấy người bị thương nên mới cứu mang về."
Thấy Kỳ Nguyên liếc mắt sang Ất Xương, y vội phân bua: " Hắn không phải người xấu đâu, chỉ cần có một chút nguy hại Phi nhi, Vân Ấn của hoàng thượng lập tức lấy mạng hắn không phải sao?"
" Ta đã nói nhiều lần đừng dính vào những rắc rối không nên, ngươi vẫn không nghe lời."
" Ân..!" Y cúi đầu hối lỗi: " Phi nhi xin lỗi."
Không nói không rằng Kỳ Nguyên cúi người bế lên tiểu vật nhỏ rời đi, Thiên Vũ cũng không quan tâm tới, hắn hướng Ất Xương: " Ngươi là ai?"
" Ta...!" Linh Phi không ở đây những người này có thể tin tưởng được hay không?
" Thiên Vũ ca, huynh ấy đang bị thương. Chữa trị trước rồi hỏi sau được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...