Tôi nhanh chóng chạy đến bệnh viện để xem tình trạng của Tiểu Hàn.
May mắn là không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói cô bé chỉ bị sợ hãi nên có thể xuất viện về nhà tự chăm sóc.
Lâm Mộc khóc lóc nói với tôi:
" Thanh Thanh, lẽ ra tớ nên nghe lời của cậu, không nên mất cảnh giác."
Tôi ôm cô ấy an ủi:
" Không sao đâu, không ai ở đây trách cậu cả.
Không ai có thể nghĩ rằng thằng bé đó lại có thể làm ra chuyện như vậy."
Sau khi an ủi cô ấy, tôi về nhà.
Sau khi bấm số của Ngự Chi Ngọc, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn.
" Lại xảy ra chuyện gì nữa?"
" Mặc dù chuyện này thực sự không có hại gì, nhưng tôi nghĩ cậu vẫn cần gọi cho Mộc Mộc hỏi thăm và xin lỗi cô ý đi."
" Tôi đã biết."
Đang định cúp máy tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
" Nhân tiện, chó của Tử Thần đã ăn xong thức ăn cho chó rồi, cậu nhanh đi mua rồi gửi đến đây đi."
" Đều là lỗi của cậu, không có việc gì làm à, tự nhiên để nó nuôi chó, thật lãng phí lương thực."
" Đã biết."
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, cô ta hài lòng cúp máy.
Tôi đếm từng ngày và gần đến đích rồi.
Cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, tôi đưa cho Vương Tử Thần thêm nhiều đồ và tiền hơn.
Sự tham lam của tên đó càng ngày càng lớn hơn, và bây giờ nó thậm chí không thể chịu được bất cứ thứ gì có giá trị dưới năm trăm, một nghìn tệ.
Tôi chuyển cho cậu ta ba nghìn lại ba nghìn.
Cuối cùng, một tháng sau, khi Ngự Chi Ngọc gọi điện cho tôi, cô ta đã khóc đến mức không nói nên lời.
Khi tôi vội vã đến bệnh viện, bác sĩ đang nói chuyện với cô ta về tình trạng của Vương Tử Thần.
Đùi đã bị cắn đến chảy máu và phải cắt cụt.
Một nửa cơ quan sinh sản bị cắn đứt.
Ngự Chi Ngọc điên cuồng lao về phía tôi khi thấy tôi đến, nhưng bị chồng tôi cản lại.
Đúng vậy, làm sao tôi có thể đến đây một mình để gặp họ chứ.
Cô ta điên cuồng mắng tôi.
" Diệp Thanh Thanh, mày là đồ khốn nạn, chính mình không sinh được con trai.
Giờ mày ghen tị với việc tao có con trai nên muốn hại chết nó đúng không?"
Tôi ngây thơ nhìn cô ta: " Tôi lại làm gì sai à?"
" Là mẹ đỡ đầu, tôi đã mua cho nó ba miếng vàng, trị giá 100.000 nhân dân tệ, tôi cũng đưa cho nó 20.000 tệ tiền mặt làm quà."
" Nó vừa nói với tôi rằng nó muốn nuôi chó.
Tôi liền chọn mua con đắt nhất và cho nó thêm một trăm nghìn nữa"
" Rồi sao? Tôi làm gì sai à?"
Những người xung quanh ban đầu đều cho rằng Ngự Chi Ngọc đã đúng, khi nghe tôi nói thì hiểu ngay lập tức.
Đây là một sai lầm trong việc đưa tiền.
Ngự Chi Ngọc nhìn những người xung quanh chỉ trỏ, điên cuồng xua tay đuổi họ đi.
" Các người biết cái gì? Họ không có con cái.
Tương lai con trai tôi sẽ nối dõi tông đường cho họ."
" Nếu không, họ thậm chí sẽ không có ai chăm sóc khi về già."
Một cô gái trẻ bên cạnh nghe vậy, không nhịn được nói.
" Tôi không ngờ vẫn còn có người có suy nghĩ như vậy đấy."
" Họ không có con nhưng họ có tiền.
Bây giờ đừng có nói tiền không mua được gì cả."
" Tìm một viện dưỡng lão cao cấp mà ở, ở đó chẳng lẽ không chăm sóc cho họ tốt hơn con trai của cô à."
" Hơn nữa hiện tại thì tốt rồi, con trai của cô không thể nối dõi tông đường, ngai vàng nhà các người sẽ ra sao? Ai kế thừa thế?"
Ngự Chi Ngọc nghe vậy vô cùng tức giận đến muốn đánh người, nhưng bị bạn trai của cô gái kia trừng mắt không dám làm gì.
" Cha mẹ của Vương Tử Thần là ai?"
Ngự Chi Ngọc run rẩy không dám tiến lên, nhưng tôi lại hét lớn:
"Cô ấy tới rồi, có chuyện gì vậy?"
Vị đại ca thủ lĩnh kia tức giận nói:
" Sao vậy?"
" Nó quấy rối con gái tôi, cô còn hỏi sao vậy?"
Ngự Chi Ngọc trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo, bá đạo ban nãy nữa, run rẩy sợ hãi nói:
" Ai nói đó là quấy rối? Chỉ là trò đùa của mấy đứa trẻ với nhau thôi."
" Trò đùa?"
Câu nói này khiến vị đại ca kia hoàn toàn tức giận.
" Đùa của nó là dùng chó chặn đường con gái tôi nửa tháng rồi sờ mó nó ở cổng trường à?"
" Tất cả đều bị camera giám sát ghi lại.
Tôi nói cho cô biết, nhanh chóng lôi nó ra đây nếu không tôi không để yên cho mấy người đâu."
Tôi vội vàng an ủi vị đại ca này, nói rằng Vương Tử Thần hiện đang được phẫu thuật bên trong, đồng thời cũng nói cho anh ta biết mức độ vết thương của cậu ta.
Đại ca này nghe xong liền vỗ tay không ngớt:
" Đúng là thứ súc sinh thì sẽ bị trời phạt mà."
" Tôi nói cho cô biết, con trai của cô sống trên đời cũng không có ích gì, tốt nhất nó nên chết càng sớm càng tốt."
Ngự Chi Ngọc nghe thấy có người mắng con trai mình, lập tức mất bình tĩnh.
" Này, ý anh là gì? Nếu không phải con gái anh quyến rũ con trai tôi thì nó cũng sẽ không tiếp xúc với con gái anh."
" Tuổi còn nhỏ không chịu học hành, lại học thói đua đòi quyến rũ người khác.
Giờ không dụ dỗ được con trai tôi nên nói con trai tôi trêu chọc nó chứ gì?"
Lời nói ngu xuẩn của cô ta khiến vị đại ca kia tức giận, anh ta đã tát Ngự Chi Ngọc hai phát đến mức xây xẩm mặt mày.
Cuối cùng trước khi rời đi, anh ta vẫn nói những lời đầy gay gắt:
" Tôi nói cho cô biết, hãy dặn dò con trai cô cẩn thận."
" Sau này nếu tôi phát hiện nó lại dám chạm vào con gái tôi thì đừng trách tôi đánh chết nó."
Tôi thầm thở dài trong lòng, vị đại ca này quả thực lợi hại.
Khi Vương Tử Thần bị đẩy ra ngoài, ngay cả tôi cũng phải hít một hơi.
Khuôn mặt cậu ta đầy sẹo, hai ngón tay bị cắn đứt.
Khi Ngự Chi Ngọc nhìn thấy tình trạng khốn khổ của con trai mình thì lập tức khóc lớn.
Tiếng khóc của cô ta vang vọng hành lang.
Tôi không muốn dây dưa gì nữa, thù của kiếp trước tối đã báo rồi, kiếp này dù sao không liên quan gì đến tôi.
Kết quả là trước khi tôi làm gì hai người họ, cô ta lại thực sự gây rắc rối cho tôi.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được thư của luật sư yêu cầu tôi phải trả số tiền lên tới 3 triệu tệ cho chi phí y tế và thiệt hại về tinh thần.
Ngạc nhiên thay, tôi còn nhận được cuộc gọi từ Ngự Chi Ngọc.
" Diệp Thanh Thanh, nếu như cô biết điều, thì mau chóng chuyển cho tôi đủ số tiền này, nếu không tôi không để cô yên đâu."
" Cô cố ý hãm hãi con trai của tôi, cô làm như vậy, tôi sẽ không để cô thoát đâu.'
Tôi mỉm cười nói với cô ta:
" Tôi đã làm hại con trai cô? Cô thấy có vô lý không? Tôi giúp cô nuôi dạy con trai cô là sai sao?"
" Không sao, cô cứ tố cáo đi.
Tôi cũng muốn nghe tòa án sẽ phán quyết như thế nào về lời tố cáo tôi hãm hại con trai cô."
" Con khốn này, mày sẽ phải chết! Mày cứ chờ đấy, mày không chịu bồi thường cho tao thì chuyện này đừng hòng kết thúc."
Chẳng bao lâu ngày xét xử diễn ra, Ngữ Chi Ngọc ngồi trong phiên tòa hét lớn:
" Chính con khốn này đã hại con trai tôi, bây giờ thậm chí tiền thuốc men nó cũng không trả."
" Gia đình nhà chúng tôi sống rất tằn tiện, hiện tại phải bán nhà mới có tiền chữa bệnh cho con."
Nói xong cô ta bật khóc, như thể chuyện đó thật sự xảy ra.
Có rất nhiều người qua đường chưa hiểu rõ mọi chuyện liền quay qua buộc tội tôi.
Nhìn tôi cười cười không nó gì, Ngự Chi Ngọc càng trở nên nghiêm túc hơn.
" Cô ta có tâm tư rất xấu xa, bản thân không thể sinh con.
Khi thấy tôi có hai đứa con, cô ta ghen tị với tôi và muốn hãm hại con trai tôi."
Cô ta khóc rất nhiều khiến nhiều người khó chịu, nhưng đây là tòa án, không phải nơi cô ta có thể nói chuyện và hành động như vậy nên thẩm phán đã nhanh chóng ngăn cô ta tiếp tục.
Thẩm phán nhìn về phía chúng tôi.
" Cô có gì để phản bác không?"
Tôi lấy ra tất cả bằng chứng tôi có.
Tất cả những tài khoản tôi chuyển tiền cho cô ta đều ghi là tiền vay mượn nhưng họ không bao giờ có ý định trả.
Ngoài ra còn có rất nhiều hóa đơn khi tôi mua đồ cho cô ta.
Ngay cả số tiền bỏ ra để giúp Vương Tử Thần giải quyết những chuyện lộn xộn trước đó của cậu ta cũng có biên lai đàng hoàng.
Sau đó, tôi gửi số tài khoản trên trang web nước ngoài của Vương Tử Thần, tất cả nội dung trên đó đều rất khó coi.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng một học sinh cấp hai lại có thể làm những chuyện như vậy.
Mọi người đều thở dài, còn Ngự Chi Ngọc thì hoàn toàn chết lặng sau khi nhìn thấy tất cả những bằng chứng tôi nộp lên.
" Không, không, thưa thẩm phán, cô ta nói dối! Con trai tôi sẽ không bao giờ làm điều này."
Nhưng tất cả bằng chứng đều được đưa ra có chứng cứ, nói chung quan trọng nhất vẫn là bằng chứng.
Bản án sớm đã được tuyên án.
Tôi không những không phải trả chi phí y tế, mà ngược lại cô ta phải trả toàn bộ số tiền tôi đã chi cho Vương Tử Thần.
Ngự Chi Ngọc ngơ ngác ngồi xuống, chỉ vào luật sư bên cạnh mình bắt đầu chửi bới.
" Đồ ngu, anh chỉ làm công ăn lương cho đủ sống à? Tôi đã trả tiền cho anh đến đây, nhưng anh thậm chí còn không thẳng nổi vụ kiện! Trả lại tiền cho tôi."
Luật sư tự nhiên vô cùng tức giận khi mình bị mắng.
" Lúc đó, cô không nói con trai cô đã làm những chuyện ghê tởm như vậy, giờ còn yêu cầu tôi trả lại số tiền đó.
Tôi làm sao biết những thứ cô giấu chứ."
Luật sư tức giận đến mức đẩy cô ta ra rồi ra khỏi tòa.
Sau khi mọi chuyện ổn định, Ngự Chi Ngọc vẫn muốn đến tìm tôi nhưng tôi đã đổi thành phố rồi.
Công ty từ lâu đã có ý định chuyển tôi ra chi nhánh khác và để tôi quản lý toàn bộ chi nhánh mới.
Chồng tôi là một doanh nhân.
Chỉ cần tôi ở đâu, anh ấy có thể bắt đầu lại ở đó.
Lâm Mộc cũng hoàn toàn lạnh lòng về Ngự Chi Ngọc và những việc gia đình cô ta làm với Tiểu Hàn.
Thế là sau lời giới thiệu của tôi, cả hai vợ chồng họ đã tìm được một công việc tốt ở thành phố nơi tôi mới chuyển tới.
Tiểu Hàn cũng cảm thấy tốt hơn nhờ sự thay đổi môi trường sống.
Phần lớn số tiền tôi chuyển cho Ngự Chi Ngọc đã được thu hồi.
Tuy nhiên, tôi đã nghe về tình hình hiện tại của cô ta hai ngày trước từ một người bạn học cũ.
Vì việc của Vương Tử Thần, chồng cô ta đã li hôn với cô ta và không muốn nhận nuôi hai đứa con.
Vương Tử Thần thì ngày nào cũng phát điên vì căn bệnh của mình.
Cả mẹ và em gái của cậu ta đều bị cậu ta đánh đến mức không muốn về nhà.
Kết quả là cả hai đều tưởng sẽ có người chăm sóc cho Vương Tử Thần nên đã không quay lại gặp anh ta trong một tuần.
Chỉ sau khi một người hàng xóm ngửi thấy mùi gì đó và gọi cảnh sát, thì họ mới phát hiện ra Vương Tử Thần đã chết trong nhà.
Ngự Chi Ngọc, người mất đi con trai, dường như bị kích thích đến phát điên.
Mỗi ngày đi nhặt rác.
Kể từ khi biết anh trai mình chết, cô con gái của cô ta cũng đã mất tích.
Tôi không cảm thấy quá khó chịu khi nghe điều đó.
Dù sao hiện tại chúng tôi đang có một cuộc sống rất thoải mái và hạnh phúc.
Hoàn chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...